Hạ Quốc Thành nói rất có đạo lý, Lục Duệ tự nhiên biết gã có ý gì, tuy
rằng thời gian trước Hạ Quốc Thành bởi vì tư tâm làm một ít chuyện sai, thế nhưng trước mặt trái phải rõ ràng, gã vẫn là lựa chọn trợ giúp
mình. Nhất là chuyện này quan hệ đến tương lai của gia hương, Hạ Quốc
Thành có thể chủ động tìm tới Lục Duệ nói ra lo lắng của mình, đủ thấy
được sự chân thành của gã.
"Cảm ơn Quốc Thành đồng chí nhắc nhở, tôi sẽ chú ý, anh cũng nên thăm
viếng nhiều một chút, trọng tâm công tác của Hướng Đông đồng chí chủ yếu tại khu vực khai thác mỏ, công tác trong trấn cần anh để tâm nhiều."
Lục Duệ suy nghĩ một chút mới nói. Hiện tại khu vực khai thác mỏ đã bắt
đầu khai phá sơ bộ, đường từ trấn Hạ Gia đi thông thị trấn đang tiến
hành tu sửa, hắn có thể dự liệu, trong tương lai không lâu, trấn Hạ
Gia chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao phát triển kinh tế của huyện Thuận An thậm chí thành phố Dương Minh.
Quả nhiên, Trình Nghi sau khi kết thúc thảo luận đảng uỷ, rất nhanh
làm báo cáo trong huyện, mặc kệ là bí thư huyện uỷ Tất Vân Đào hay
là huyện trưởng Tương Vạn Lý đều biểu thị ủng hộ đối với cái này,
cũng muốn cầu đảng uỷ và chính phủ trấn của trấn Hạ Gia buông tay khai triển công tác xây dựng khu nội thành mới, huyện ủy và chính phủ
huyện toàn lực ủng hộ.
Đối với tính toán của bọn họ Lục Duệ rất rõ ràng, cả đám đều đang xem
kịch vui, chuyện tình làm tốt công lao tự nhiên chạy không được, không
tốt thì trách nhiệm là người phía dưới. Đối với lãnh đạo cán bộ như vậy, Lục Duệ thật sự là không có gì để nói.
Bình tĩnh mà xem xét, Lục Duệ tự nhiên biết phương án của mình có mạo
hiểm cực lớn, dù sao thao tác thực tế sẽ có rất nhiều phương diện trở
thành trở ngại, thế nhưng Lục Duệ sinh ở nông thôn, lớn ở nông thôn,
hơn nữa hai đời làm người đối với khó khăn của nông dân sớm đã thành lý giải quá sâu khắc, biết rõ trong tương lai, nông dân Hoa Hạ sẽ chịu
đựng bất đắc dĩ lớn cỡ nào, chỉ là giá nhà tăng vọt đối với những
nông dân thu nhập mỗi năm chỉ mấy chục ngàn có bao nhiêu lớn, hắn
thể hội quá sâu.
Cho nên lần này, vô luận như thế nào, hắn đều phải nỗ lực thử một
chút, dù cho cuối cùng thất bại, cũng coi như là mình vì nông dân làm
một chuyện.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
Hiện tại trấn Hạ Gia đã xuất hiện không ít thương gia muốn đầu tư ở
chỗ này, dựa theo bố trí trước của Lục Duệ, sở quản lý đất đai và các thôn ủy đều tiến hành tuyên truyền đối với quần chúng, nói cho bọn họ nơi nay gần trở thành khu vực khai thác mỏ, nếu có người bên ngoài
muốn đầu tư mua đất, nhất định phải cẩn thận đối đãi, không nên bị
người lừa dối. Cho nên mặc dù có người bán đất của mình, thế nhưng
không có phát hiện chuyện có nông dân bị lừa gạt phát sinh.
Dưới bố trí Lục Duệ, các phòng ban của trấn Hạ Gia bắt đầu vận chuyển
chung quanh chuyện xây dựng xã khu nông thôn mới, mục tiêu rất đơn giản, cũng là trong thời gian ngắn nhất có thể hình thành hiệu quả.
Cán bộ trên trấn đại đa số đều là Hạ Tụ Bảo thời đại lưu lại, tuy rằng sau đó trong huyện cũng điều tới không ít người, thế nhưng nhân viên
làm việc chủ yếu không có thay đổi, trong những người này, uy vọng của
lão bí thư Hạ Tụ Bảo đương nhiên là không cần nói cũng biết, mà người
nối nghiệp Lục Duệ do ông chỉ định, thì đại biểu cho quyền nói chuyện
cao nhất của trấn Hạ Gia, thậm chí bí thư đảng ủy tân nhậm Trình Nghi tại trong mắt của dân chúng trấn Hạ Gia, bất quá cũng là một tiểu
quan cấp trên phái tới mà thôi. Chân chính để cho bọn họ tâm phục khẩu
phục, vẫn là Tiểu Lục trưởng trấn vì trấn Hạ Gia dám ở trên đại hội ồn
ào với bí thư huyện uỷ.
