Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 14: Chương 14: Nghi vấn của Lục Duệ




Âu Văn Hải không phải cố ý tới chờ Lục Duệ, chỉ là đợi tại phòng làm việc có chút lo lắng, vừa hiếu kỳ lại lo lắng Lục Duệ viết không tốt, cho nên mới đi tới phòng làm việc sớm một chút, nhưng phát hiện Lục Duệ tập trung tinh thần gõ chữ, lặng lẽ đến phía sau của hắn, thấy người tuổi trẻ này đang gõ chữ liên tục vào màn hình.

Bắt đầu lúc, Âu Văn Hải còn tưởng rằng Lục Duệ là lấy một vài thứ từ trên internet, dù sao hiện tại tuy rằng internet không phải đặc biệt phát tiển, thế nhưng đã bắt đầu có một vài văn chương truyền lưu. Thế nhưng khiến cho ông kinh ngạc chính là, Lục Duệ chỉ mở một bản word, chăm chú viết cái gì. Nói cách khác, người thanh niên này viết, là hoàn toàn nhằm vào tình huống thực tế của hương Duyên Giang mà suy nghĩ ra.

Nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, trong lòng của Âu Văn Hải không thể bình tĩnh, tuy rằng không phải cán bộ phân công quản lý kinh tế công nghiệp phát triển, thế nhưng tại công tác trường đảng nhiều năm, hơn nữa bản thân cũng là phần tử trí thức cao cấp xuất thân, Âu Văn Hải tự nhiên có thể nhìn ra được, phân lượng bài viết của Lục Duệ có bao nhiêu nặng. Cho nên mới không nhịn được tán thưởng.

Lục Duệ nghe được Âu Văn Hải tán thán, trong lòng đương nhiên là vạn phần vui vẻ, thế nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, chỉ vuốt đầu ngượng ngùng nói: "Âu bí thư, thật sự xin lỗi, không ngờ rằng có thể viết lâu như vậy, ngài chờ, tôi lập tức đi in ngay."

Âu Văn Hải khoát khoát tay, "Không tồi, không tồi, cậu viết rất tốt. Tiểu Lục, cậu là người ở nơi nào hả?"

Lục Duệ cười, cung kính hồi đáp: "Cảm ơn Âu bí thư, tôi cũng là người của hương Duyên Giang."

Nghe những lời này, Âu Văn Hải sửng sốt, kỳ quái nói: "Nghĩ như thế nào lại đến bên này công tác hả? Với bằng cấp của cậu, muốn tìm công tác tại phía nam, hẳn là rất đơn giản mà."

Lục Duệ gật đầu, trả lời: "Bạn học chúng tôi thật ra có không ít người đi phía nam. Bất quá, tôi nghĩ quê nhà vẫn là có phát triển, có thể khiến cho tôi thực hiện hoài bão trong lòng!"

Vừa nghe những lời này, Âu Văn Hải càng thêm vui vẻ, dù sao một người sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng có thể trở lại cố hương công tác, còn có tư tưởng như vậy, thật sự rất ít gặp. Vỗ vỗ vai của Lục Duệ, Âu Văn Hải cười nói: "Tên nhóc cậu không tồi, sau này khẳng định có phát triển!"

Nói xong, xoay người cầm bản thảo rời khỏi phòng làm việc.

Tuy rằng rất tán thưởng Lục Duệ, thế nhưng dù sao bất quá chỉ là một đứa nhỏ vừa tốt nghiệp, ông thân là một phó bí thư đảng uỷ, chênh lệch của hai người thật sự là quá xa.

Lục Duệ thật ra không lưu ý cái gì, ngược lại chỉ có Lý Chí Cường lặng lẽ dựng ngón cái với Lục Duệ. Dù sao sau khi biết bối cảnh của Âu Văn Hải còn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, đổi thành Lý Chí Cường, sợ rằng đã sớm lắp bắp không biết trả lời.

Tan tầm, Lục Duệ ngồi xe của Lý Chí Cường về nhà, lấy con gà mái, chuẩn bị đến nhà Vương Tường Lâm một chút, nếu buổi sáng tại phòng làm việc đã nói, vậy đương nhiên là phải thực hiện lời hứa.

Lý Quế Phân, vợ của Vương Tường Lâm rất nhiệt tình, tiếp nhận đồ của Lục Duệ, liền đi xuống phòng bếp.

Cười ha ha, Vương Tường Lâm nói với Lục Duệ: "Tiểu Lục à, hôm nay ngày đầu tiên đi làm, có cảm tưởng gì?"

Lục Duệ rất cung kính trả lời: "Cũng không tệ lắm, các đồng chí cũng đều rất nhiệt tình. Con còn gặp một người bạn học sơ trung."

"À?" Vương Tường Lâm sửng sốt, cười nói: "Là ai hả?"

"Lý Chí Cường."

Lục Duệ bình tĩnh hồi đáp.

Cái này đến phiên Vương Tường Lâm kinh ngạc, đưa tay cười nói: "Không tồi, có Hỗn Thế Ma Vương, tối thiểu cậu ở trong phòng làm việc không có người khi dễ cậu."

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, nói chuyện đều là một ít tình huống của quê nhà, Lục Duệ lúc này mới cáo từ rời đi.

