Rất nhanh đám con gái liền rời khỏi thang máy, trong lơ đãng, có hai nam nhân trẻ tuổi đi theo, Lục Duệ khẽ cau mày, nhưng không nói gì, những
gì nên làm mình đều làm rồi, Uông Tuyết Đình dù sao cũng không phải là
trẻ con, mình quản quá nhiều rất có thể khiến cho sẽ có thể khiến cho
đối phương không vui
"Người quen à?"
Tới lúc này, Hồ Cẩm Dương mới mở miệng hỏi.
Lục Duệ gật đầu: "Con gái của Một đồng sự, tiểu nha đầu đó rất ổn trọng."
Phong Huống bật cười, vỗ vai Lục Duệ: "Huynh đệ, anh trông chỉ hai mươi
ba hai mươi tư, sao cảm giác cứ như lão già năm sáu mươi tuổi vậy nhỉ,
nói chuyện có thể hay không đừng lão khí hoành thu như vậy được không,
phải có chút thoải mái lên chứ, nếu không thì nữ hài tử sẽ không thích."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Duệ cười khổ, đi theo Phong Huống vào quán bar.
Năm đại nam nhân ra ngoài tìm vui, tất nhiên là không thể tới loại địa
phương như karaoke, đối với chuyện mấy người ở trong phòng kín hò hét ỏm tỏi, Lục Duệ không có hứng thú, càng đừng nói tới không có mỹ nữ làm
bạn, năm thằng đàn ông chẳng lẽ đi cầm microphone gào inh ỏi? Cũng may
Khuynh Thành Nhất Tiếu được xưng là nơi tiêu tiền nhiều nhất Vụ đô, tất
nhiên có thứ trò để các nam nhân vui chơi, mấy người nghĩ một lát rồi
vẫn quyết địnhtới quán bar chơi, thật ra dựa theo suy nghĩ của Lục Duệ,
hắn muốn tìm một chỗ ngồi xuống uống chút rượu, thế nhưng ngoài Hồ Cẩm
Dương hình như có hứng thú với đề nghị của hắn ra thì hai người Lưu Bân
và Phong Huống hoàn toàn như không nghe thấy đề nghị của Lục Duệ, thậm
chí ngay cả Trương Thiên Hào luôn luôn ổn trọng cũng đứng ở phía hai
người này.
Ba đấu hai, Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương vẻ mặt bất đắc dĩ đành phải đi theo
hai tên chuyên gây rắc rối Phong Huống và Lưu Bân tới quán bar.
Hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu rất chú ý tới trang trí, giữa quán bar,
karaoke và quầy nước đều có xếp ghế ngồi, xem như để những người tới đây tiêu xài nghỉ ngơi, đương nhiên, cũng có thể nhìn thấy phong cảnh chung quanh, có điều Lục Duệ rất ác ý đoán, rất có thể là để thỏa mãn dục
vọng nhìn trộm của những ai đó, phải biết rằng, vị trí này có thể nhìn
thấy những vũ nữ mua cốt ở sân khấu quán bar đối diện, mỗi một nam nhân
đều thích ngắm mỹ nữ, nhất là loại gái ăn mặc gợi cảm này, cái câu nam
nhân là động vật nghĩ bằng nửa thân dưới cũng không phải là vô lý.
Đi qua cửa sổ sát đất bên ngoài quán bar, Lục Duệ và Trương Thiên Hào
tới tước, độ cao của tầng 32 đủ để nhìn thấy thành phố trong đêm, Lục
Duệ nói với Hồ Cẩm Dương: "Có ai biết, 60% tài phú của thành thị này nằm trong tay 5% số người không?"
Trong mắt Hồ Cẩm Dương hiện lên một đạo hàn quang: "Thế giới này chính là như vậy, cho nên mới có những người như chúng ta."
Không đợi hai người tiếp tục đề tài, Lưu Bân ở bên cạnh bật ra một tràng cười dâm đãng: "Mẹ, sao trong quán bar ít người vậy?"
Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương quay đầu lại nhìn, quả thực đúng như lời Lưu Bân nói, trong quán bar lúc này người quả thực là rất ít, nói chính xác thì là rất ít nữ nhân. Thậm chí nữ nhân ngồi trong phòng trà uống trà còn
nhiều hơn là ở trong quán bar, loại chênh lệch này không chỉ thể hiện ở
số lượng, đồng dạng cũng thể hiện ở chất lượng.
"Có phải đến sớm quá không?" Lục Duệ nhìn Trương Thiên Hào cười nói.
Phong Huống ở bên cạnh cười hắc hắc, gật đầu nói: "Còn không phải à, giờ vẫn chưa mở màn, chắc đang mỹ nữ còn đang trên đường tới, đợi lát nữa
anh sẽ biết Tây Xuyên mỹ nữ nhiều không phải là nói ngoa."
Lục Duệ bật cười, nhìn lướt qua quán bar và trà phường, lại bật cười,
thật sự không biết người thiết kế nơi này nghĩ gì, lại để địa phương cần yên tĩnh như trà phường ở ngay bên cạnh nơi ồn ào như quán bar, loại
chênh lệch cực lớn này chắc khiến rất nhiều người cảm thấy thú vị.
