"Anh là Lục Duệ?"
Câu hỏi lạnh lùng khiến tim người ta đập thình thịch, ở cửa Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở đỗ một chiếc xe hơi màu đen, mà ở bên ngoài xe hơi có
một nữ tử mặc áo khoác màu đen, dáng người cao, khí chất khoan thai, vừa nhìn đã thấy có năm phần giống Thượng Quan Nhược Tuyết, chỉ là lông mi
thon dài uốn cao, lộ ra vài phần khí tức thành thục lạnh lùng, đứng ở
đó, trông rất xuất chúng, ánh mắt thì ngay lập tức dừng ở trên người Lục Duệ và Trương Thiên Hào, đồng thời tất nhiên là cả Lưu Bân và Phong
Huống sắc mặt đại biến đi phía sau bọn họ.
Tuổi của nữ nhân này khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu, tuy rằng năm
tháng làm việc vất vả khiến khuôn mặt của cô ta có chút mệt mỏi, nhưng
có thể nhìn ra được, khi cô ta còn trẻ nhất định là nữ nhân rất mỹ lệ,
khác với loại lạnh lùng của Thượng Quan Nhược Tuyết, ánh mắt của Thượng
Quan Thâm Tuyết rất thâm thúy, là loại lạnh lùng sâu không thấy đáy, từ
trong vẻ mặt và ánh mắt tuyệt đối không nhìn ra được sự hỉ nộ cá nhân
của cô ta, có lẽ là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, trong ánh mắt nhìn
người của cô ta luôn mang theo một tia thẩm thị, mà sự thận trọng vì ở
vị trí cao khiến cô ta mang theo một chút uy nghiêm, trên dung nhan
tuyệt mang theo vẻ lạnh lùng, loại phong thái động lòng người này khiến
người chung quanh thất thần.
Lục Duệ Không ngờ câu đầu tiên sau khi gặp mặt Thượng Quan Thâm Tuyết
lại hỏi như vậy thì sửng sốt, lập tức gật đầu, cung kính nói: "Chào chị, trưởng phòng Trưởng Quan."
Thượng Quan Thâm Tuyết gật đầu, lại nhìn nhìn đám người Trương Thiên Hào và Lưu Bân, thản nhiên nói: "Về đi, chuyện này tôi sẽ tìm Võ Tường nói
chuyện, mấy người giờ về đi." Nói xong lại nhìn thoáng qua Trương Thiên
Hào: "Sắp đính hôn rồi đấy, chẳng lẽ không biết làm gì cho ông nội cậu
được yên lòng à."
Nói xong, khoát tay nói: "Đi đi, không phải lo gì cả."
Đám người Trương Thiên Hào như chuột thấy mèo lập tức lên xe đi, Lục Duệ vừa định đi thì liền nghe thấy Thượng Quan Thâm Tuyết nói: "Lục Duệ,
cậu ở lại một chút, tôi có lời muốn nói với cậu."
Lục Duệ sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, ở lại, ném cho đám người Trương
Thiên Hào ánh mắt cứ yên tâm, Lục Duệ xoay người nói với Uông Tuyết
Đình: "Cô đi về trước đi, có rảnh thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
Uông Tuyết Đình ừ một tiếng, lấy di động ra, nhớ số của Lục Duệ, đi theo đám người Bạch Tuyết Liên.
Cùng nhau đứng ngoài hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu, Lục Duệ nhìn Thượng
Quan Thâm Tuyết đứng cách mình nửa bước, cố gắng để biểu hiện thoải mái
tự nhiên một chút, nhưng sự khẩn trương vẫn khiến Lục Duệ chỉ có thể
hướng ánh mắt sang cửa sổ ở bên cạnh, mượn ánh trăng, cảm thụ sự yên
tĩnh và bất an của màn đêm. Đương nhiên, còn có vẻ mặt bất đồng của hai
chị em Thượng Quan Nhược Tuyết, Thượng Quan Thâm Tuyết và vẻ mặt khẩn
trương của bản thân Lục Duệ
"Đói bụng không?" Thượng Quan Thâm Tuyết đột nhiên hỏi.
Lục Duệ ngây ra một thoáng, gật đầu thành thật trả lời: "Có hơi hơi."
Thượng Quan Thâm Tuyết gật đầu: "Vậy ăn gì đi." Nói xong, đi trước vào Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở.
Ngồi bên trong nhà ăn của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở, Lục Duệ tận lực khiến biểu hiện của mình thoải mái tự nhiên, ngồi cùng chị em Thượng
Quan, Lục Duệ qua cửa sổ nhìn quán bar không một bóng người phía dưới.
