Lục Duệ biết, mình có thể cả đời đều quên không được tình cảnh bị Phùng
Chí sắc mặt đỏ bừng lôi kéo, đi tới cái gọi là “trường tiểu học” của
Trần gia trang.
Tuy rằng toàn bộ thôn đều là phòng bùn đất như nhau, thế nhưng Lục Duệ
vẫn có thể đủ phát hiện, căn phòng trước mặt mình hẳn là tốt nhất
trong thôn. Lục Duệ cẩn thận đi vào căn phòng trong nháy mắt phát hiện
bốn chữ lớn cạnh cửa: "Trần gia từ đường "
Từ đường rất rộng, rộng đến mức đủ để hai mươi bộ bàn ghế, tuy rằng
nhìn ra được những bộ bàn ghế này hẳn là gỗ trong núi tùy tiện làm thành, thế nhưng Lục Duệ không có tâm tình đi quan tâm cái này. Bởi vì
hắn thấy rất nhiều đứa nhỏ đứng trên đất trống, tập trung tinh thần nghe một cô gái mặc đồ trắng đứng trước một tấm ván gỗ nói.
Độ tuổi của bọn nhỏ không đồng nhất, có mấy đứa nhỏ tám chín
tuổi, phỏng chừng là nhỏ hơn một hai tuổi, còn có đứa nhỏ hơn mười
tuổi, xem ra hẳn là sắp vào sơ trung. Lục Duệ cứ đứng tại cửa như
vậy, đủ đứng một giờ, nhìn Lâm Nhược Lam giảng bài cho bọn nhỏ.
Hắn không biết mình là rời chỗ đó như thế nào, cũng không biết có
người biết mình đã từng tới đây hay không, chỉ là trong lúc trở về lên
tiếng hỏi Phùng Chí một mực yên lặng không: "Sao cậu biết chuyện này?"
Khuôn mặt trẻ tuổi của Phùng Chí hơi đỏ lên: "Cô giáo Lâm đã tới
gần hai năm, nếu như không có lời của cô ấy, học sinh trong thôn đã
sớm không đi học. Nghe nói ngay cả sách giáo khoa của bọn nhỏ đều là
chính cô ta bỏ tiền mua. Tôi, tôi cảm thấy cô ấy là người tốt. Cô ấy nói qua, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi số phận, trình độ coi trọng
đối với giáo dục quyết định một quốc gia và dân tộc."
Lục Duệ gật đầu, không nói gì.
Cùng ngày ban đêm, Lục Duệ suốt đêm bái phỏng Trình Nghi, cụ thể nói chuyện gì không ai biết.
Sau đó trên cuộc họp thường ủy ngày hôm sau, Lục Duệ sửa vẻ im lặng
thường ngày, trực tiếp đưa ra chuyện xây dựng trường tiểu học mới
trong cuộc họp đảng uỷ. Đương nhiên, bị đám người Bạch Đông Minh
phản đối. Đặt ở bình thường, ý kiến của Lục Duệ bị phủ định, hắn
bình thường sẽ im lặng. Thế nhưng lần này, Lục Duệ không chỉ không
có lùi bước, ngược lại là vỗ bàn cãi nhau với Bạch Đông Minh
"Làm quan tại nhiệm, chúng ta không cầu khiến cho dân chúng khắc trong tâm khảm, tối thiểu phải để lại chút gì cho quần chúng chứ? Dãy
nhà của phòng làm việc chính phủ tuy rằng cần sửa, thế nhưng
cần nhiều tiền như vậy sao? Chúng ta là công bộc của nhân dân, không
phải địa chủ của nhân dân! Cầm tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng sửa
phòng làm việc cho mình, cái này tính là phục vụ cho nhân dân cái
gì?"
Âm thanh vang dội của Lục Duệ quanh quẩn trong phòng làm việc: "Tôi kiến nghị các đồng chí xuống trường tiểu học của các làng đi nhìn một
cái, nhìn xem có bao nhiêu đứa nhỏ không đi học! Nhìn xem có bao nhiêu
người không biết chữ! Cải cách mở ra đã nhiều năm như vậy, trấn Hạ Gia
chúng ta ngay cả một trường tiểu học ra hình ra dạng cũng không có!
Các đồng chí, nếu các người sau khi trở về còn có thể lẽ thẳng khí
hùng nói với tôi muốn sửa nhà, tôi không lời nào để nói."
Bạch Đông Minh hận không thể cho Lục Duệ một quyền, tên họ Lục hắn
thành người tốt, cái ác nhân này thành mình. Vừa định nói, chợt nghe đến âm thanh không nóng không lạnh của Trình Nghi vang lên: "Lục trưởng
trấn nói không sai, tôi cũng đồng ý kiến nghị xây dựng và sửa chữa
trường tiểu học trước. Bất quá ký túc xá cũng không thể không sửa. Như vậy đi, lấy ra một phần tiền, tăng một ít dụng cụ làm việc. Bạch bí thư, chuyện này do anh phụ trách được rồi. Mặt khác, chuyện của đảng uỷ, anh cũng tạm thời kiêm quản một chút đi."
