"Gặp quỷ! Sao là tên Âu Văn Hải kia?"
Hà Chí Quốc lúc này có cảm giác như ban ngày gặp quỷ, người
khác sẽ cảm thấy xa lạ vơi người kia, nhưng ông ta cộng sự với
Âu Văn Hải bảy năm, sao có thể nhận lầm người?
Chần chờ một chút, Hà Chí Quốc nghiêng người nói với Điền
Mẫn Chính một bên : "Điền bí thư, người đó, không phải Văn Hải
bí thư chứ?"
Điền Mẫn Chí cười ha ha, vẫn nhàn nhạt như trước nói : "À, xem ra đúng vậy, bất quá sau àny sợ rằng phải thay đổi gọi ông
ấy là Âu khu trưởng"
Hà Chí Quốc dám khẳng định, mình rõ ràng từ trong mắt của Điền Mẫn
Chính thấy được một tia đắc ý, không phải là, người này sớm biết Âu
Văn Hải sẽ làm khu trưởng?
Thật ra, ông cũng oan uổng Điền Mẫn Chính, Điền Mẫn Chính căn bản là
không biết Âu Văn Hải sẽ làm khu trưởng, chỉ là đêm qua Lý Chí Cường gọi điện thoại cho ông, rất mịt mờ để lộ nói ông giữ một quan hệ tốt đẹp với Âu Văn Hải, cho nên mới khiến cho khứu giác chính trị nhạy cảm của Điền bí thư cảm thấy được, Âu Văn Hải rất có khả năng thăng
quan, bất quá ông cũng không ngờ rằng chính là, Âu Văn Hải dĩ nhiên có
thể một bước lên trời trở thành khu trưởng tân nhậm. Nghĩ tới đây, ông
đối với người phía sau cháu ngoại trai Lý Chí Cường, thật ra càng cảm
thấy hứng thú.
Bí thư thị ủy Lý Minh Quốc ngồi ở chủ vị, các lãnh đạo khác ngồi
bên cạnh ông, trên đài chủ tịch ngoại trừ các lãnh đạo chủ yếu
của thị ủy, cũng chỉ có Vũ Sĩ Ngân và Âu Văn Hải hai người.
Phần lớn người nắm giữ quyền lực của toàn bộ khu Đông Phong ngồi ở giữa
hội trường, thế nhưng không ai dám phát ra một chút tiếng động lớn,
không bởi vì cái khác, là bởi vì ai đều có thể nhìn ra, bí thư Lý tự
mình chạy đến đây, tuyệt đối không phải mở đại hội khen ngợi, mặt trầm như nước, đại biểu cho tâm tình lúc này của ông cực độ không tốt.
"Các đồng chí, tiếp theo mời bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Trịnh Hạo
đồng chí tuyên bố quyết nghị của thị ủy." Vũ Sĩ Ngân dẫn đầu mở miệng
nói chuyện, Lục Duệ đứng ở bên hông đài chủ tịch đánh giá cẩn thận ông
già đã qua tuổi năm mươi này, trong lòng khẽ động, tựa như nghĩ tới
cái gì.
Bộ trưởng tổ chức thị ủy Trịnh Hạo cầm lấy một phần văn kiện đứng lên
tuyên đọc tại chỗ. Bổ nhiệm Âu Văn Hải đồng chí làm phó bí thư đảng
uỷ, khu trưởng khu Đông Phong, đệ trình tuyển cử thông qua.
Âu Văn Hải?
Tuy rằng đối với không ít người mà nói tên này có chút xa lạ, thế
nhưng tại lúc tuyên đọc lý lịch sơ lược, rất nhiều người đều nghe rõ
ràng, Âu Văn Hải dĩ nhiên là từ trên vị trí phó bí thư đảng uỷ hương
Duyên Giang trực tiếp đề bạt làm khu trưởng khu Đông Phong. Chỉ một
tin tức này, cũng đủ khiến cho rất nhiều người miên man bất định.
Trịnh Hạo đem tình huống của Âu Văn Hải giới thiệu hoàn tất, bí thư
thị ủy Lý Minh Quốc trầm mặt bắt đầu một phen nói chuyện.
"Nghiêm với bản thân, khoan với người ngoài. Rất nhiều đồng chí của
chúng ta hiện tại tựa như đã quên những lời này, khi kinh tế thị
trường từ từ phát triển, đầu óc phát nóng, quản không được tay của
mình! Đảng và nhân dân nhiều năm bồi dưỡng như vậy, bị những người
này vứt qua sau đầu. Đối đãi quần chúng còn hơn cả địa chủ ông chủ xã
hội cũ, cầm tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân quần chúng sống phóng túng hơn cả ong mật. Con sâu làm rầu nồi canh giống như Lý Hiếu Đức, hy
vọng các đồng chí lấy làm bài học." Giọng điệu của Lý Minh
Quốc càng phát ra nghiêm túc hơn.
