Điền Hoa hiện tại rất phẫn nộ!
Từ lúc vừa vào cửa, hắn đã cảm thấy hai người Lục Duệ và Đào Ngọc Cường này không ổn, Lục Duệ từ sau khi ngồi xuống liền mày mặt tươi cười thảo luận vấn đề với hắn, hắn thì lại không tiện thờ ơ người ta, dù sao Lục
Duệ này mấy ngày hôm trước vừa giúp mình một việc, xem như đã giải quyết chuyện tố cáo kia. Cho nên Điền Hoa đành phải câu được câu không ứng
phó với Lục Duệ, nhưng không ngờ rằng Đào Ngọc Cường bỗng nhiên ném ra
một báo cáo như vậy, tới khi ánh mắt nhìn về phía mình của người khác có biến hóa, Điền Hoa bỗng nhiên phát hiện, mình tựa hồ trúng gian kế của
thằng ôn Lục Duệ này rồi, hắn chẳng lẽ là cố ý nhằm vào mình?
Quay đầu, vẫn nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Lục Duệ, hồ nghi nhìn
thoáng qua Lục Duệ, Điền Hoa có chút khó hiểu đứng lên, lúc này mới nói
ra câu đó.
Trưởng phòng tổ chức Trần Thành vừa định lên tiếng thì liền nghe Lục Duệ nói: "Bí thư Điền chắc hiểu lầm rồi, chuyện này tôi phải nói rõ một
chút, đó chính là xí nghiệp khoáng sản than đá hiện có của chúng ta sẽ
không bị động đến, thậm chí còn phải nghiêm khắc đả kích nhà máy quặng
không hợp pháp, phải ra sức nâng đỡ xí nghiệp quốc hữu và những xí
nghiệp tư doanh cỡ lớn. Mục tiêu của chúng ta chủ yếu là đầu tư xí
nghiệp loại hình khác."''
Lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt nhìn Lục Duệ của nhìn liền thay đổi,
hắn cho rằng Lục Duệ cân nhắc tới cảm thụ của mình, lúc này mới chủ động đem phương hướng chiêu thương dẫn tư rẽ sang những sản nghiệp khác,
không biết Lục Duệ là thực sự không định làm cái gì chiêu thương dẫn tư
khoáng sản khoáng sản gì đó, một là Lục Duệ định sau khi thế cục của
huyện Đại Hồng ổn định mới chỉnh đốn thật mạnh xí nghiệp khoáng sản của
huyện Đại Hồng, mặt khác là cân nhắc từ phương diện liên tục phát triển, phải phát triển kinh tế đa nguyên hóa. Đương nhiên, Lục Duệ không biết
quan hệ của Điền Hoa và tập đoàn Hồng Môi, hắn chỉ cảm thấy, đề nghị của mình muốn đạt được sự ủng hộ của đại đa số người thì nhất định phải làm một số công tác. Hơn nữa chuyện kế tiếp, còn cần bí thư Ủy ban chính
pháp Điền Hoa này phối hợp.
Sau khi Lục Duệ nói xong, Điền Hoa trong ánh mắt kinh ngạc của những
người ngoài, sửa lại thái độ rồi tiếp lời nói: "Xem ra là tôi hiểu lầm
rồi, nếu bí thư Lục đã giải thích, vậy tôi cũng xin nói thêm mấy câu.
Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn cực hạn ở trong việc khai thác mỏ,
tài nguyên trong huyện khai thác càng lúc càng nhiều, nhưng kinh tế lại càng lúc càng lạc hậu. Nghiên cứu về căn bản của nó, tôi cho rằng đúng
như những gì đồng chí Lục Duệ nói, là vì sản nghiệp của chúng ta quá đơn nhất, không phát triển sản nghiệp đa nguyên hóa, hình thành cục diện
trăm hoa đua nở. Cho nên, tôi đồng ý với ý kiến này."
Hắn nói như vậy, Trần Thành và Lý Tú Quân nhìn nhau một cái, cũng chỉ đành gật đầu.
