Khách sạn Tân châu, thính giao thông giao thông tỉnh Cao Nghĩa, phó
thính trưởng thường vụ thính tài chính tỉnh Tả Thiên Nhai, thính trưởng
thính tài chính tỉnh Hà Thuận Chương tề tụ một chỗ, đương nhiên, Lục Duệ và Tả Cương hai người ngồi ở ghế cuối.
Thính trưởng Thính tài chính Hà Thuận Chương đừng nhìn là một cán bộ cấp thính, nhưng ở tỉnh thành so với cán bộ cấp phó tỉnh nào đó thì còn lợi hại hơn, người toàn tỉnh cũng phải dựa vào thính tài chính mà sống,
đừng nói là là cán bộ cấp huyện bình thường, cho dù là cán bộ cấp tỉnh
nào ở trước mặt y cũng không thể không cẩn thận nói cười, vốn nghe nói
Lục Duệ chỉ là một huyện trưởng nho nhỏ, y còn không định tới, không ngờ người đi cùng còn có thính trưởng thính giao thông tỉnh Cao Nghĩa và
phó thủ Tả Thiên Nhai của mình, y lúc này mới chạy tới.
Chỉ có điều Hà Thuận Chương bất ngờ là, thư ký Trần Dương của bí thư
tỉnh ủy Hàn Định Bang không ngờ cũng xuất hiện trên tiệc rượu, lúc này
mới khiến y thay đổi sắc mặt.
Trần Dương là ai? Đừng nhìn hắn chỉ vừa len chính ban, treo danh phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, lại khác với những thư ký bình thường. Đó là
thư ký số một của tỉnh ủy, cán bộ cấp ban bình thường há có thể so sánh
được, thường ngày người muốn mời hắn ăn cơm có khi phải đặt lịch trước
một tháng, Trần Dương có thể xuất hiện trên bữa ăn này, không thể không
khiến trong đầu Hà Thuận Chương vẽ ra một dấu chấm hỏi, cũng sinh ra
hoài nghi đối với thân phận của Lục Duệ.
" Hà thính, hôm nay ngài có thể từ trăm công ngàn việc đến đây, tại hạ
rất vinh hạnh." Lục Duệ đám rót đầy chén rượu cho Hà Thuận Chương rồi
mỉm cười nói.
Hà Thuận Chương cười khẽ, vươn tay cầm chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ
rồi mỉm cười nói với Lục Duệ: "Tiểu lão đệ khách khí rồi, không biết cậu và trưởng phòng Trần là."
Cười ha ha: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, đừng để ý, đừng
để ý." Tuy là nói như vậy, nhưng mặt lại không ngừng liếc Lục Duệ và
Trần Dương, đã để lộ ra sự nghi hoặc trong lòng y, theo y, nghĩ sao
cũng không ra huyện trưởng chưa tới ba mươi tuổi này có liên quan gì tới thư ký tỉnh ủy thứ nhất Trần Dương.
Trần Dương cười thản nhiên, biết đã tới lúc mình ra mặt, gật đầu, Trần
Dương nói với Hà Thuận Chương: "Khách khí khách khí rồi, nhạc phụ của
huyện trưởng Lục là lãnh đạo của lãnh đạo của tôi."
"hả, ha ha! Lãnh đạo cũ của Lãnh đạo?"
Hà Thuận Chương vốn chỉ thuận miệng đáp ứng, lãnh đạo cũ của lãnh đạo
thôi mà, có gì đặc biệt đâu, nhưng y lập tức có phản ứng, lãnh đạo của
Trần Dương là ai? Đó là bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang, lãnh đạo của Hàn
Định Bang? Cũng chính là thượng cấp của bí thư tỉnh ủy, trời ạ! Trên cả
cán bộ cấp Chính bộ, vậy cấp phó quốc... thậm chí là Chính quốc?
Tay đang cầm rượu run run, ánh mắt Hà Thuận Chương hướng về phía Lục
Duệ, giống như muốn nhìn thấu người thanh niên này trước mặt này.
Trần Dương Ở bên cạnh cười khẽ, nói ra tin tức mình có được từ Hàn Định
Bang: "Nhạc phụ của Lục huyện là bí thư Lâm của Trung kỉ ủy."
Người có tên, cây có bóng. Danh hào của Lâm Phụng Thiên trong lòng những cán bộ cấp thính ở cơ sở này chẳng khác gì thần cao cao tại thượng,
trong đầu Hà Thuận Chương trong nháy mắt liền nghĩ tới bí thư Trung kỉ
ủy tân nhiệm Lâm Phụng Thiên, trong lòng rung động tới tột đỉnh, không
biết tên con rể Lục Duệ và cả con gái đã sớm bị Lâm Phụng Thiên đuổi ra
khỏi cửa, lúc này trong lòng hiện lên một suy nghĩ, chẳng trách Hàn Định Bang phái thư ký của mình tới đây, thì ra là vì nguyên nhân này.