Cho nên nói, tuy rằng có chút không hiểu đối với văn kiện của trong
trấn, thế nhưng các làng tạm thời còn chưa có xuất hiện dao động lớn.
Bất quá các thành viên đảng uỷ của trấn Hạ Gia bao gồm bí thư Trình
Nghi đều rõ ràng, uy vọng của Lục Duệ tại trấn Hạ Gia quá lớn, chuyện
này tuy rằng lúc này không có tiến triển gì lớn, thế nhưng rất nhanh sẽ
hoàn thành.
Lục Duệ biết, nếu như muốn đám thương nhân coi tiền như mạng này cam tâm tình nguyện đem tiền lấy ra, biện pháp duy nhất cũng là để cho bọn họ thấy hy vọng, để cho bọn họ tin tưởng mình đầu tư khẳng định phải
nhận được hồi báo, cho nên Lục Duệ rất thẳng thắn điều một nhóm nhân
viên lớn làm điều tra đối với các sản nghiệp có thể xây dựng của trấn Hạ Gia, đồng thời mời nhân sĩ cố vấn chuyên nghiệp của tỉnh thành tới,
để cho bọn họ làm phân tích chi tiết đối với tương lai phát triển của
những hạng mục này, sau đó cầm những tư liệu này, lần lượt thăm viếng
các xí nghiệp có ý định đầu tư.
Không thể không nói, sách lược của Lục Duệ vẫn là rất chính xác,
thương cơ của trấn Hạ Gia trong mắt vài nhà đầu tư xem ra vô cùng
quan trọng, rất nhiều xí nghiệp biết rõ Lục Duệ là để cho bọn họ bỏ
tiền, thế nhưng vẫn là rất thích hợp tác cùng chính phủ trấn Hạ Gia,
đồng thời biểu thị chỉ cần chính phủ ra chính sách tương ứng, bọn họ
nhất định sẽ đầu tư.
Lục Duệ không phải ngu ngốc, những người này sở dĩ cho mình mặt mũi như thế, đơn giản chính là vì hai chữ lợi ích. Từ xưa đến nay, bản tính
trục lợi của thương nhân không có ngừng qua, cho nên tại lúc gặp mặt
các nhà đầu tư, Lục Duệ thẳng thắn cắn chặt một chút, đó chính là mặc kệ công ty nào tới đầu tư, đều phải cho phép nông dân dùng đất của mình
nhập cổ phần, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể đủ khiến cho ngoại trừ
nông dân đất ra thì hai bàn tay trắng nhận được lợi ích chân
chính.
Lục Duệ cũng không có quên, trong truyền thuyết có một thắng địa du
ngoạn ở hậu thế, toàn bộ huyện du ngoạn một năm thu nhập cao tới ba
trăm triệu, thế nhưng thu nhập bình quân của người dân lại không
đến một ngàn. Nguyên nhân không xa, không phải bởi vì hai cực phân hoá mà thôi, nghèo thì nghèo, giàu thì giàu, dân chúng căn bản là
không thu được lợi ích chân chính từ trong phát triển.
Thời gian qua rất nhanh, bốn tháng thời gian trôi qua, Lục Duệ đứng ở
phòng làm việc của mình, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, nhìn bầu
trời ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một lý tưởng hào hùng, ngay cả mình vài năm sau sẽ rời khỏi đây, thế nhưng để lại là một
đường lui đủ để trấn Hạ Gia chống đỡ hơn mười năm phát triển, đây là
chuyện khiến cho hắn tự hào nhất.
Nếu như nói lúc ban đầu Lục Duệ còn vì bản thân kiếm chiến tích, thế
nhưng càng đến gần cuối, hắn lại càng cảm thấy mình có cần để lại
chút gì hay không, dù sao làm quan tại nhiệm, dù cho không thể để
lại tiếng tăm gì, tối thiểu cũng muốn khiến cho dân chúng ở đây nhắc tới mình, không có tiếng mắng là được.
"Trưởng trấn, đã xảy ra chuyện!"
Cửa phòng làm việc bị người đẩy mạnh ra, Mã Hướng Đông vẻ mặt kinh
hoảng xuất hiện tại trước mặt của Lục Duệ, trên mặt bởi vì kinh hoảng chứng minh tâm tình lúc này của gã là kinh khủng cỡ nào.
Lục Duệ nhướng mày, có chút không hài lòng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?
Trời sụp còn có người chống đỡ, anh hiện tại là cái dạng gì,
khiến cho các đồng chí phía dưới nhìn thấy thành bộ dáng gì nữa!"
Mã Hướng Đông vẻ mặt đau khổ, cả người đều có vẻ có chút kinh khủng
nói: "Đã xảy ra chuyện! Ra đại sự! Đám thôn dân của Trần gia trang gây
ầm ĩ!"
Lục Duệ cả kinh, con mắt trong giây lát mở to nói: "Chuyện gì xảy ra?
Người của Trần gia trang vì sao gây sự? Có người bị thương hay không?"
