Lục Duệ nhìn Vương Trung
Toàn, lẳng lặng nói: "Công tác của Cục bảo vệ môi trường về sau giao cho anh, anh cần phải bỏ nhiều công sức, tranh thủ làm tốt công tác bảo vệ
môi trường toàn huyện, hiện tại tuy rằng hiệu quả và lợi ích và hiệu quả và lợi ích kinh tế là tiêu chuẩn thành tích, nhưng hoàn cảnh đầu tư đối với thương nhân khai phá mà nói thì cũng rất được coi trọng. Chỉ cần
anh có thể biến hoàn cảnh trong huyện tốt đẹp, đây là thành tích lớn
nhất của anh, tôi hy vọng anh có thể minh bạch ý tứ của tôi."
Vương Trung Toàn tuy rằng trong lòng có chút lưu luyến vị trí cục tài
chính, có điều hắn lại rất rõ ràng, chỉ cần mình theo sát bước chân của
Lục Duệ, phát triển về sau khẳng định là có, nhìn Điền Quốc Cường hiện
tại xem, vốn trước kia chỉ là một khoa viên ăn không ngồi chờ trong văn phòng chính phủ, hiện tại đã là cán bộ cấp khoa có thực quyền rồi.
"Huyện trưởng Lục ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó trên cương vị mới, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng."
Lục Duệ gật đầu hài lòng, rất hài lòng với phản ứng của Vương Trung Toàn.
Tiễn bước Vương Trung Toàn, Lục Duệ lại gọi Chiêm Quyền vào, dặn dò các hạng mục công việc công tác sắp tới của văn phòng chính phủ, Lục Duệ
chuẩn bị tan ca.
"Rinh rinh!" Tiếng chuông điện thoại vang lên, di động của Lục Duệ đổ chuông, nhìn số, Lục Duệ mỉm cười, ấn nút nghe.
"Anh Lý, nghĩ gì mà lại gọi điện thoại cho tôi thế?" Lục Duệ mỉm cười hỏi.
Bên kia Điện thoại truyền đến tiếng cười sảng khoái của phó chủ nhiệm
văn phòng thị chính phủ Lý Văn Kính: "Huyện trưởng Lục nói đùa rồi, lãnh đạo bảo anh tới một chuyến."
Lục Duệ biến sắc, biết Âu Văn Hải gọi mình tới thị lý khẳng định là có
chuyện muốn nói, gật đầu: "Cám ơn anh Lý, tôi lập tức sẽ lên đường."
Lý Văn Kính nói: "Lãnh đạo nói, không cần vội quá."
Sáng sớm hôm sau, Lục Duệ gọi Đường Kiến Hoa, lẳng lặng tới nội thành.
Tới thị chính phủ, sau khi đăng ký ở cửa, Lục Duệ tới văn phòng của Âu Văn Hải.
Lý Văn Kính đang cúi đầu viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, lập tức bật cười: "Huyện trưởng Lục đến sớm vậy."
Lục Duệ cười ha ha, nắm tay Lý Văn Kính nói: "Thị trưởng ở trong à."
Gật đầu, Lý Văn Kính nói: "Thị trưởng Âu dặn dò, anh tới thì cứ trực tiếp vào."
Lục Duệ đi theo hắn vào bên trong.
Tới cửa, Lý Văn Kính gõ ba cái, bên trong truyền đến giọng nói của Âu
Văn Hải hắn mới mở ra, cung kính nói: "Thị trưởng, huyện trưởng Lục Duệ
tới."
Âu Văn Hải gật đầu, cười cười với Lục Duệ đang đứng sau lưng Lý Văn
Kính, lại nói với Lý Văn Kính: "Lát nữa có người đến thì anh cản giúp
tôi, tôi có chút việc cần bàn với huyện trưởng Lục."
Lý Văn Kính xoay người rời khỏi văn phòng.
Lục Duệ ngồi xuống đối diện Âu Văn Hải, cung kính chào: "Chào thị trưởng."
Cười ha ha, Âu Văn Hải gật đầu, hỏi một chút tình huống công tác gần đây của Lục Duệ ở huyện Cẩm Phú, nghe thấy Lục Duệ nhắc tới chuyện của cục
tài chính, khẽ cau mày, Âu Văn Hải nói: "Có đôi khi phải chú ý phương
pháp công tác, khi nên cứng rắn thì phải cứng rắn hơn, đừng nhượng bộ
quá, dù sao thỉnh thoảng vẫn cần phải biểu hiện ra năng lực và thực lực
của mình, yếu đuối quá mức không chỉ khiến lãnh đạo cảm thấy cậu kém
cỏi, cũng khiến người phía dưới không đủ lòng tin với cậu."
" Chủ yếu là để công tác được tiến hành thuận lợi, hơn nữa, hiện tại thế cục của thị lý rất phức tạp, tôi cảm thấy, mình vẫn nên nhúng nhường
một chút." Lục Duệ nhẹ giọng nói, từ trước tới nay hắn cũng không muốn
gây thù hằn quá nhiều, điệu thấp phát triển mới là điều mình muốn, có
điều nếu như Âu Văn Hải nói, vậy mình cũng nên có động tác, nếu không Lý Minh Hoa thực sự cứ chèn ép mình, đối với phát triển về sau chỉ sợ cực
kỳ bất lợi.