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình muốn kết giao với Lục Duệ của Hà Thuận Chương trở lên cấp bách.
"Ha ha, hôm nay có thể ở đây nhìn thấy huyện trưởng Lục, thật sự là một
chuyện đáng mừng, nào, tôi xin kính trước. Chúng ta cạn chén này." Lập
tức, Hà Thuận Chương vốn đang mang thái độ vô cùng kiêu căng trở nên cực kỳ khiêm tốn, vẻ ngạo mạn tràn ngập trong ánh mắt cũng thu liễm bớt, ở
trong lòng y đã xếp Lục Duệ vào loại không thể đắc tội, phải nịnh bợ, dù sao đường đường là con rể của cự đầu, một thính trưởng thính tài chính như y có thể đắc tội.
Không biết, Hàn Định Bang cũng chỉ là giúp Lục Duệ một việc nào, xé da
hổ làm cờ thôi, phải biết rằng, thính trưởng thính tài chính Hà Thuận
Chương cũng không phải là người của Hàn Định Bang, mà là tâm phúc của
tỉnh trưởng Nông Long Hải. Nếu như không treo cờ của Lâm Phụng Thiên,
không chừng người này sẽ làm khó dễ trong chuyện phát tài chính cho Lục
Duệ. Có tấm mộc con rể của bí thư Trung kỉ ủy, cho dù là Nông Long Hải
muốn dở trò thì cũng phải suy nghĩ xem mình có nên đắc tội với Lâm Phụng Thiên hay không.
Hai người uống cạn chén rượu, không khí trên bàn rượu cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mỉm cười, Hà Thuận Chương nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng Lục tìm tôi có
việc à!" Y đây là biết rồi còn giả vờ, tìm thính trưởng thính tài chính
làm việc, mười phần có chín đều là vì tiền, lại kéo Cao Nghĩa của thính giao thông đi cùng, xem ra Lục Duệ là vì chuyện xây đường.
Lục Duệ cười ha ha: "Không giấu gì thính trưởng Hà, tôi đến tìm ngài quả thực là có việc muốn nhờ."
Khoát tay, Hà Thuận Chương nói: " cậu cũng đừng gọi thính trưởng Hà, tôi chỉ già hơn cậu vào tuổi, thôi gọi cậu một tiếng lão đệ, cậu cứ gọi tôi là lão ca, chúng ta như vậy khách khí như vậy nữa, có chuyện gì thì cứ
nói, có chỗ nào có thể giúp, khẳng định khẳng định sẽ không đứng nhìn."
Vốn Hà Thuận Chương trước khi đến vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện giúp đỡ,
hiện tại sau khi biết quan hệ của Lục Duệ và Lâm Phụng Thiên, y cũng có ý muốn giúp. Chuyện này chuyện này là Hàn Định Bang ủng hộ, nhưng không
chừng liền có cả bóng dáng của bí thư Lâm, mình thôi thì đừng đắc tội
với vị huyện trưởng Lục thần bí này.
Lục Duệ nghe thấy Hà Thuận Chương nói như vậy, cũng không do dự nữa,
cười nói: "Vậy tôi cũng không khách khí, ăn ngay nói thật với lão ca,
tôi hiện tại là huyện trưởng của một huyện nghèo khó cấp quốc gia, chất
lượng giao thông quốc lộ trong huyện cực, ảnh hưởng nghiêm trọng tới
phát triển của huyện chúng tôi, lần này đến là hy vọng có thể xin chút
tài chính từ tỉnh lý, cải thiện tình trạng giao thông toàn huyện, mong
rằng Hà lão ca giúp đỡ."
Hà Thuận Chương bất động thanh sắc nhấp một ngụm rượu, nhìn Lục Duệ cười nói: "Lão đệ ở địa phương nào?" Nói thật, hắn vẫn chưa biết Lục Duệ là
huyện trưởng của huyện nào.
Lục Duệ bình tĩnh cười nói: "Huyện Cẩm Phú thành phố Mộc Dương."
" Thành phố Mộc Dương, huyện Cẩm Phú?" Ở trong lòng lặp lại, Hà Thuận
Chương nghĩ đến buổi sáng tỉnh trưởng Nông có nói với mình, lập tức trở
nên khó xử, vốn ý tứ của tỉnh trưởng Nông là hạng mục bí thư Hàn dặn dò, nhất định phải xét duyệt nghiêm khắc, không để xảy ra sai lầm, ngụ ý,
chính là bảo Hà Thuận Chương kéo dài thời gian, vốn Hà Thuận Chương định làm theo, có điều hiện tại nghĩ tới, y không dám làm như thế, vạn nhất
bí thư Lâm biết được chuyện này sẽ làm khó mình, muốn động tới cấp
chính bộ như Nông Long Hải có thể còn khó, nhưng nếu thu thập một tên
cấp chính thính như y thì chỉ là chuyện của một cú điện thoại.
