Theo Lục Duệ, Lao Động là
quân cờ quan trọng mình đặt ở huyện Cẩm Phú, phát triển về sau khẳng
định không chỉ dừng lại ở đây, nếu như hiện tại vì chuyện này mà để hắn
đi chấp chưởng cục tài chính, thật sự là có chút đại tài, Trịnh Hoa của
xã Trúc Mãn cũng không tồi, trong lòng Lục Duệ thầm tính toán, nếu như
dựa theo suy nghĩ của mình, hoàn toàn có thể ứng phó với cục diện hiện
tại.
Nếu như không phải không có cách nào, Lục Duệ cũng không định điều Trịnh Hoa từ xã Trúc Mãn vào huyện, dù sao hương trấn phía dưới cũng cần nhân thủ.
Chiêm Quyền gật đầu, theo Lục Duệ hơn nửa năm, hắn cũng biết một số suy nghĩ trong lòng vị huyện trưởng trẻ tuổi này, nói khẽ: "Ngoài ra còn có tình huống của vài người, lát nữa tôi sẽ giao cho ngài."
Lục Duệ cười cười gật đầu, lại cười nói với Tả Mai và Lao Động: "Tôi
hiện tại thiếu nhất chính là nhân tài, mấy người các anh nếu có biết ai
thì đề cử cho tôi đi."
Sở dĩ nói như vậy, là vì người ở đây, trừ Tả Mai ra, Chiêm Quyền và Lao
Động đều là tâm phúc của mình, Lục Duệ tin được nhân phẩm của bọn họ,
hơn nữa hai người này ở huyện Cẩm Phú cũng khá lâu, đối với tình huống
cán bộ trung tầng trong huyện vẫn rất quen thuộc, hiện giờ cũng chỉ có
thể tạm thời như vậy.
Về phần Tả Mai, Lục Duệ cũng yên tâm, dù sao Tả Thiên Nhai biết bối cảnh của mình, sẽ không không dặn dò con gái, hơn nữa Tả Mai và Lao Động
đã đính hôn, sau nguyên đán sẽ cử hành hôn lễ, hắn tin Tả Mai sẽ không
gây bất lợi cho mình.
Tả Mai nhìn thoáng qua Lục Duệ, mỉm cười nói: "Được, tôi lát nữa cũng sẽ xem thử, có điều người quyết định cuối cùng vẫn phải là ngài."
Lục Duệ gật đầu: "Tôi hiểu, cô cứ phụ trách đề cử là được."
Chia tay với đám người Tả Mai, Lục Duệ bảo Đường Kiến Hoa đưa Chiêm
Quyền về khách sạn nghỉ ngơi, mình thì lấy ra điện thoại di động bấm số
Âu Văn Hải.
"chú Âu, chú đang ở đâu vậy." Lục Duệ đi thẳng vào vấn đề/
Âu Văn Hải cười ha ha: "Tôi biết cậu sẽ gọi mà, tới đây, tôi đang ở nhà."
Lái xe đến nhà Âu Văn Hải, Lục Duệ vừa vào cửa đã hỏi Âu Văn Hải: "Có phải trong thị lý có người gặp xúi quẩy hay không."
Âu Văn Hải cười: "Sao cậu biết?"
Trong mắt Lục Duệ hiện lên một đạo hào quang, vừa vào nhà vừa nói: "Lưu
Bân không thể vô cớ đến Mộc Dương, tuy rằng hắn chưa nói là vì gì, nhưng tôi đoán được, chắc là trong tỉnh có ai đó liên quan tới vụ án, hắn là
tới điều tra phải không?"
Sắc mặt Âu Văn Hải rất nghiêm túc, vươn tay bảo Lục Duệ ngồi xuống sô
pha, mình ngồi cạnh Lục Duệ, trầm giọng nói: "Không sai, tỉnh lý sắp tới sẽ có thay đổi rất lớn, thị lý cũng vậy, lần này liên lụy không ít
người, cho nên, đồng chí Lưu Bân tới Mộc Dương chúng ta điều tra lấy
chứng cớ, vừa rồi mới về tỉnh thành."
Lục Duệ gật đầu, chẳng trách Lưu Bân vừa rồi không nói gì với mình, lén lút bảo mình tới tìm Âu Văn Hải.
"chú Âu, rốt cuộc là ai gặp xúi quẩy?" Lục Duệ nhìn Âu Văn Hải, cẩn thận hỏi.
Âu Văn Hải lạnh lùng cười nói: "Tất nhiên là người không hiểu rõ vị trí của mình rồi."
Lục Duệ cả kinh, những lời này của Âu Văn Hải có thâm ý sâu sắc, ở Mộc
Dương nếu như nói có người không hiểu rõ vị trí của mình, đối với Âu Văn Hải mà nói thì cũng chỉ có phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm.
" Thị trưởng Đào..." Lục Duệ chưa nói xong Âu Văn Hải đã thản nhiên ngắt lời: "" Bị Trung kỉ ủy mang đi rồi, ngoài ra, bí thư Ngụy sắp tới sẽ
được điều đến tỉnh lý làm phó tỉnh trường."