Mấy người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, dựa theo ý tứ của Lưu Bân và
Phong Huống là một tìm một ghế lô xa hoa, có điều Lục Duệ lại mỉm cười:
"Ở gần sân khấu thì có thể thưởng thức được mỹ nữ thích hơn."
Một câu đã miểu sát hai tên sắc lang vô sỉ âm hiểm, Lưu Bân và Phong
Huống cười hì hì chọn một vị trí ở gần sân khấu, tùy tiện gọi một đĩa
trái cây và rượu tây, dựa theo ý của Lưu Bân thì tối thiểu cũng phải
chơi hai chai Louis 82, kết quả nhân viên phục vụ nói với hắn nơi này
không có thứ đó, khiến Lưu Bân không thể không cảm khái Vụ đô không thể
so sánh với các thành phố lớn như Minh Châu kinh thành, muốn tiêu tiền
thống thống khoái khoái cũng con mẹ nó không được. Đối với loại hành vi
tán tài này của hắn Lục Duệ tất nhiên coi như không thấy, cha mẹ tên này không hề tòng chính, các con trai của Dương Định lựa chọn cả quân giới
và chính giới, chỉ độc có mẹ của Lưu Bân lựa chọn lựa chọn tòng thương,
cũng chính là dưới sự bảo vệ của thế lực khổng lồ như vậy,mẹ của Lưu Bân làm ăn như cá gặp nước, càng làm càng lớn, hiện tại đã có thể khiến
thằng cha Lưu Bân này tùy ý tiêu tiền mà không lo hết.
"Anh Lưu, anh nói gì cơ?" Phong Huống vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Bân, chỉ vào Lục Duệ nói: "Anh này thằng ôn này hiện tại là phó xử thực quyền?"
Nheo mắt lại, Hồ Cẩm Dương cười nói: "Phong tử, người này đúng là phó
xử, nghe nói còn là phó bí thư huyện ủy." Hắn là người của Trung kỉ ủy,
tất nhiên từng nghe nói từng nghe nói tới tên của Lục Duệ, biết vị rể
hiền không được Lâu gia thừa nhận này rốt cuộc có lý lịch và thủ đoạn
khiến cho người ta không dám tin như thế nào, phó xử có thể lật đổ quan
to cấp phó bộ thì không thể tầm thường.
Phong Huống lại không có sự trấn định này, đối với tên hoàn khố không
kinh thương cũng không tòng chính như hắn mà nói, mỗi ngày ăn với uống,
rảnh rỗi đi chà đạp người ta đã coi như là cuộc sống không tồi rồi,
nhưng cho dù là như vậy, hắn hiểu rất rõ một phó xử chỉ hơi hai mươi
tuổi của nghĩa là gì, đối với đám quân nhân như họ mà nói, ba mươi tuổi
làm tới cấp xử hoặc là cấp phó thính chính thính thì cũng có thể, nhưng
những thái tử như hắn thì đa số đều là dựa vào sự giúp đỡ của gia tộc,
loại xuất thân kém như Lục Duệ có thể có thành tựu như vậy, vậy có nghĩa là năng lực của người này ít nhất cũng rất nổi bật.
"Tôi chỉ là vận khí không tồi thôi." Lục Duệ nheo mắt lại cười nói, đối
với cảnh ngộ của mình, hắn cũng không thể giải thích, nói tóm lại đúng
là thành phần vận khí chiếm đại bộ phận, hơn nữa năng lực của mình, dù
sao ưu thế của người trùng sinh cũng không phải là vô ích.
"Anh Trương, nhà anh đã gặp người đó chứ?" Lục Duệ cười hỏi. Ngô Tĩnh,
vợ chưa cưới của Trương Thiên Hào là con gái của Ngô Viễn Phương, phó bí thư tỉnh ủy Tây Xuyên, bối cảnh đồng dạng cũng hiển hách, hơn nữa cũng
là nữ nhân loại hình nữ cường nhân, sau khi tốt nghiệp đại học đã sáng
lập một xí nghiệp, nghe nói giá trí cũng rất kinh người.
"Ừ, đã gặp rồi." Khóe miệng Trương Thiên Hào giật giật, xem như là gật
đầu, Lục Duệ từ phản ứng của hắn ngửi thấy mùi bất thường, hơn nữa vốn
Trương Thiên Hào đã nói qua một lần chuyện của Ngô Tĩnh, trong lòng cũng lờ mờ đoán ra.
Trương Thiên Hào cười cười, vỗ vai Lục Duệ nói: "Thằng nhóc cậu, không
cần lo lắng cho tôi, loại chuyện này tôi tự có chừng mực. Ngô Tĩnh rất
tỉnh táo, so với tôi còn hiểu rõ hơn."