Nhìn Lục Duệ vẻ mặt hưng phấn vỗ tay, rất nhiều người đều bị bộ dạng của hắn làm cho buồn cười, lúc này mới nhớ tới vị phó bí thư huyện ủy này
chỉ mới hai mươi ba tuổi, lần này qua đề nghị của hắn thiết lập một đơn
vị khoa khoa, chỉ sợ lúc này sự kích động trong lòng hắn khó có thể
tưởng tượng.
Ngày mùng 9 tháng 10 năm 2003, thị ủy Tất Phương chính thức phê chuẩn ý
kiến thiết lập ban chiêu thương do huyện ủy huyện chính phủ huyện Đại
Hồng đề xuất, ban chiêu thương tạm thời được định là văn phòng cấp chính khoa dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, do các đơn vị sự nghiệp trong
huyện điều động nhân thủ bổ sung vào.
Về phần vị trí chủ nhiệm ban chiêu thương, Lục Duệ tạm thời vẫn chưa có
nhân tuyển thích hợp, thời gian hắn tới huyện Đại Hồng quá ngắn, trên
tay căn bản không có người có thể dùng, có điều Lục Duệ cũng không khách khí, dứt khoát để mình tạm thời kiêm nhiệm chủ nhiệm ban chiêu thương,
dù sao hắn phó cán bộ cấp phó ban, hơn nữa ban chiêu thương lại là hắn
đề xuất thiết lập, như vậy cũng không tính là vượt quyền. Các thường ủy
Khác cũng không có ý kiến gì, rất rõ ràng Lục Duệ đã coi ban chiêu
thương là một chính tích sau khi mình đến huyện Đại Hồng, chẳng ai cần
phải đi cướp công với hắn.
Có điều Lục Duệ cũng biết, làm như vậy không phải là kế lâu dài, tinh
lực của mình có hạn, chuyện ban chiêu thương chỉ có thể phụ trách nhất
thời, vẫn phải tìm được một nhân tuyển thích hợp.
Chỉ là nhân tuyển này khiến khiến Lục Duệ trong nhất thời lâm vào khó khăn.
Đoạn thời gian gần đây, tinh lực của Lục Duệ chủ yếu đặt trên các bộ môn mình được phân quản. Mấu chốt Nhất là, sau mấy cuộc họp thường ủy, Lục
Duệ đã dần dần tạo được uy tín của mình trong lòng các cán bộ của huyện
Đại Hồng. Phải biết rằng, cuộc họp thường ủy không phải tường kín không
kẽ hở, rất nhiều lúc một chuyện nhỏ của cuộc họp thường ủy cũng có thể
dẫn tới các cán bộ phía dưới sẽ có nhiều suy nghĩ, biểu hiện của Lục Duệ trên mấy cuộc họp thường ủy đã chứng tỏ được năng lực và thủ đoạn của
mình, không hề thiếu cán bộ đã bắt đầu có ý đồ dựa vào hắn, mà Lục Duệ,
cũng chuẩn bị mượn cơ hội này, thành lập thành viên tổ chức của mình.
Lục Duệ gần đây luôn đang nghiên cứu tình trạng kinh tế của huyện Đại
Hồng, hắn minh bạch, muốn xây dựng được huyện Đại Hồng, khẳng định là
cực kỳ quá trình cực kỳ dài, mình nếu muốn trường kỳ công tác ở đây, chứ không phải chỉ là đi qua đường, thì nhất định phải tìm hiểu tình huống
cụ thể, nhất là công tác cơ sở giai đoạn trước, Lục Duệ không dám mượn
tay người khác, đành phải tự mình đi xử lý.
Cục nông nghiệp của Huyện Đại Hồng vẫn luôn là nha môn nước trong nổi
danh của huyện lý, ở cái huyện Đại Hồng hào xưng là đại huyện về
khoáng sản này, cục nông nghiệp trên cơ bản không có chuyện gì làm, trừ
tới vụ thu hoạch thì hơi bận rộn một chút, còn đại bộ phận thời gian thì nhân viên công tác đều không có việc gì làm. Hơn nữa hiện tại quần
chúng theo xu hướng ra ngoài làm công, cho nên cục nông nghiệp huyện Đại Hồng so với những cục khác mà nói thì rảnh rỗi vô cùng.