Ầm!
Một tiếng sét vang lên bên tai Lục Duệ, chẳng trách thị lý chậm chạp
không điều chỉnh ban lãnh đạo huyện Cẩm Phú, thì ra thị lý cũng xảy ra
chuyện lớn như vậy, phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm không ngờ đã
bị song quy, thậm chí ngay cả bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương cũng bị điều
đi.
Lục Duệ lập tức nghĩ đến một chuyện rất trọng yếu, nhìn Âu Văn Hải rồi vội vàng hỏi: "Bí thư Ngụy?"
Ý tứ của Lục Duệ rất rõ ràng, bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương rốt cuộc là
minh thăng ám hàng hay là một bước lên mây? Đây chính là có rất nhiều
loại cách nói, dù sao bí thư thị ủy cũng là chư hầu chủ chính một
phương, mà phó tỉnh trường, phó tỉnh trường tỉnh lý thậm chí còn không
có tiếng nói bằng thính tài chính Hà Thuận Chương.
Âu Văn Hải tất nhiên minh bạch ý tứ của Lục Duệ, cũng cảm thấy cao hứng
vì phản ứng nhạy bén của tên bộ hạ cũ này, mỉm cười nói: "Yên tâm đi,
lần này Hoa Dương Hoa Dương là thăng chức, thành viên của đảng tổ, chính phủ, là người đứng thứ ba."
Thở phào một cái, Lục Duệ xem như đã hiểu rồi, đây kết quả vận tác của Hàn Định Bang ở tỉnh thành.
Có điều qua một phút đồng hồ, Lục Duệ vẫn nhíu mày, thất thanh nói: "Gì cơ? Đặng Tiền Tiến thành bí thư thị ủy?"
Âu Văn Hải trừng mắt lườm Lục Duệ, thản nhiên nói: "Phải gọi là bí thư Đặng, cậu chẳng tôn trọng lãnh đạo gì cả?"
Lục Duệ lè lưỡi, có chút khó hiểu nhìn Âu Văn Hải, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi Âu Văn Hải đã giải thích một số nguyên nhân với Lục Duệ, ban
lãnh đạo tỉnh lý xảy ra một số biến hóa, thì ra phó tỉnh trường thường
vụ bị song quy, vị phó tỉnh trường này chính là hậu trường của phó thị
trưởng thường vụ thành phố Mộc Dương Đào Thành Lâm, do đó thành phố Mộc
Dương cũng xảy ra biến hóa rất lớn, bí thư thị ủy Mộc Dương Ngụy Hoa
Dương dưới sự ủng hộ của đám người bí thư tỉnh ủy tỉnh H Hàn Định Bang
và phó bí thư tỉnh ủy tỉnh H Đường Ba, một bước lên trời, trở thành phó
tỉnh trường tỉnh chính phủ, bài danh chỉ dưới phó tỉnh trường thường vụ.
Mà chức bí thư thị ủy Mộc Dương, thì do nguyên phó bí thư thị ủy Đặng
Tiền Tiến kế nhiệm. Vốn Hàn Định Bang định để Âu Văn Hải làm, nhưng ngại Âu Văn Hải ngồi trên vị trí thị trưởng chưa tới một năm, bất kể là tư
cách hay là kinh nghiệm đều không thể cạnh tranh với Đặng Tiền Tiến, cho nên lúc này mới đành phải ở dưới người ta. Mà chức phó thị trưởng
thường vụ để trống của Đào Thành Lâm sẽ do phó thị trưởng phân quản giao thông thành phố Mộc Dương Trình Chí Huy tiếp nhận.
Mày nhíu chặt, Lục Duệ cả nửa ngày không nói gì, trước mắt thế cục thay
đổi bất ngờ, có thể nói một bàn cờ đã chơi tới nước này, phe Hàn Định
Bang chiếm thế chủ động, Ngụy Hoa Dương thành công tiến vào tỉnh chính
phủ, hơn nữa chắc nên tỉnh thành còn có ưu việt khác. Có điều ở thành
phố Mộc Dương, lực lượng của Hàn hệ lại suy yếu cực lớn, Ngụy Hoa Dương
sau khi rời khỏi, bí thư thị ủy và phó thị trưởng thường vụ gắn bó một
mạch, đối với thị trưởng Âu Văn Hải này mà nói thì khảo nghiệm thực sự
mới bắt đầu.
"chú Âu, nếu bí thư Ngụy đi rồi, chắc sẽ để lại một số nhân thủ chứ?"
Lục Duệ trầm giọng nói với Âu Văn Hải.
Âu Văn Hải tất nhiên minh bạch Lục Duệ lo lắng điều gì, cười nói: "cậu
yên tâm đi, thế cục thị lý không loạn được đâu, trưởng phòng Mạc đứng ở
phía thôi, hơn nữa bí thư Ngụy cũng lưu lại nhân thủ, trừ ba thường ủy
trung lập ra, tôi và đối phương là cân sức ngang tài."
