Xe lửa chậm rãi chạy qua núi non trùng điệp, ô tô chậm rãi đi qua những
con đường lớn, trong lúc vật vờ, Lục Duệ chậm rãi mở hai mắt của mình
ra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, tựa như nghĩ mình vẫn đang nằm mơ, hình như là về lại lúc xưa.
Khăn mặt có chút ẩm ướt trên trán nhanh chóng kích thích da của hắn,
khiến cho Lục Duệ trong lúc vật vờ nhanh chóng tỉnh lại, cẩn thận đánh
giá cảnh vật xung quanh, hắn rốt cục xác định, mình vẫn đang ở trên mảnh đất của trấn Hạ Gia.
Đúng vậy, một tuần sau khi Âu Văn Hải điều nhiệm đến phòng đốc tra tỉnh
ủy, tới gần nguyên đán, Lục Duệ tiến vào trường đảng tỉnh H học tập. Nửa năm sau, dưới danh nghĩa giao lưu cán bộ của trung ương đoàn, đến trấn
Hạ Gia huyện Thuận An thành phố Dương Minh tỉnh G tiền nhiệm làm phó bí
thư đảng ủy, phó hương trưởng, trở thành cán bộ cấp khoa trẻ tuổi nhất
huyện Thuận An thậm chí là toàn bộ thành phố Dương Minh.
Bất quá hoàn cảnh ở đây khiến cho Lục Duệ khó mà thích ứng được, vừa đến nhận chức được ba ngày, bởi vì khí hậu không quen nên bị bệnh nằm trên
giường, cũng may hắn là mới vừa tiền nhiệm, trong trấn còn chưa kịp điều chỉnh công tác cho hắn, nên cũng dễ dàng.
Quan sát ký túc xá của mình một chút, Lục Duệ cười khổ không thôi, căn
bệnh này đến quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp đặt mua thứ gì cho
mình, chỉ có vài món đồ dùng hằng ngày đơn giản, về phần những thứ khác, bởi vì vấn đề điều kiện, cho nên cũng không kịp mua.
Trấn Hạ Gia là chổ nghèo có thể nói là đứng đầu trong toàn bộ huyện
Thuận An, toàn bộ thôn trấn chưa được mười ngàn người, trên cơ bản cũng
như thôn Duyên Giang trong trí nhớ của Lục Duệ, chỉ có một con đường
chủ, nhà ở so le không đồng đều hai bên đường, không thể không nói, ở
đây thật sự là quá cằn cỗi. Trước khi chạy đến, Lục Duệ thậm chí còn
không nghĩ qua, ở Hoa Hạ vậy mà còn một chổ như vậy tồn tại, toàn bộ
thôn trấn ngoại trừ một vài cơ quan chính phủ ra, thì hoàn toàn không có kiến trúc ba tầng nào hết.
Đứng trước cửa sổ trong nhà, Lục Duệ mồi một điếu thuốc lá, lâm vào trong trầm tư thật sâu.
Trong nửa năm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, Âu Văn Hải được điều
nhiệm đến làm chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy của tỉnh H, cấp bậc thoáng cái đã thành phó sở, có thể nói là đề bạt như gắn tên lửa, còn mình thì sao? Lúc Âu Văn Hải rời đi thì mình đúng là như rơi xuống thung lũng,
bất quá cũng may Âu Văn Hải là thăng chức, cho nên mặc kệ là Vũ Sĩ Ngân
hay là Mã Quốc Lực đều không có gan chọc phiền phức cho mình, mãi cho
đến hơn một tháng sau mình tiến vào trường đảng, những người này thậm
chí còn tổ chức buổi đưa tiễn vui vẻ.
Cải đỉnh của Mộc Dương lúc này rốt cục cũng mở ra, nhưng Lục Duệ đã
không còn hứng thú quan tâm, hắn hiện tại quan tâm hơn chính là làm sao
để dung nhập vào trong quan trường của tỉnh G, dù sao ở đây cũng thật sự quá lạc hậu, một kẻ bên ngoài như hắn đến đây muốn mở ra cục diện, thật ra có một độ khó rất lớn.
"Được lắm, lão tử sẽ bắt đầu từ nơi này!" Lục Duệ hít một hơi thuốc lá vào, cắn răng nói.
Dưới sự chỉ điểm của hắn, Lý Hoành dùng cái giá năm mươi ngàn đồng cho
một mẫu đất bán hai mươi mốt mẫu đất lời được hơn một triệu, Lý Hoành
lại nhờ người vay tiền ngân hàng thêm được một triệu nửa, đủ hai triệu
bảy trăm ngàn tài chính, tất cả đều dựa theo yêu cầu của hắn đầu tư vào
thị trường chứng khoán. Nói đến đây, cũng nên nhắc đến người đàn bà Hồ
Hiểu Kiều kia một chút, nói ra cũng lạ, cô ấy cũng không biết đã làm gì
với Lý Chí Cường nữa, mà đã đem tất cả tài sản để dành ra, đủ bốn trăm
ngàn, mang theo hai cha con Lý Hoành trở về thành phố Giang Khẩu nơi mà
cô ấy đã từng thề sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nguyên đán năm 2002, thị trường chứng khoán ở Giang Khẩu có đưa một cổ
phiếu ra thị trường nhưng không khiến ai chú ý cả, tên của cổ phiếu này
là Trường Hà Đại Khúc, giá cho mỗi cổ phiếu là năm mươi đồng.
