Phương Đại Quý hiện tại rất hận Âu Văn Hải, ngay cả Lục Duệ cũng bị gã
hận, lần trước Âu Văn Hải thị sát tại cục công an, không chỉ có vỗ bàn
còn hiên ngang lẫm liệt hung hăng răn dạy mình một lần, hơn nữa không
lâu sau ông ta lại lợi dụng chuyện đồn công an cùng cục quản lý đô thị
cấu kết loạn thu phí hung hăng sửa trị mình một phen, mạnh mẽ giúp bí
thư đảng ủy Vũ Sĩ Ngân nhét vào một thường vụ phó cục trưởng trong cục công an, điều này làm cho Phương Đại Quý nghẹn họng, lửa giận trong
lòng lớn không ngớt.
Khi nhận được điện thoại của Lục Duệ thì Phương Đại Quý có chút vô
cùng kinh ngạc, kỳ quái tâm phúc số một của Âu Văn Hải sao có thể gọi
điện thoại cho mình? Không phải là là Âu Văn Hải lại phát hiện chổ
không tốt gì của cục công an?
Đang kỳ quái, chợt nghe đế Lục Duệ nhàn nhạt nói ra câu cảnh phỉ cấu
kết, Phương Đại Quý nhất thời cũng không đè được cơn tức của mình,
chửi ầm lên nói: "Họ Lục kia, cậu đừng ở đây ngậm máu phun người,
Phương Đại Quý tôi cũng là cán bộ cấp khoa, sao có thể làm cái
loại chuyện này? Tôi muốn đi ủy ban kỷ luật kiện cậu tội phỉ báng!"
Lục Duệ cười, cầm điện thoại không có chút ý sợ hãi nói: "Tôi ở tiệm cơm Phượng Hoàng của hương Duyên Giang, anh tự đến xem đi, Phương Đại Quý,
anh đừng cho là tôi hù dọa anh, tôi thấy vị trí cục trưởng của anh ngồi không được lâu!"
Nhìn Cẩu Tứ một bên trừng to mắt ra, hừ lạnh một tiếng, Lục Duệ ngồi xuống, một tiếng cũng không nói.
Sở dĩ có cái lo lắng này, là bởi vì Lục Duệ trong lòng rất rõ ràng,
Cẩu Tứ nếu có thể kiêu ngạo lâu như vậy, thì tất nhiên là có liên hệ với cơ quan công an, cho dù không phải Phương Đại Quý, cũng chạy không được một phó cục phía dưới. Trách nhiệm lãnh đạo bất lực của Phương Đại
Quý gã cũng chạy không được, lúc này chính là thời khắc mấu chốt của
thế lực ba bên, Phương Đại Quý lần trước đã té ngã, lần này sợ rằng sẽ không may.
"Đầu gỗ, vừa rồi, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai vậy?" Lý Chí Cường đi tới bên cạnh của Lục Duệ, thấp giọng hỏi.
Lục Duệ nhìn thoáng qua Cẩu Tứ có chút nghi hoặc, không mặn không nhạt nói: "Không có gì, Phương cục trưởng của cục công an trong khu, trước
đó cùng Âu khu trưởng thị sát gặp qua vài lần, gần đây bị sửa chữa rất
thảm, xem ra lần này cũng không may."
Cẩu Tứ thần sắc thay đổi, đại nhân vật phía sau của gã tự nhiên rất quen thuộc với Phương Đại Quý, gã cũng biết Phương Đại Quý gần đây qua không thoải mái, nghe nói khu trưởng mới tới tựa như rất có biện pháp, đem
cục công an sửa trị một phen, rất là chỉnh đốn.
"Vị tiểu bằng hữu này, xưng hô như thế nào hả?" Cẩu Tứ ánh mắt chuyển động, cười ha ha nhìn Lục Duệ nói.
Gã không phải không nghĩ tới cho đám thủ hạ bên dưới xông lên thu thập
mấy tên đui mù này, thế nhưng mới vừa rồi Lục Duệ gọi điện thoại quả thật khiến cho gã có chút hết hồn, nếu như đối phương thật sự có thể dùng một cú điện thoại gọi Phương Đại Quý trưởng cục công an tới,
mình sợ rằng thật đúng là không làm gì được người ta.
Cái này gọi là dân không đấu cùng quan, mình thường ngày đối phó đám
thảo dân này cũng bình thường mà thôi, nếu chọc người của chính phủ,
đừng nói Cẩu Tứ gã, dù là Phong Ngũ gia năm đó danh chấn ba tỉnh Đông
Bắc có thể thế nào? Không phải kết quả vẫn là ăn đạn sao? Bao nhiêu lưu
manh hô gió gọi mưa, cuối cùng đều bị chính phủ xử lý. Cho nên Cẩu Tứ từ trong lòng có loại cảm giác kiêng kỵ đối với nhân viên công vụ, càng
không nói Lục Duệ biểu hiện ra ngoài cái loại thái độ cả vú lấp miệng
em, cao cao tại thượng không đem gã để vào mắt, càng làm cho Cẩu Tứ cảm
thấy mình tựa như đụng đến một khối thiết bản.