Lục Duệ gật đầu, có điều vẫn có chút lo lắng: "Không chắc chắn."
Âu Văn Hải sửng sốt, lập tức minh bạch Lục Duệ có ý gì, tuy rằng bên
mình và bên Đặng Tiền Tiến nhân số thường ủy ngang nhau, nhưng lại không chiếm được quá bán, quan trọng nhất là, Đặng Tiền Tiến là bí thư thị ủy tân nhiệm, một khi ý kiến trên cuộc họp thường ủy không được thống
nhất, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng quyền uy của bí thư độc đoán một
lần.
Nghĩ đến đây, Âu Văn Hải cũng nhíu mày.
Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ ở trong phòng, một lát sau cả phòng lượn lờ khói thuốc.
Liên tục hút thuốc, mắt Lục Duệ sáng lên, nhìn Âu Văn Hải nói: "chú vừa rồi nói, thường ủy trung lập có những ai?"
Âu Văn Hải sửng sốt, đáp: "Tư lệnh viên quân phân khu Thành phố, hắn và
bí thư Ủy ban chính pháp Tôn Bác là chiến hữu, hai người luôn luôn bảo
trì trung lập."
Lục Duệ gật đầu, trong lòng lại thầm tính toán, có điều hắn hiện tại
cũng chỉ là có mơ hồ ý tưởng mơ hồ, chỉ có thể an ủi Âu Văn Hải: "Nếu
hai cho bọn họ cùng nhau, chỉ cần tranh thủ được một, vậy thì có nghĩa
là chú có thể nắm giữ được một nửa quyền lực trên cuộc họp thường ủy."
Âu Văn Hải ừ một tiếng, chậm rãi nói: "Chuyện của Thị lý cậu không phải lo, tình huống huyện Cẩm Phú cậu xử lý như thế nào?"
Lục Duệ do dự một chút, trầm giọng nói: "Tôi muốn điều đồng chí Trịnh
Hoa, bí thư đảng uỷ xã Trúc Mãn tới huyện làm cục trưởng cục tài chính."
"Điều ngang à?"
Lắc đầu, Lục Duệ nói: "Có thể cho hắn dùng danh nghĩa trợ lý huyện
trưởng kiêm nhiệm, ngoài ra, ban lãnh đạo chính phủ huyện Cẩm Phú cũng
cần tinh giản, bảy phó huyện trưởng, quá nhiều, chỉ cần ba hay bốn là đủ rồi, tiền của người dân không phải dùng để nuôi người vô dụng, người
nên về hưu thì về hưu, nên điều đi thì điều đi."
Âu Văn Hải gật đầu: "Ý tưởng này cũng không tồi, bên chính phủ gửi văn
kiện là được." Dừng một chút, hắn chậm rãi nói: "Có điều nếu điều chỉnh
ban lãnh đạo huyện ủy, cậu muốn tôi phối hợp thế nào?"
Lục Duệ sửng sốt, không hiểu vì sao Âu Văn Hải lại nói phải phối hợp với mình.
Âu Văn Hải nói: "Tiền cảnh phát triển hiện tại của Huyện Cẩm Phú có thể
tưởng tượng được, tương lai nhất định là điểm tăng trưởng kinh tế của
thị lý, cho nên tôi hy vọng cậu có thể nắm giữ được huyện Cẩm Phú ở
trong tay, chỉ có như vậy, mới có thể chiếm thế chủ động."
Lần này Lục Duệ hiểu được, thì ra Âu Văn Hải hy vọng mình kinh doanh
huyện Cẩm Phú thành một thùng sắt, ít nhất cũng phải áp chế được bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa.
Gật đầu, Lục Duệ nói: "Ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
Âu Văn Hải hài lòng gật đầu, đối với năng lực của Lục Duệ gã rất yên
tâm, có thể giết ra từ địa phương rắc rối phức tạp như tỉnh G, năng lực
chính trị hiện tại của Lục Duệ tất nhiên là không thể nghi ngờ, mấu chốt nhất là, hắn biết rõ, năng lực làm việc vì người dân trên người Lục
Duệ, khiến người thanh niên này bất kể là khi nào cũng sẽ không đi sai
đường.
"Theo tôi thấy, ban lãnh đạo huyện Cẩm Phú không bằng điều chỉnh một
chút, nghe nói tỉnh lý định điều một người xuống." Âu Văn Hải thản nhiên nói với Lục Duệ.
Trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Lục Duệ, Âu Văn Hải lại nói: "Quan
hệ của tỉnh trưởng Nông và bí thư Quốc của Ủy ban kiểm tra rất tốt."
Thì ra là thế.
trong ánh mắt Lục Duệ hiện lên một đạo hàn quang, nếu Âu Văn Hải nói như vậy, xem ra bí thư Ủy ban kiểm tra tân nhiệm này khẳng định không thể
là người phía mình.