Không ai biết rằng, trong thị trường chứng khoán toàn quốc, chỉ trong
vòng ba tháng ngắn ngủi đã xuất hiện ra một kỷ lục mới cho thị trường
chứng khoán Hoa hạ!
Năm mươi đồng, một trăm đồng, hai trăm đồng, ba trăm đồng!
Đây chính là giá cổ phiếu của Trường Hà Đại Khúc!
Cho dù là nhà phân tích cổ phiếu chuyên nghiệp, cũng tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có chuyện này phát sinh, ngoại trừ Lục Duệ!
Lục Duệ đời trước cũng là thoáng xem tin tức mới biết được, trong lịch
sử của cổ phiếu Hoa Hạ đã từng có một loại cổ phiếu thần kỳ như thế, tuy rằng lúc ấy giá cổ phiếu của Trường Hà Đại Khúc chỉ mới hơn một trăm
đồng, nhưng mà hắn biết là, loại cổ phiếu này tuyệt đối là loại có tốc
độ tăng trưởng nhanh nhất và lớn nhất trong tất cả các loại cổ phiếu,
đương nhiên, "Hoa Thạch Du", "Hoa Thạch Hoa" thì không tính vào bên
trong.
Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy nếu như bỏ qua, vậy thì Lục Duệ đúng là ngu tới cực điểm rồi.
"Lục Duệ à, sao tin tức của con có chính xác không? Cái cổ phiếu này
thật sự có thể tăng?" Lục Duệ nhớ kỹ, vào ngày trước nguyên đán, Lý
Hoành gọi điện thoại hỏi thăm mình không dưới mười lần, cuối cùng hắn
không thể không nói : "Chú Lý, tôi nói thật với chú, đây là tin tức mà
Âu khu trưởng, hiện tại là Âu chủ nhiệm của phòng đốc tra tỉnh ủy, nhận
được từ bạn học cũ của mình, người đó là ai? À, là đệ nhất bí thư của
trung ương đoàn Hàn Định Bang!"
Dựa vào chiêu bài Hàn Định Bang, Lục Duệ mới thuyết phục được Lý Hoành
cắn răng đêm tất cả tài sản đầu tư vào, sau đó Lý Chí Cường cũng đề cập
qua với Lục Duệ, lúc đó Lý Hoành ngoại trừ để lại mười ngàn đồng đủ cho
ba người sinh sống, đem tất cả tiền gửi ngân hàng mua cổ phiếu của
Trường Hà Đại Khúc, mỗi ngày chỉ mang theo một chai nước khoáng và một
mẫu bánh mì, mỗi ngày canh giữ tại cửa của thị trường chứng khoán, nhìn
chằm chằm vào bảng báo giá.
Tròn ba tháng, cha con Lý Hoành và Hồ Hiểu Kiều nhìn cổ phiếu trị giá ba triệu trong tay của mình biến thành mười tám triệu! Đối với liệu sự của Lục Duệ càng tỏ vẻ bội phục đến lún đất. Cho nên lúc Lục Duệ yêu cầu
bọn họ bán tháo đi, cho dù có chút đau lòng, nhưng mà Lý Hoành vẫn không chút do dự vứt hết ra ngoài.
Lý Chí Cường đã từng hỏi qua cha, tại sao nghe lời Lục Duệ nói như vậy,
dù sao thì dựa theo tình hình lúc đó, nếu như để trong tay thêm vài
ngày, không chừng giá sẽ còn tăng thêm nhiều.
Lý Hoành làm hai mươi mấy năm kinh doanh thản nhiên nhìn con trai, vỗ vỗ vai nói : "Tên nhoc con, lẽ nào con cho rằng giá trị của Lục Duệ, so ra không bằng số tiền này?"
Không thể không nói, Lý Hoành tuy rằng không phải là một thương nhân
thành công, nhưng mà đã có ánh mắt cực kỳ nhạy cảm, Lục Duệ hiên tại cần có một tập đoàn thương nhiệp có thực lực cường đại, dù sao sau này hắn
cũng phải đi con đường làm quan, nếu có một tập đoàn như vậy tồn tại,
thế mới có lợi lớn.
Hút một hơi thuốc, Lục Duệ chậm rãi đem tư tưởng của mình thu về, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm : "Xem ra đã đế lúc."
Lấy điện thoại ra, Lục Duệ gọi cho Lý Chí Cường.
"Cường tử, hiện tại trong tay có bao nhiêu tiền mặt?" Hàn huyên vài câu xong, Lục Duệ trực tiếp hỏi.
Đầu kia của điện thoại Lý Chí Cường sửng sốt, lập tức nhanh chóng đáp :
"Dựa theo ý của cậu, chỉ làm loại cung không đủ cầu, có đền thì tránh,
hiện tại tất cả cộng lại một chổ, đại khái cũng hai chục triệu!"
Cái này, đến phiên Lục Duệ đờ ra : "Sao có thể? Không phải chỉ có mười tám triệu thôi sao?"
"Hắc hắc, Kiều Kiều cũng không biết làm gì, đối với cái này đặc biệt có
thiên phú, cô ta thao tác mấy cái này, một mực kiếm tiền, khiến cho cha
con tôi cũng cảm thấy ngại."
Lục Duệ gật đầu, trầm giọng nói : "Nếu như vậy, thì chia ra đi."