Lục Duệ gật đầu, loại thông hôn chính trị này có ý nghĩa tượng trưng hơn xa ý nghĩa thực tế, chỉ có điều nghe thấy Trương Thiên Hào nói như vậy, hắn và Ngô Tĩnh chắc đã bàn xong điều kiện, hai người chắc sau khi kết
hôn cũng sẽ không can thiệp sâu vào chuyện riêng của nhau.
"Phong Huống, thằng nhóc cậu thường đến buổi biểu diễn tối chơi phải
không, lát nữa các anh sẽ giới thiệu mấy mỹ nữ, Lục Duệ chẳng mấy khi ra vào nơi này, cậu đừng có giữ khư khư một mình, có mỹ nữ thì nhớ cho
thằng ôn này trước, tôi nói cho cậu hay, chiếu cố hắn tốt, lợi ích sẽ có nhiều..." Lưu Bân và Phong Huống hai người lúc này dĩ nhiên bởi vì đều
thích mỹ nữ mà thành bạn tri kỉ. Lại khe khẽ thầm thì gì ở đó, liền nhìn thấy sắc mặt của Phong Huống theo lời nói của Lưu Bân mà dần dần biến
hóa, cuối cùng người này đột nhiên vùng lên nói: "Huynh đệ của anh Hào
cũng là huynh đệ của tôi, anh yên tâm, Lâm đại tiểu thư không ở đây, hôm nay tôi khẳng định sẽ cho anh biết cái gì là tư vị của nữ nhân."
Lục Duệ đầu đầy mồ hôi nhìn hắn, liền nghe thấy Lưu Bân ở bên cạnh châm
ngòi thổi gió: "Cũng không phải là gì cả, Lâm Nhược Lam tới Mỹ rồi,
người này ít nhất trong một năm sẽ phải làm hòa thượng, lần trước tìm
cho hắn một tiểu mỹ nữ, kết quả người này không ngờ ngay cả bên miệng
đưa tới tận miệng cũng không chịu ăn, tôi thậm chí hoài nghi hắn hiện
tại không chừng vẫn là xử nam, nói ra cũng thật mất mặt..." Lưu Bân
không để ý tới sắc mặt của Lục Duệ càng ngày càng đen, vẫn một mình nói, cuối cùng còn không quên lườm Lục Duệ một cái, tựa hồ rất khinh bỉ đối
với việc hắn lần trước ở khách sạn cùng Uông Tuyết Đình cả một đêm mà
chả làm ăn gì.
"Anh yên tâm đi, việc này cứ để tôi lo, tối nay kiểu gì cũng khiến thằng ôn này chân run lẩy bẩy không đi nổi." Phong Huống hào sảng nói, hắn
không hề che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa, dù sao trong năm
người, trừ hắn ra thì đều là người trong quan trường, nhưng Lục Duệ tuổi nhỏ nhất lại là người ổn trọng nhất, điều này khiến cho Phong Huống cảm thấy nếu như có thể nhìn thấy bộ dạng mềm như bún của Lục Duệ thì chính là một chuyện rất thú vị, huống chi Lưu Bân còn lặng lẽ để lộ ra ra tin tức Lục Duệ là cao thủ đầu tư cho hắn hay.
Bất đắc dĩ cầm chén rượu trong tay lên uống, Lục Duệ triệt để không còn
gì để nói với cái đám vô lương này, dứt khoát không quan tâm tới bọn họ
nữa, tùy ý để Lưu Bân tiếp tục thổi phồng với Phong Huống và Hồ Cẩm
Dương Lâm Nhược Lam dưới sự chỉ điểm của Lục Duệ làm sao trở thành nữ
phú hào, đương nhiên, hắn cũng không quên nói mình đã đem vốn đưa cho
Lục Duệ, để hắn tìm Lâm Nhược Lam lo liệu, nói rõ là tôi tâng bốc thanh
danh của anh ra ngoài, anh kiểu gì cũng phải kiếm tiền giúp tôi.
Ngoài dự đoán mọi người, Trương Thiên Hào luôn luôn ổn trọng không hề
ngăn cản Lưu Bân, mà là chạm cốc với Lục Duệ rồi thản nhiên cười nói:
"Phong tử và Cẩm Dương đều là người một nhà, đừng lo."
Lục Duệ gật đầu: "Huynh đệ của anh tôi tin được."
Những lời này của Hai người rất đơn giản cũng rất rõ ràng, Trương Thiên
Hào biết Lục Duệ không muốn dính dáng nhiều tới thương trường, cho nên
bảo Lục Duệ cứ yên tâm, Phong Huống và Hồ Cẩm Dương đều là người một
nhà, sẽ không nói lung tung ra ngoài, mà Lục Duệ thì cũng biểu lộ rõ
thái độ tín nhiệm đối với Trương Thiên Hào.
Tình bạn giữa Nam nhân có đôi khi rất đơn giản, không liên quan tới lợi ích, thuần túy là vì sự tín nhiệm.
"Xin hỏi, các tiên sinh còn cần gì thêm không ạ?" Một đông cứng yếu đuối nhưng lại có phần cứng nhắc vang lên bên tai mọi người.