Cục trưởng cục Nông nghiệp Mạnh Khánh Phong là bạn học thời trung học
của bí thư Ủy ban kiểm tra huyện Chu Kiến Dân, cũng là vì tầng quan hệ
này, cho nên hắn mới có thể tiếp tục ngồi trên vị trí cục trưởng. Có
điều khiến hắn bất ngờ là, buổi sáng hôm nay bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, nói phó bí thư huyện ủy Lục Duệ ngày mai sẽ tới nông nghiệp cục nông nghiệp, điều này khiến cho Mạnh Khánh Phong thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Đối với vị bí thư Lục vị trẻ tuổi này, Mạnh Khánh Phong không xa lạ gì,
hắn đã tận mắt thấy vị này được trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Đường Ba
đưa tới thượng nhiệm, khi thượng nhiệm, ngay cả bí thư thị ủy Tiền Cường cũng suất lĩnh ban lãnh đạo thị ủy tới huyện Đại Hồng chờ. Hơn nữa sau
mấy cuộc họp thường ủy, thanh danh của bí thư Lục như sấm bên tai trong
cán bộ trung tầng của huyện Đại Hồng, ai cũng biết vị phó bí thư trẻ
tuổi này thủ đoạn cực cao. Nếu trêu vào thì kiểu gì cũng phải ăn quả
đắng.
Hiện tại Mạnh Khánh Phong khó hiểu nhất là, Lục Duệ muốn tới cục nông
nghiệp làm gì? Huyện Đại Hồng lại không có hạng mục nông nghiệp nào có
thể phát triển, hơn nữa trong trí nhớ của Mạnh Khánh Phong, lãnh đạo các đời nếu thị sát cũng tới cục công nghiệp hoặc là cục công an, nào có
đến nha môn nước trong này của mình.
"Lão Chu, anh nói xem, Lục Duệ này đang bán thuốc gì, không phải là
muốn lôi tôi ra lập uy đấy chứ?" trong văn phòng của mình, Mạnh Khánh
Phong bấm số của lão đồng học Chu Kiến Dân.
Chu Kiến Dân cười ha ha, hắn và Mạnh Khánh Phong là lão bằng hữu nhiều
năm, tất nhiên biết vị đồng học này của mình bất kể là trình độ lý luận
hay là năng lực công tác cái nào cũng tốt, điều duy nhất không được
hoàn mỹ chính là quá cẩn thận, làm việc luôn thích tính trước toán sau,
cân nhắc quá nhiều, tất nhiên cũng là sợ xảy ra vấn đề.
"Lão Mạnh, anh cho rằng bí thư Lục muốn động tới anh thì anh có thể tránh được à?" Chu Kiến Dân cười ha ha hỏi ngược lại.
Mạnh Khánh Phong có thể được Chu Kiến Dân coi là tri kỷ, tất nhiên không phải là vì bản thân hắn, hắn không có bất kỳ hậu trường nào mà có thể
khoa cán bộ cấp khoa thì tất nhiên là có chỗ hơn người, chỉ là nghe Chu
Kiến Dân xưng hô với Lục Duệ như vậy khiến cho Mạnh Khánh Phong trong
lòng căng thẳng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: "Anh là nói, không phải
là chuyện xấu?"
Cười hắc hắc, Chu Kiến Dân nói: "Tôi khó khăn lắm mới tranh thủ được cơ
hội này cho anh, nhớ kỹ, thực sự cầu thị, đừng coi thường vị bí thư trẻ
tuổi này của chúng ta, nếu không, đừng tránh tôi không giúp được anh."
Mạnh Khánh Phong buông điện thoại, hét to mấy tiếng, hận không thể hắn biết, cơ hội của mình tới rồi.