Ra cửa lớn của nhà Vương Tường Lâm, nụ cười trên mặt Lục Duệ nhất thời biến mất. Cùng Vương Tường Lâm nói chuyện phiếm, hắn biết, lúc này hương Duyên Giang căn bản là không ai có thể lay động địa vị của Điền Mẫn Chính, mặc kệ là Hà hương trưởng, hay là người nào khác, Điền Mẫn Chính trong khu có khu trưởng làm chỗ dựa vững chắc, căn bản là không sợ những người này mờ ám.

Thế nhưng, mình rõ ràng nhớ kỹ Điền Mẫn Chính cuối cùng là bị đổi đi nơi khác!

Lục Duệ lâm vào trầm tư không được lý giải.

... ... ... ... ... ...

... ... ... ... ... ...

Trong lúc nhất thời, Âu Văn Hải đang trò chuyện cùng Hàn Định Bang.

"Lão Hàn, ông nghĩ như thế nào mà đến thăm tôi?"

Tương giao nhiều năm, hơn nữa là quan hệ cấp trên cấp dưới, Âu Văn Hải nói ra cũng không có nhiều cấm kỵ như vậy, há mồm thì đi thẳng vào vấn đề đặt câu hỏi với Hàn Định Bang.

Hàn Định Bang cười, nhàn nhạt nói: "Thế nào, tôi thăng quan cậu xem không nóng lòng?"

Âu Văn Hải trong lòng khẽ động, bạn cũ nhiều năm như vậy ông cũng không cần phải giấu diếm, trực tiếp hỏi: "Sao? Cậu muốn điều động cho tôi?"

Nói thật, ông cũng không ngờ rằng Hàn Định Bang có thể đi tới hôm nay, lúc trước hai người đều là tốt nghiệp đại học, thế nhưng Hàn Định Bang một đường từ khoa viên đi tới vị trí cán bộ cấp xử, hiện tại một bước lên trời tiến vào kinh thành trung ương đoàn, nói không hâm mộ vậy là nói dối, bất quá, ông thật không nghĩ tới mình có thể có cơ hội.

Hàn Định Bang cười ha ha: " Lý Minh Quốc thư ký của thành phố Mộc Dương các người, là bạn học cùng trường đảng với tôi, thế nào, có muốn tôi nói giúp hay không?"

Âu Văn Hải chần chờ một chút, có chút do dự, bỗng nhiên ông nhớ tới một câu nói trong phần tài liệu Lục Duệ viết ngày hôm nay: "Làm cán bộ, phải dám xông lên trước. Phải có dũng khí ăn con cua, không thể chờ, phải đấu tranh!"

Nghĩ tới đây, Âu Văn Hải giọng điệu kiên định nói: "Được rồi, đi nơi nào? Cậu là lãnh đạo, tôi phục tùng quyết định của tổ chức."

Hàn Định Bang tựa như cũng hơi có chút kinh ngạc vì ông bạn học cũ tính cách không quả quyết ngày hôm nay lấy đâu ra dũng khí, phải biết rằng thường ngày mình thỉnh thoảng liên hệ với ông ta, nói tới loại chuyện này, ông ta luôn luôn lảng tránh, thế nhưng lúc này đây lại chủ động, thật là có chút ngoài ngoài ý liệu.

"Âu đầu đá, cậu nghĩ thông suốt rồi hả? Lại có thể chủ động mời chiến, tôi còn tưởng rằng phải phí nước miếng một phen!" Hàn Định Bang cười nói.

Âu Văn Hải cười ha ha nói: "Người muốn phục vụ cho nhân dân, phải dám ăn con cua, phải có dũng khí dám tranh, bằng không lúc nào mới có thể thực hiện hoài bão của mình hả?"

Cái này, Hàn Định Bang càng thêm kinh ngạc, không khỏi cảm khái nói: "Được, được, cái đầu đá vừa cứng lại vừa thối của cậu cuối cùng cũng thông suốt. Tôi nói thẳng với cậu, cậu phỏng chừng sẽ thăng chức, phỏng chừng là là cấp chính xử, cụ thể là đâu, tôi không tiện tiết lộ."

Âu Văn Hải nhất thời lâm vào kinh ngạc, ông từ phó bí thư đảng uỷ hương, trực tiếp điều nhiệm đến vị trí cấp chính xử, vậy rốt cuộc cũng là một bước lên trời, trực tiếp từ cấp khoa biến thành cấp chính xử thì độ khó có bao nhiêu lớn, đương nhiên là không cần nói cũng biết, nghĩ tới đây, ông không khỏi cảm khái, cảm kích đối với Hàn Định Bang cũng không lời nào biểu đạt hết."Hàn bí thư, tôi..."

Hàn Định Bang không nói cái gì, không nói quan hệ tương giao nhiều năm, làm một người có hoài bão chính trị rộng lớn, ông đương nhiên sẽ tranh thủ cho người của mình. Chỉ bất quá đối với chuyển biến của Âu Văn Hải ông thật ra rất vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ một chút vẫn mở miệng hỏi: "Văn Hải, ngày hôm nay cậu rất khác biệt? Nói một chút đi, uống linh đan diệu dược gì, mà có thể thông suốt nhanh như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.