Tiếu Khuynh Thành tự mình đưa thực đơn lên, một màn vừa rồi khiến cô ta
cũng cảm thấy, không ngờ mấy người này thực sự có năng lực như vậy, gọi
cả quân đội tới, điều này cũng khiến cô ta càng thêm kiên định quyết tâm rời khỏi người đó.
Thượng Quan Thâm Tuyết tùy tiện chọn mấy món, nhìn thoáng qua Tiếu
Khuynh Thành đang định đi, chậm rãi nói: "Quản lý Tiếu, cô cũng ngồi
đi."
Quản lý Tiếu?
Người Tiếu Khuynh Thành đơ ra đó, đã có rất nhiều năm rồi không ai gọi
tên thật của mình, cô ta cung kính gật đầu với Thượng Quan Thâm Tuyết,
nghiêng người ngồi bên cạnh Lục Duệ.
Một lát sau, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, đồ ăn rất tinh
xảo, nhân viên phục vụ mặc sườn xám, khi bưng bát đĩa chỉ để phát ra
những tiếng leng keng rất khẽ, sau đó Thượng Quan Thâm Tuyết hỏi Tiếu
Khuynh Thành gần đây sinh ý của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở như thế
nào, có ai quấy rối hay không, người Nhật chiếm bao nhiêu cổ phần.
Lục Duệ không nói gì, dứt khoát cầm dầu ăn, thỉnh thoảng cầm rượu lên uống, chỉ khi Thượng Quan Thâm Tuyết hỏi hắn mới trả lời.
Ngoài cửa sổ ánh sáng lấp lóe, chiếu sáng cảnh đêm của Vụ đô phồn hoa,
phong cảnh của thành phố lớn phồn hoa hơn thành thị lục địa nhiều, đương nhiên, cuộc sống trong thành phố lớn cũng chưa chắc là hạnh phúc hơn
những thành thị nhỏ. Một thành phố vĩnh viễn không già, bởi vì mỗi ngày
trong thành thị này đều sẽ có người chạy tới thanh xuân sáng lạn. Lục
Duệ đời trước khi hơn bốn mươi tuổi, khi phát hiện bản thân nhất sự
không thành, liệu có cảm thán bản thân đã già rồi không?
Trùng sinh một lần, trừ phải thay đổi vận mệnh của người chung quanh,
mình mình có phải sẽ có thể ảnh hưởng tới nhiều người hơn không? Khiến
tốc độ phát triển của thành thị đi trước, khiến một số sản nghiệp hoàng
kim xuất hiện trước thời gian, khiến một số hệ thống kinh tế tiến vào
phồn vinh, kéo theo nhiều địa phương, thành thị, sản nghiệp và thị
trường, kết cấu và trật tự này, giống như trấn Hạ gia, thay đổi vận mệnh vốn có của nó, khiến rất nhiều hơn người thay đổi được trạng thái cuộc
sống.
Đối với Lục Duệ mà nói, đây là mộng tưởng vĩ đại nhất trong lòng hắn,
thậm chí mỗi khi cho nghĩ tới mộng tưởng này, ngay cả dù đang ngủ cũng
cảm nhận được sự kích động của nội tâm.
Có tư tưởng và ký ức vượt thời đại, đối với Lục Duệ mà nói là một loại
hạnh phúc, một loại tự tin có thể ngửa mặt lên nhìn mặt trời Lục Duệ Lục Duệ khi đối mặt với bất kỳ ai, cho dù là tồn tại sự kính sợ, của là một bộ phận hữu hạn. Bởi vì hắn tin mình so sánh với những người này thì
cái chỉ thiếu là thời gian thôi. Bắt lấy mạch đập của thời đại này đối
với Lục Duệ mà nói thì không phải là một một chuyện quá khó khăn, ví dụ
như nam nhân sau lưng Tiếu Khuynh Thành mà Thượng Quan Thâm Tuyết nói.
Ở trong mắt những người khác, Vũ Tường lúc này thân là cục trưởng cục
công an kiêm bí thư Ủy ban chính pháp thành phố, năm đó đối mặt với tội
phạm số một Vụ đô Lưu Hoa Cường từng nói "anh đã phục chưa?" Khiến cho
rất nhiều người đều coi là công an số một của Tây Xuyên. Mà trên thực tế Lục Duệ biết, chỉ ba năm sau, vị bí thư Vũ phong quang vô hạn này sẽ
trở thành tội phạm quan trọng số một bị xuống ngựa trong cuộc Đả hắc của Vụ đô.
Nhân sinh hết sức bất ngờ, lên lên xuống xuống không ai biết được, có ai có thể ngờ Vũ Tường hôm nay đang phong quang vô hạn một ngày kia sẽ trở thành tù nhân chết trong an nhàn?
Lục Duệ có thể!