" Lão đệ à, chuyện này rất khó làm." Trầm ngâm một chút, Hà Thuận Chương có chút khó xử nói.
Lục Duệ đang muốn lên tiếng thì điện thoại trong tay lại đổ chuông, do
dự một chút, Lục Duệ ấp nút dập, sau đó tắt máy. Há miệng vừa định lên
tiếng thì Điền Quốc Cường từ bên ngoài trực tiếp bước vào, sắc mặt có
chút tái nhợt, nhìn Lục Duệ nói: "Huyện trưởng, có điện thoại."
Nhướng mày, Lục Duệ có chút không vui nhìn Điền Quốc Cường, nghĩ thầm
anh không phân biệt được giờ là lúc nào à? Vừa rồi mình đã dập máy, sao
giờ lại mang điện thoại vào.
Liền nghe thấy Điền Quốc Cường giữ chặt loa thoại rồi giọng run run nói: "Là cha của Lâm tiểu thư, nói có việc tìm ngài."
Điền Quốc Cường đã biết phụ thân của Lâm Nhược Lam là ai, lúc này tay
cũng có chút run run, vừa rồi trong nháy mắt trò chuyện với đối phương,
đối phương biểu lộ thân phận, hắn thiếu chút nữa thì ngất đi, nếu không
có một cỗ ý chí rất mạnh chống đỡ thì chỉ sợ lúc này Điền Quốc Cường đã
ngồi dưới đất rồi.
Đó là một trong chín cự đầu!
Sắc mặt Lục Duệ cũng biến đổi, tuy rằng đã gặp mặt Lâm Phụng Thiên,
nhưng lại không phải là một kinh lịch vui vẻ, lúc này về nhà Lâm Nhược
Lam đã về nhà, Lâm Phụng Thiên gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì sao?
Hắn nghĩ như vậy, nhưng người chung quanh thì lại không nghĩ như vậy,
vừa rồi mọi người đều đã biết, Lục Duệ là con rể của bí thư Lâm Phụng
Thiên của Trung kỉ ủy, mà hiện tại ở đầu kia điện thoại là cha của Lâm
tiểu thư, chẳng phải là nói, người gọi điện thoại là bí thư Trung kỉ ủy
Lâm Phụng Thiên.
Người nghĩ tới chi tiết này, lập tức đều ngẩn ra, người nào đang ngồi
đây chẳng phải là quan quan đầy kinh nghiệm, tất nhiên biết bí thư của
Trung kỉ ủy có nghĩa là gì, không khí trong ghế lô lập tức trở nên lúng
túng, tựa hồ tất cả mọi người trong nháy mắt đều mất đi năng lực biểu
đạt, thật giống như bị người dùng dùng kìm kẹp miệng, ngay cả Cao Nghĩa
thích nói chuyện nhất cũng ngậm miệng lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào điện thoại trong tay Lục Duệ.
Tâm tư của Lục Duệ thì lại không ở trên đây, càng lo lắng cho Lâm Nhược
Lam hơn, theo hắn, mình không hề được Lâm Phụng Thiên chiếu cố gì, không cần thiết phải khúm núm với y, phải biết rằng, tất cả những gì Lục Duệ
có hôm nay, Lâm Phụng Thiên chẳng những không giúp gì, mà còn đuổi Lục
Duệ và Lâm Nhược Lam ra khỏi nhà.
" Bí thư Lâm, tôi là Lục Duệ, có chuyện gì vậy?" Lục Duệ cầm máy, không
chào hỏi gì, chỉ dùng ngữ khí bình thản nói với Lâm Phụng Thiên.
Bên kia Điện thoại truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Lục Duệ à? Tôi là Lâm Phụng Thiên."
Mỗi quan viên đều có khí trường của mình, nhất là loại quyền cao chức
trọng quyền cao chức trọng thì khí trường càng cường đại, Hàn Định Bang
và Hoàng Thế Hùng bí thư tỉnh ủy bí thư tỉnh ủy, cảm giác tạo cho Lục
Duệ đã rất cường đại, nhưng khí trường của Lâm Phụng Thiên lại có thể
xuyên thấu qua điện thoại lan tới mỗi người trong ghế lô, tuy rằng chỉ
là một câu nói của y, hơn nữa giọng nói cũng không cao, nhưng qua điện
thoại khiến mỗi người đều không khỏi ưỡn thẳng người, lắng nghe giọng
nói của vị đại nhân vật này.
Trong không khí này, Lục Duệ lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Bí thư
Lâm, ngài nếu không có chuyện gì thì tôi muốn nói chuyện với Nhược Lam."
Tròng mắt người Ở bên cạnh như muốn lòi ra, Lục Duệ này cũng quá cuồng
vọng rồi, cho dù là cha của bạn gái anh,nhưng anh cũng đừng quên đó là
bí thư của Trung kỉ ủy