Nhìn thái độ của Cẩu Tứ, Lục Duệ ngay cả con mắt cũng không liếc nhìn
gã một cái nói: "Ông chờ xem, Phương Đại Quý lập tức đến ngay, tôi muốn
nhìn xem, ông có phải thật sự là xưng huynh gọi đệ với gã không."
Cẩu Tứ đã sắp khóc, gã cũng chỉ là một tên khoác lác, bất quá chỉ là
một tên côn đồ, ỷ vào em gái theo một đại nhân vật của thành phố, lúc
này mới nổi lên tại khu Đông Phong, thế nhưng người nọ gần đây dặn dò
gã, không nên gây sự tại khu Đông Phong, bởi vì khu trưởng tân nhậm của
khu Đông Phong không phải đèn dầu đã cạn, chỉ cần xảy ra chuyện, bị
người nắm được nhược điểm, mặc dù là người đó cũng không giữ được gã.
Chỉ là lợi nhuận của khối đất lần này thật sự là quá lớn, chỉ cần
mình có thể giành trước người khác mua được khối dât dùng để cải tạo
trại tạm giam, tối thiểu có thể được một triệu lợi nhuận, cho nên Cẩu Tứ mới chuẩn bị đi, bí quá hoá liều ủa đi tới thôn Duyên Giang. Lại không
ngờ rằng đụng phải Lục Duệ một người gan gốc như thế, trực tiếp một cú
điện thoại gọi tới trưởng cục công an Phương Đại Quý, chụp cho người
ta cái mũ cảnh phỉ cấu kết.
Không đợi hai người nói được mấy câu, chợt nghe bên ngoài truyền đến còi cảnh sát đinh tai nhức óc, ngay sau đó tiếng bước chân ầm ầm từ dưới
lầu một truyền đến, nương theo những tiếng bước chân này còn có một
tiếng hét lớn: "Đem đám khốn này bắt lại cho lão tử, quay đầu lại tôi
tìm các người tính sổ!"
Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân truyền đến, Phương Đại Quý mặc một thân cảnh phục nổi giận đùng đùng lên lầu, đi tới trước mặt của Lục
Duệ trầm giọng nói: "Họ Lục kia, cậu dám nói lão tử là cảnh phỉ cấu
kết, ngày hôm nay cậu lấy ra chứng cứ, bằng không chúng ta không để
yên!"
Lục Duệ không chút hoang mang nhìn vẻ mặt lửa giận của Phương Đại Quý,
nhàn nhạt nói: "Phương cục trưởng, ngài tốt nhất hỏi vị Cẩu Tứ gia này
một câu, chổ của tôi có ghi âm, ông ta mới vừa rồi dự định dùng cái
giá hai ngàn đồng một mẫu cường mua đất mà nhà của chúng tôi bỏ mười
ngàn đồng ra mua không nói, mà còn dám kêu gào, tại khu Đông Phong này,
ông ta cũng là vương pháp! Tôi thật ra muốn hỏi ngài một chút, người như thế, cục công an các người làm sao để cho bình an vô sự đến bây giờ?"
Phương Đại Quý sửng sốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cẩu Tứ, con ngươi
cũng co rụt lại, gã tự nhiên biết thân phận của người này, cũng biết vị
đại nhân vật phía sau gã, do dự một chút, vừa định nói một câu mềm
mại, khiến cho hai bên giải hòa, nhưng thấy khóe miệng Lục Duệ nổi lên
nụ cười. Trong giây lát nghĩ đến, có phải là Âu Văn Hải chuẩn bị lợi
dụng cơ hội này bắt mình?
Gã tuy rằng không phải thường ủy khu ủy, thế nhưng lại biết trên cuộc
họp thường ủy hiện tại, khu trưởng Âu Văn Hải và bí thư đảng ủy Vũ Sĩ Ngân liên thủ, vững vàng khống chế cuộc họp thường uỷ, phía sau chỗ dựa của mình Mã phó bí thư bị áp chế rất thảm. Nghĩ tới đây, gã không khỏi
nhớ tới phó khu trưởng Lâm Thiên Minh luôn luôn mặt cười vui vẻ, có
người nói phó khu trưởng không biết từ nơi nào điều tới vẫn cố định ủng hộ Âu Văn Hải, mà Âu Văn Hải cũng có ý khiến cho ông ta phân công quản lý công an chính phủ, phòng ban tư pháp.
Nghĩ tới đây, Phương Đại Quý lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Duệ, trong
giây lát hung hăng đi qua hướng Cẩu Tứ, mắng: "Ông muốn chết có phải
không, dám đối nghịch cùng Lục chủ nhiệm!"
Lục Duệ nhướng mày, bình tĩnh nói: "Phương cục trưởng, lời này nói của
ngài, hình như là Lục Duệ tôi khi dễ người vậy, phiền phức ông làm rõ
ràng, hiện tại tôi chính là người bị hại!"
Xấu hổ cười cười, Phương Đại Quý thấp giọng nói: "Lục chủ nhiệm, chúng ta đi ra nói chuyện một chút được chứ?"