"Ha ha ha... cậu thật là!" Âu Văn Hải cười to, chỉ vào Lục Duệ nói:
"Quan hệ của cậu và bí thư Hàn cũng chỉ có người phía dưới mới không
biết mà thôi, cậu tưởng người của tỉnh lý không biết à? Hơn nữa, tin tức cậu và Lâm Nhược Lam sắp đính hôn hiện tại đã truyền khắc kinh thành,
lãnh đạo tỉnh lý cũng có liên hệ thiên ti vạn lũ với kinh thành, người
bên trên há có thể không biết người phía sau cậu, cho nên cậu muốn nhúng nhường cũng không thể, huống chi cậu cho dù nhùn nhường thì sao? Bí thư Hàn đưa cậu tới huyện Cẩm Phú là để cậu làm việc, làm thực, làm tốt,
hiện tại thành thế nào rồi!"
Nhìn Lục Duệ, Âu Văn Hải nói: "Cậu cứ thoải mái mà tranh chấp, đừng nghĩ tới hậu quả làm gì, người cấp tỉnh bộ sẽ không chấp nhặt với cậu, có bí thư Hàn ở tỉnh lý, cậu còn lo lắng cái gì? Chuyện Thị lý cậu cũng không cần phải lo lắng, tuy rằng hiện tại có một số khó khăn, nhưng tôi vẫn
là thị trưởng, bên chính phủ vẫn do tôi định đoạt, thằng nhóc cậu sợ cái gì? Còn sợ đầu sợ đuôi, sao chẳng giống như là cậu khi còn ở tỉnh G."
Nghe thấy lời nói của Âu Văn Hải, Lục Duệ không khỏi cười khổ, xem ra
mình tự cho rằng là thành thục, biết lấy hay bỏ và ẩn nhẫn, nhưng trong
mắt đại nhân vật thì thật là nực cười, người ta còn tưởng rằng mình là
sợ đầu sợ đuôi.
"Lục Duệ, trên người s có một loại mạnh dạn đi đầu, một loại bốc đồng
dũng cảm tiến tới, đây là chỗ mà tôi và bí thư Hàn coi trọng cậu, cả hai chúng tôi đều tin, trong lòng cậu thực sự là vì người dân, vì lợi ích
của quần chúng, anh dám làm ra rất nhiều chuyện. Có điều cậu hiện tại
dần dần mất đi loại lực lượng này, biến thành tên quan khéo đưa đẩy. Đây là một loại hiện tượng không tốt. cậu nhớ kỹ, cậu đã vô cùng cường đại
rồi, cho nên đôi khi cậu không nhất định nhẫn nại nhẫn nhịn, cần làm thì làm, đừng cố kỵ quá nhiều. Ví dụ như đối đãi với vấn đề huyện Cẩm Phú,
tôi cảm thấy cậu có chút quá ngây thơ, cậu cho rằng cậu lui một bước thì Lý Minh Hoa sẽ buông tay à? Cục tài chính nếu phải nắm thì kiên quyết
phải nắm! Người ta đều dùng thủ đoạn, cậu vì sao không cần? Đừng tưởng
rằng thỏa hiệp có thể mang đến tiến bộ, không nắm trong tay cuộc họp
thường ủy huyện Cẩm Phú, cậu dựa vào gì để phát triển kinh tế? Chỉ sợ
không đợi phát triển thì người ta đã phá hỏng rồi!"
Âu Văn Hải thực sự coi Lục Duệ là tâm phúc, nói hết kinh nghiệm làm ở cơ sở nhiều năm với hắn.
Cười khổ, Lục Duệ gật gật, xem như đồng ý với lời nói của Âu Văn Hải, có điều hắn vẫn có chút lo lắng, nghĩ một lát rồi vẫn hỏi: "chú Âu, nếu
như tôi thực sự làm giống như chú bảo, vậy ở thị lý liệu có mang đến
phiền toái cho chú không?"
Cười ha ha, Âu Văn Hải vươn tay chỉ chỉ Lục Duệ rồi cười nói: "cậu đó,
tôi thấy cậu là lo lắng liệu có vì thế mà bị người khác trả thù hay
không?"
Lục Duệ cười hắc hắc, xấu hổ cúi đầu. Hắn quả thực có cân nhắc về
phương diện này, dù sao trong huyện cũng có lãnh đạo thị lý, mình nếu
như làm quá mức, liệu có khiến lãnh đạo thị lý bắn ngược, đây là điểm
Lục Duệ rất lo lắng.