Trình Nghi vừa nói như thế, Bạch Đông Minh biết chuyện tình đã xác
định, xem ra lần này Lục Duệ và Trình Nghi trước đó có chung nhận
thức, cho mình một chút lợi ích, thế nhưng lại nhất định phải sửa một
trường tiểu học. Chỉ là không biết Lục Duệ lấy ra cái dạng lợi thế gì, khiến cho Trình Nghi đáp ứng ý kiến của hắn.
Trường học bắt đầu được xây dựng rất nhanh, mọi người đột nhiên phát hiện, Lục Duệ cả người đều đem tinh lực đặt vào xây dựng trường tiểu học và xây dựng xã khu mới, đối với chuyện khác trong trấn, Lục Duệ
đơn giản tùy ý những người khác đi lăn qua lăn lại. Thậm chí còn ngay cả vị trí sở trưởng sở tài chính, cũng đổi thành người của bí thư
đảng ủy Trình Nghi.
... ... . . .
... ... . . .
"Hối hận sao?"
Ngay lúc Lục Duệ hơi có chút cảm khái, bên tai truyền đến một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lục Duệ quay đầu nhìn, một thân ảnh màu trắng xuất hiện phía sau mình,
Lâm Nhược Lam vẫn là bộ đồ màu trắng ấy xuất hiện trên sân
trường, trên mặt dường như vĩnh viễn đều là nhẹ nhàng như vậy, tựa như không có chuyện gì có thể khiến cho cô gái này động tâm. Hai người ở
chỗ này gặp nhau đã rất nhiều lần, đặc biệt Lục Duệ trong khoảng thời
gian này tương đối gian nan, mỗi một lần sau cuộc họp thường uỷ, Lục Duệ đều chạy đến đây, hắn cũng có thể gặp phải cô gái an tĩnh này.
Cười cười, Lục Duệ không có trả lời vấn đề của cô ấy, mà là hỏi ngược lại: "Sao cô lại tới đây? Ngày hôm nay không phải nghỉ sao?"
Trên mặt tái nhợt của Lâm Nhược Lam lộ ra một nụ cười: "Anh thật đúng là ngốc, tôi ở trong này. Huống chi, tôi muốn đi."
Lục Duệ sửng sốt, mấp máy miệng lại không nói gì.
Hắn tự nhiên biết tin tức Lâm Nhược Lam phải đi, vốn dĩ Lục Duệ là dự
định khiến cho Lâm Nhược Lam làm hiệu trưởng trường tiểu học Đệ Nhất
của trấn Hạ Gia, thế nhưng lại nhận được tin cho biết Lâm Nhược Lam
gần rời đi. Dù sao lúc trước cô ấy là một mình chạy đến đây, cũng
không có thư bổ nhiệm các loại gì đó, hiện tại người ta phải rời đi,
tự nhiên cũng là tự do.
Gãi gãi đầu của mình, Lục Duệ nhìn dung nhan tinh xảo, trong lòng không
khỏi khẽ động, hắn không rõ ràng vì sao cô gái này lựa chọn rời đi
làm trấn Hạ Gia gần bay lên, thế nhưng hắn biết, những đứa nhỏ này sau khi lớn lên, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ có một người cô gái mặc đồ trắng
nhẹ nhàng thoát tục như thế xuất hiện trong thời thơ ấu của mình.
Dung nhan tuyệt mỹ ấy mang cho bọn họ, không chỉ có là tri thức có thể thay đổi số phận. Còn có lực lượng nhân tâm ấm áp.
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, không có cách nào, Lục
Duệ không phải loại người biết làm cô gái hài lòng, mà Lâm Nhược Lam
cũng không phải cái loại nguyện ý nói chuyện phiếm, hai người im lặng
đụng vào nhau, đại đa số đều là giống như bây giờ lặng yên không một
tiếng động sóng vai mà đứng.
"Trở lại kinh thành?"
Lục Duệ cảm thấy mình phải nói chút gì, thế nhưng nói đến bên mép thì biến thành câu hỏi bình thường.
Lâm Nhược Lam nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh của mình, mấy
tháng nay, mỗi khi tâm tình của hắn không tốt sẽ tới sân trường tiểu học đứng đờ ra, hay là ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện, ở
đây tựa như đã thành tinh thần ký thác của hắn. Lâm Nhược Lam ở kinh
thành kiến thức qua vô số thanh niên tuấn tú chưa từng có qua cảm giác
như vậy. Người đàn ông bên cạnh này rất bình thường, không bối cảnh,
không thế lực, thậm chí còn có chút bất thông tình lý, mấy thứ trên
quan trường thậm chí không hiểu nhiều bằng một cô gái xuất thân đại gia tộc của kinh thành. Thế nhưng cũng là một người như thế, lại đủ để cho
rất nhiều người xấu hổ.