Ông không thể không tức giận, tuy rằng Lý Hiếu Đức cũng không phải phe phái của ông, thế nhưng mắt thấy sẽ đến nhiệm kỳ mới, khu Đông Phong xảy ra ra gièm pha lớn như vậy, khiến cho Lý Minh Quốc trên mặt mũi
quả thật không qua được, vốn dĩ dựa theo ý tứ của ông, cái vụ án
này phải tra rõ ràng, thế nhưng thị trưởng Ngụy Hòa Quang dẫn đầu
một đám người một lòng muốn che ô, nhấn mạnh cái gọi là giữ ổn định, chú ý đại cục, nói cho cùng, là không muốn khiến cho một loạt vấn đề Mộc
Dương nhiều năm như vậy tích góp bại lộ ra. Rơi vào đường cùng của Lý
Minh Quốc không thể làm gì khác hơn là biết thời biết thế đáp ứng bọn
họ. Thế nhưng, nương theo lá cờ lớn của Hàn Định Bang, ông vẫn đem
Âu Văn Hải xếp vào.
Khu Đông Phong khẳng định tồn tại vấn đề, hoặc là nói, không chỉ có là
khu Đông Phong, toàn bộ thành phố Mộc Dương đều tồn tại vấn đề thật lớn.
Đây là cảm giác lớn nhất của Lý Minh Quốc khi đến nhận chức ba năm
trước, thế nhưng khiến cho ông căm tức chính là, phần lớn quan viên thị ủy và chính phủ, đều là lão bí thư cũ của Mộc Dương năm đó đề bạt
lên, thị trưởng Ngụy Hòa Quang mặc cho bộ trưởng tổ chức đề bạt, toàn bộ Mộc Dương bị những người này kinh doanh làm cho không khá nổi, mệnh
lệnh của một bí thư thị ủy như ông, thậm chí ngay cả khu huyện phía
dưới cũng là trên bảo dưới không nghe. Thậm chí trong thành phố còn
truyền lưu trò cười rằng mình bất quá chỉ là "bí thư trên danh nghĩa ".
Lần này, để Âu Văn Hải đến, thử xem nước của khu Đông Phong sâu thế nào!
Lý Minh Quốc nói chuyện trọng điểm nhấn mạnh tầm quan trọng của phản hủ
xướng liêm, yêu cầu toàn thể cán bộ trong công tác nhất định phải giữ
thân. Sau đó, khu trưởng Âu Văn Hải phát biểu nói chuyện, biểu lộ mình
nhất định sẽ ở dưới sự dẫn dắt của đảng uỷ, quyết tâm toàn lực vì
xây dựng kinh tế và phát triển xã hội của khu Đông Phong nỗ lực
công tác.
Hội nghị này cuối cùng do bí thư khu uỷ Vũ Sĩ Ngân tổng kết nói chuyện
trong kết thúc, khiến cho mọi người ngoài ý muốn chính là, đoàn người bí thư thị ủy Lý Minh Quốc cũng không ở lại chính phủ khu, mà là trực tiếp đi ra xe rời khỏi. Bởi vậy có thể thấy được, những lãnh đạo thị ủy
này sở dĩ chạy đến đây, hoàn toàn cũng là vì khu trưởng mới, điều
này làm cho không ít người suy đoán hướng đi tương lai của khu Đông
Phong, trong lòng một trận nói thầm. Nhưng là bọn họ lại không biết
nói, những lãnh đạo này căn bản là là hướng về phía Hàn Định Bang
mới đến, có ai nguyện ý đắc tội bí thư trung ương đoàn tiền đồ không
thể đo lường? Trừ phi hắn ta thật sự không muốn tiến bộ.
Đợi khi lãnh đạo thành phố rời đi, người còn lại mới chậm rãi đi
ra ngoài, ai đều rõ ràng, không cần bao lâu, một vòng tẩy rửa quyền
lực khu Đông Phong sẽ bắt đầu.
Phòng làm việc chính phủ khu Đông Phong tổng cộng tám tầng, cũng không có cùng một chỗ với khu ủy. Cao nhất tằng là phòng làm việc khu
trưởng, mặt khác còn có một phòng hội nghị loại nhỏ. Bình
thường khu trưởng họp công tác sẽ ở chỗ này.
Phòng làm việc khu trưởng chiếm một phần tư diện tích tầng tám,
chia làm hai phòng, phòng bên ngoài có vẻ giống phòng khách, có
một bộ sô pha và bàn trà, ở cạnh cánh cửa có một bàn công tác, hẳn là
vị trí của thư ký.
Bên trong lại bị chia ra làm hai phòng nữa, bên ngoài là chổ làm
việc của khu trưởng, bên trong có một phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi.
Lục Duệ nhìn phòng làm việc này từ trên xuống dưới, cười hì hì của nói: "Được được, phòng làm việc của lãnh đạo đúng là không giống, có thể được phân phối cả phòng nghỉ." Tiếp theo sờ sờ sô pha, tán thán nói: "Dĩ nhiên còn là da thật, cái khu Đông Phong này thật là không tiếc
dùng tiền cho lãnh đạo."
Hơi nhíu một chút lông mày, Âu Văn Hải cười mắng: "Tên nhóc cậu, nói
đừng âm dương quái khí. Quay đầu lại tôi gọi người đổi là được."
Cười hắc hắc, Lục Duệ nói: "Không có gì, tôi chỉ là nghĩ, khu trưởng
ngài vừa tới mà dùng phòng làm việc xa hoa như thế, sợ rằng có người
sẽ nói bậy nói bạ."
Âu Văn Hải gật đầu, trầm giọng nói: "Cái này thật ra cũng đúng, xem ra cái sô pha này thật đúng là phải đổi."