Để nghênh đón Lục Duệ, nông nghiệp nông nghiệp của huyện Đại Hồng công
việc lu bù lên, Mạnh Khánh Phong lấy ra bộ âu phục mua trước khi kết
hôn, để lưu lại một hình tượng đĩnh đạc trong mắt Lục Duệ, hơn nữa còn
cẩn thận chuẩn bị một bản báo cáo về phát triển nông nghiệp của huyện
Đại Hồng, bởi vì Mạnh Khánh Phong sau khi nghiên cứu lý lịch của Lục Duệ thì phát hiện, vị bí thư Lục này cực kỳ phản cảm với kiểu cán bộ nói
bốc nói phét, không làm việc sự. Ngược lại đối với cán bộ thực tế thì
rất ưu ái. Nói cách khác, Lục Duệ này chú trọng thực tế, chứ không phải
trống rỗng.
Ví dụ như khi Lục Duệ làm trưởng thôn thôn Hạ gia, hắn thà rằng bỏ tiền
làm hiện đại hoá tường tiểu học trong thôn, chứ cũng không muốn tu sửa
loại công trình ngoài mặt như trụ sở làm việc, từ đó có thể thấy được
người này chú trọng lợi ích thực tế cỡ nào.
Hơn nữa Mạnh Khánh Phong cũng tin Chu Kiến Dân, hai mươi mấy năm giao
tình, mình và Chu Kiến Dân quen biết đã nhiều năm, hắn không có lý do gì để mình mình. Lúc trước khi Chu Kiến Dân chỉ là khoa viên, mẹ bệnh nặng không có tiền khám bệnh, Mạnh Khánh Phong khẳng khái giúp tiền, lần hết tiền để kết hôn ra đưa cho Chu Kiến Dân mượn, thậm chí thiếu chút nữa
ngay cả vợ cũng không cưới, lúc này mới bảo vệ được tính mạng của mẹ Chu Kiến Dân. Về sau Chu Kiến Dân càng đi càng cao, dần dần thành cán bộ
cấp phó ban, chấp chưởng đại quyền Ủy ban kiểm tra một huyện, ở trên
cuộc họp thường ủy chuyện gì cũng dễ dãi, nhưng nếu ai dám nói muốn
chỉnh Mạnh Khánh Phong thì Chu Kiến Dân lập tức trở mặt, đủ thấy giao
tình của hai người sâu cỡ nào.
Hơn nữa, hôm nay Mạnh Khánh Phong cũng chú ý tới cách xưng hô của Chu
Kiến Dân đối với Lục Duệ, hắn biết, lão đồng học này của mình tính tình quật cường, người bình thường hắn đều gọi thẳng tên, trừ bí thư huyện
ủy và huyện trưởng ra, cho dù là trưởng phòng tổ chức Trần Thành là em
vợ của bí thư thị ủy, Chu Kiến Dân cũng gọi thẳng tên, nhưng hôm nay
trong điện thoại, hắn lại gọi Lục Duệ là bí thư Lục.
Điều này có nghĩa là, Chu Kiến Dân đã trở thành người cùng phe với Lục
Duệ, nếu không nếu không cũng sẽ không cũng sẽ không giới thiệu mình cho Lục Duệ, để Lục Duệ tới cục nông nghiệp thị sát.
Hơn nữa thị sát nông nghiệp cũng có nghĩa là coi trọng công tác nông
nghiệp, đây là một tín hiệu hữu ích, Mạnh Khánh Phong hiểu rõ năng lực
của mình, trừ nông nghiệp ra thì người tốt nghiệp đại học nông nghiệp
như hắn căn bản chẳng làm được gì ở trên cương vị khác. Nhiều năm như
vậy, hắn đã nghiên cứu cẩn thận tình huống thực tế của huyện Đại Hồng,
trong lòng sớm đã có một ý tưởng phát triển nông nghiệp đặc sắc cho
huyện Đại Hồng, nhưng, đối mặt với tư tưởng chủ lưu coi công nghiệp là
chủ, khai thác mỏ là nhất thì Mạnh Khánh Phong chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn ngủ đông.
Mà những lời của Chu Kiến Dân khiến hùng tâm đã bị dập tắt của hắn bốc cháy dần dần.