Tại thời đại quan viên coi quyền lực trọng hơn so với mạng sống, tự nhiên còn có người vì có thể xây dựng một trường tiểu học mà cho ra
quyền lực trên tay của bản thân. Khiến cho một người quan viên buông
tha quyền lực thật vất vả thu được, độ khó lớn hơn khiến cho một “thần
giữ của” giao ra tài sản của mình.
Nhìn quen vô số người vì có chút lợi ích tranh sống đoạt chết, Lâm
Nhược Lam lần đầu tiên phát hiện ngoại trừ ông nội ra, còn có một
người đàn ông mình nhìn không thấu.
Cô ấy không biết chính là, trong lòng của Lục Duệ cũng là cảm giác
như nhau. Mặc dù là hai đời làm người, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô gái này, Lục Duệ lại luôn luôn có một loại cảm giác tâm động, mặc dù
là nhiều năm sau hắn đã công thành danh toại, đã bước lên đỉnh cao của nhân sinh, thỉnh thoảng nhớ lại, cũng sẽ lộ ra một nụ cười hiểu ý, vì
vậy lắng lại một tia thuần khiết ở chỗ sâu trong ký ức.
Nghĩ đến rất nhiều người đều đi như thế, vào một lúc nào đó gặp
phải một người nào đó, có thể hai bên chưa từng có giao lưu, thế
nhưng lại có thể để lại ký ức rất sâu. Có lẽ là chổ đón xe mỗi ngày
đi làm, có lẽ là sân trường đại học, lại hoặc là, là vô tình gặp phải, ngay cả là hai bên một người quẹo trái, một người quẹo phải. Thế
nhưng lại có thể lưu lại một phần ký ức tốt đẹp.
"Anh hy vọng tôi đi? Hoặc là, anh hy vọng tôi ở lại?"
Lâm Nhược Lam không có trả lời câu hỏi của Lục Duệ, mà là mỉm cười hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Lục Duệ trong ánh mắt của cô gái có chút đỏ lên, đời
trước là trạch nam, đời này ngoại trừ ở đại học cùng Đường Yên còn chưa có là bạn gái chính thức lần đầu tiên đối mặt người khác có một loại cảm giác tên là chột dạ, mất tự nhiên nói: "Nói giỡn à, cô đi đâu là
quyền tự do của cô, tôi sao có thể định đoạt được."
Thản nhiên cười, trên mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Lam lộ ra một vẻ mặt
đáng yêu, hơi vểnh môi lên nói: "Xem ra tôi là không làm cho người thích như thế, anh và anh trai đều có thể trở thành bạn bè, nhưng với tôi
lại luôn luôn xa lánh như thế."
Lục Duệ càng luống cuống, liên tục xua tay nói: "Không, không, không phải như cô nghĩ đâu, tôi, tôi. . ."
Dưới tình thế cấp bách hắn càng nói càng có chút loạn, sắc mặt càng ngày càng đỏ bừng lên.
Tâm tình của Lâm Nhược Lam tựa như cũng trở nên tốt lên, nhìn dáng vẻ
có chút lo lắng của Lục Duệ lắc đầu nói: "Anh người này, còn chưa có
bạn gái?"
Lục Duệ có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, càng tiếp xúc Lâm Nhược Lam nhiều, càng phát hiện cô gái này căn bản là cái loại ngoài lạnh
trong nóng, mình đã bị cô ấy chọc ghẹo nhiều lần. Bất quá nói ra cũng
quả thật có chút buồn cười, Lục Duệ cùng Đường Yên quen nhau hai năm
đại học, dĩ nhiên ngay cả miệng của người ta cũng chưa từng hôn qua,
cũng thật sự là quá tệ, thảo nào bị Lâm Nhược Lam cười nhạo.
"Tôi chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới." Lâm Nhược Lam bỗng nhiên nhìn bầu trời phương xa nói.
Lục Duệ sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn Lâm Nhược Lam lập lại một lần: "Du lịch vòng quanh thế giới?"
Lâm Nhược Lam gật đầu, nhìn bầu trời, mặt trời chiều cách đó không xa
dần dần hạ xuống, mây tía do ánh chiều tà chiếu rọi xuống bừng lên một màu đỏ: "Cả đời người phải làm chút gì, chúng ta không thể xác định mình ngày mai có thể chết đi hay không, nếu như không thể thừa dịp còn sống nỗ lực làm một ít việc của mình, sợ rằng khi ngừng thở, thật sự sẽ hối tiếc không kịp."
Sau đó, Lâm Nhược Lam nhìn Lục Duệ: "Mộng tưởng của anh là cái gì?"