Âu Văn Hải bật cười, chậm rãi nói: "cậu bây giờ vẫn chưa minh bạch tâm
tư của lãnh đạo, nói một cách khác, cậu cảm thấy ở trong mắt lãnh đạo
thị lý hoặc là tỉnh lý, huyện trưởng nho nhỏ như cậu có gì đáng để chú ý đâu? Cái gọi là thượng vị giả, cái nhìn đại cục so với lòng thắng bại
phải quan trọng hơn, không thèm để ý đến được mất một nơi, đây mới là
thượng vị giả. Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với cậu, thượng vị giả sẽ không để cậu vào mắt, đấu tranh của cậu và Lý Minh Hoa, với chúng
tôi, chỉ giống như người lớn như bọn trẻ con đánh nhau, các cậu có đánh nhau hăng thế nào thì ảnh hưởng đối với chúng tôi cũng không lớn. Nếu
như đấu hăng quá, ảnh hưởng tới phát triển trong huyện, nhiều nhất thì
mọi người chỉ coi như là trẻ con nhà mình, dẫn về dạy bảo một chút, đánh cho mỗi đứa vài roi vào mông."
Dừng một chút, gã nói tiếp: "cậu thấy người lớn nhà ai thấy trẻ con
đánh nhau thì xông vào giúp chưa? Chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ đàm phán giải quyết vấn đề thôi, mà bon nhỏ đánh nhau, xét đến cùng, là muốn
thấy được bản sự của bản thân các cậu, có bí thư Hàn ở tỉnh lý theo dõi, ai dám làm gì cậu?"
Lục Duệ cứ như vậy ngồi ở đó, nghe Âu Văn Hải giảng giải, có lẽ là lần
đầu tiên có thượng vị giả phân tích tâm lý của thượng vị giả cho hắn,
Lục Duệ cũng cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Âu Văn Hải.
Âu Văn Hải nhìn thấy bộ dạng của Lục Duệ thì không khỏi mỉm cười, gã biết Lục Duệ chắc là đang lĩnh ngộ lời nói của mình.
Sau khi Trầm tư hồi lâu, Lục Duệ chậm rãi ngẩng đầu, ngữ khí kiên định nói: "chú Âu, tôi minh bạch ý tứ của chú rồi."
Lục Duệ hiện tại xem như đã triệt để minh bạch, cái gọi là quan hệ rắc
rối khó gỡ trong quan trường chỗ nào cũng có, tất nhiên là quan hệ dây
mơ rễ má giữa các loại phe phái sinh ra, nhượng bộ một mặt không giải
quyết được vấn đề, tình huống của mình chắc rất nhiều người đều thấy rõ, Hàn Định Bang coi trọng mình, mấy vị lão nhân ở kinh thành coi trọng
mình, đều là có đạo lý của riêng họ, như vậy chỉ cần mình còn có giá
trị, chỉ cần Hàn Định Bang vẫn là bí thư tỉnh ủy tỉnh G, cho dù ở huyện
Cẩm Phú, thậm chí là thành phố Mộc Dương mình quậy tung trời, chắc những người ở tỉnh lý cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, trừ phi bọn
họ muốn làm những người phía sau Lâm Nhược Lam liên thủ đối phó.
Nếu Âu Văn Hải đã nói như vậy, Lục Duệ tin, thế lực phía mẹ Lâm Nhược
Lam khẳng định cũng đã đưa ra lời cảnh cáo với một số người, quan trọng
nhất là, có bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang đứng sau lưng, cho dù mình thực sự gây ra chuyện gì, người khác kiêng kị thế lực của Hàn Định Bang,
cũng sẽ chọn dùng một số biện pháp ôn hòa để đối đãi với mình, chỉ cần
mình cẩn giữa quy tắc và giới hạn của quan trường, vậy tuyệt đối sẽ
không xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy bộ dạng đã có chút minh bạch của Lục Duệ, Âu Văn Hải cười nói: "Đây đều là bí thư Hàn nhờ tôi chuyển cáo cho cậu, ông ta còn nói,
chuyện cậu và Lâm Nhược Lam đính hôn, sẽ khiến nhiều người chú ý tới
cậu hơn, đồng thời cũng sẽ khiến cậu lọt vào mắt của nhiều người, cậu
phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt."
Lục Duệ gật đầu, hắn biết rõ ý tứ của Âu Văn Hải, nếu như mình và Lâm
Nhược Lam đính hôn, trên trình độ rất lớn, cho dù là không thuộc phe
phái nào, thì liên hệ với phe phái cũng càng thêm chặt chẽ.
" Chú Âu, chú yên tâm đi, tôi minh bạch nên làm như thế nào. Những gì
chú và Bí thư Hàn dạy tôi sẽ ghi nhớ." Lục Duệ nhìn Âu Văn Hải, bình
tĩnh nói, trong giọng nói biểu lộ ra tâm tư của mình.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, cho dù kết hôn với Lâm Nhược Lam, cũng
không có nghĩa là Lục Duệ sẽ từ bỏ cây đại thụ Hàn Định Bang này, phải
biết rằng đây chính là bắp đùi lớn nhất của Hoa Hạ trong tương lai,
không ôm chặt thì sẽ xảy ra chuyện