Mã Hướng Đông cười khổ một chút, có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng nói
nữa, không biết là chuyện gì xảy ra, người của công ty kiến trúc lại
có thể đem tiền bồi thường phá bỏ và di dời của Trần gia trang
xuống mức rất thấp, không hợp với kim ngạch chúng ta trước định ra,
hiện tại tâm tình của quần chúng rất kích động, nói chính phủ lừa dối
bọn họ. Đang chặn ở công trường gây sự!"
"Làm bừa! Là ai cho bọn họ quyền lực đem tiền giảm xuống?"
Lục Duệ hổn hển mắng, hắn gần đây bởi vì bận chuyện xây dựng xã khu
mới, nên đem công tác phá bỏ và di dời giao cho Mã Hướng Đông phụ trách, lại không ngờ rằng xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy.
Mã Hướng Đông sắc mặt của như nhau xấu xí, nghe vậy giải thích nói:
"Tôi nghe nói hình như là bởi vì công trình bị chuyển bao?"
Nghe hắn như thế vừa nói Lục Duệ nhưng thật ra sửng sốt, trong lòng khẽ
động nói: "Chuyện gì xảy ra? Công trình chuyển bao? Tình huống cụ
thể ngươi lý giải qua sao? Cho tôi nói một chút."
"Là như thế này." Mã Hướng Đông thở dài một hơi, "Tôi trước đây cũng
nghe nói qua một ít chuyện của công trình, hẳn là công ty kiến trúc
kinh thành sau khi nhận thầu công trình xây dựng của khu vực khai thác mỏ, chuyển tay đem công trình nhận thầu cho công ty của tỉnh thành,
công ty tỉnh thành lại chuyển, chuyển hai chuyển ba cái, cuối cùng
chuyển cho đội công trình trong huyện. Bởi vậy lợi nhuận vô cùng nhỏ,
hơn nữa cái công trình này trong tỉnh đốc thúc, đương nhiên là không
dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nên muốn nghĩ biện pháp cắt xén từ
phương diện khác."
Lục Duệ biến sắc, nhàn nhạt nói: "Ý của anh là nói, cho nên bọn họ đem chủ ý đánh tới khoản tiền bồi thường?"
Mã Hướng Đông lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, tôi cũng chỉ là suy đoán,
chuyện này cũng là mấy ngày trước người khác báo cáo với tôi."
"Cái gì?" Lục Duệ bỗng nhiên vỗ bàn, cả giận nói: "Anh, anh là đầu heo
sao? Loại sự tình này sao còn không báo cáo với tôi sớm? Cái này
không phải đem đao đưa tới trong tay người ta sao? Anh cho rằng, có
vài người sẽ bỏ qua cơ hội này nhân cơ hội ăn hôi trấn Hạ Gia chúng
ta sao?"
Bất chấp tiếp tục quát lớn Mã Hướng Đông, Lục Duệ cầm điện thoại trong
tay, lớn tiếng nói với Mã Hướng Đông: "Lập tức liên hệ đồn công an,
khiến cho Tư Đông dẫn người đi qua."
Ngay sau đó, Lục Duệ lại nói với Mã Hướng Đông: "Thông báo lãnh đạo của chính phủ, lập tức họp."
Chỉ chốc lát sau, lãnh đạo của chính phủ trấn cũng đã đi tới phòng họp,
Lục Duệ nhìn mấy người phó trưởng trấn một chút, phát hiện ngoại trừ Hạ
Quốc Thành vẻ mặt lo lắng, trên mặt của vài người còn lại đều là
hình dạng rất bình tĩnh, khẽ cau mày, Lục Duệ nói: "Thái phó trưởng trấn đâu? Không người thông báo cô ấy sao?"
"Thái phó trưởng trấn sáng sớm ngày hôm nay đi trong huyện họp, nói là
hội nghị kế hoạch hoá gia đình." Mã Hướng Đông thấp giọng nói, sau đó
lại nói bên tai của Lục Duệ: "Vừa nhận được điện thoại, quần chúng
của Trần gia trang bên kia tâm tình rất kích động, đã đem lãnh đạo của
đơn vị thi công vây lại. Hơn nữa, tựa như làng khác cũng có một chút
vấn đề."
Lục Duệ biến sắc, lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người trong phòng làm
việc, nhàn nhạt nói: "Sự tình hôm nay chúng ta quay đầu lại nói sau,
Quốc Thành đồng chí thông báo Vu Đông một chút, theo tôi cùng đi Trần
gia trang, người còn lại đi các làng khác, nhất định phải đem tâm
tình của quần chúng trấn an xuống tới, đều nghe hiểu chưa?"
"Rõ ràng." Người trong phòng làm việc đều gật đầu đáp ứng, Lục Duệ chú ý tới trong ánh mắt của một người phó trưởng trấn Khương Vân Phong
trong ngày thường đi lại rất gần với Bạch Đông Minh dĩ nhiên có một
loại ý tứ, thế nhưng lúc này nhưng cũng không có thời gian để ý tới
đối phương, gật đầu với Hạ Quốc Thành, xoay người rời đi.
"Trưởng trấn, việc này có chút không đúng."
Vu Đông cùng Lục Duệ gặp mặt nói câu đầu tiên, làm lông mày của Lục Duệ nhăn lại với nhau.