Đối với Lục Duệ mà nói, tuy rằng hắn không biết trong sự gào thét của
cao tầng rốt cuộc có người vận mệnh sẽ lang bạc kỳ hồ theo, nhưng hắn
lại có thể thông qua thứ mà mình tìm hiểu, nắm bắt được mạch đập của
thời đại, thực hiện lý tưởng của mình.
"Tiểu Lục, cậu thấy thế nào về chuyện hôm nay?" Giọng nói của Thượng
Quan Thâm Tuyết truyền đến, khiến Lục Duệ khựng lại, thìa trong tay cũng rơi xuống.
Có chút xấu hổ cười cười, Lục Duệ cung kính đáp: "Trưởng phòng Thượng Quan nói đùa rồi, tôi không hiểu ý của chị lắm."
Thượng Quan Thâm Tuyết ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lục Duệ, thản
nhiên nói: "cậu chắc biết quan hệ của tôi và Nhược Lam, cũng như cô ta
đi, gọi tôi là đại tỷ được rồi."
Lục Duệ gật đầu: "Đại tỷ."
"Ừ" Ừ một tiếng, Thượng Quan Thâm Tuyết bình tĩnh: "Nóicậu cảm thấy chuyện buổi tối hôm nay nên giải quyết như thế nào."
Lục Duệ trong lòng khẽ động, tới giờ hắn vẫn vô cùng tò mò với sự xuất
hiện của chị em Thượng Quan, nhất là thân phận của Thượng Quan Thâm
Tuyết tựa hồ không nên xuất hiện ở đây, dù sao đấu tranh giữa những
người như mình kể ra cũng chỉ là trẻ con đánh nhau, căn bản không cần
kinh động tới người có thân phận như Thượng Quan Thâm Tuyết ra mặt,
nhưng vị trưởng phòng thiếu tướng của phòng 2 Tổng Tham này lại xuất
hiện ở đây, chẳng lẽ, trong đây có gì lạ ư?
sự thấu suốt đối vứi đấu tranh chính trị, khiến Lục Duệ hiểu rất rõ một
khi đứng ở độ cao này, đấu tranh sẽ hoàn toàn vượt quá phạm vi có thể lý giải của người thường, cái gọi là chiến tranh không có khói thuốc súng, sát phạt quyết đoán trong đao quang kiếm ảnh, có người ngã xuống thì
tất nhiên cũng sẽ có người thuận thế đứng lên.
Nghe thấy Thượng Quan Thâm Tuyết hỏi mình, Lục Duệ đình trệ một chút rồi rất nhanh định thần lại, đối với hắn mà nói, có một số việc nghĩ ra
nhưng giả vờ không biết vẫn tốt hơn, có đôi khi vẫn phải giả vờ hồ đồ.
"Ặc, chuyện này, hình như chúng tôi không làm gì sai cả?" Lục Duệ nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết, bình tĩnh hỏi ngược lại.
Thượng Quan Thâm Tuyết gật đầu, xem như chấp nhận câu hỏi của Lục Duệ.
"Nếu không sai thì còn gì mà phải nói, cứ giải quyết theo lẽ thường
thôi?" Lục Duệ Thượng Quan Thâm Tuyết ánh mắt thâm thúy của Thượng Quan
Thâm Tuyết, cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, thản nhiên nói. Vừa rồi hắn nghĩ tới một chuyện, Tiếu Khuynh Thành không ngờ họ Tiếu, mà nghe nói
nhân chứng số một trong vụ án của Vũ Tường lần trước, chính là một nữ tử họ Tiếu bị Vũ Tường chiếm hữu suốt sáu năm, hơn nữa vụ án này nghe đồn
còn là một vị quan lớn nào đó của Tổng Tham âm thầm xử lý.
TRong nháy mắt ấy, Lục Duệ thậm chí cảm thấy mình được trời cao chiếu cố cho trùng sinh trùng sinh, phải chăng là để làm người chứng kiến, xem
hai nữ nhân là làm thế nào để lật đổ một quan lớn cấp phó bộ tiền đồ
đang rộng lớn.
Một tên đầu ngón tay có thể phun tơ nhện từng nói, năng lực tỉ lệ thuận
với trách nhiệm, Lục Duệ không cho rằng năng lực của mình có thể uy hiếp tới cán bộ cấp phó bộ mà hắn không được gặp, đặc biệt còn là trên địa
bàn của người ta, cho nên hắn sáng suốt lựa chọn đá quả đem cho nữ nhân
có thực lực và năng lực hơn mình mà không hề có chút hổ thẹn nào.
" Hơn nữa, tôi tin, quản lí Tiếu đối với vì sao ban giám đốc của Khuynh
Thành Nhất Tiếu lại ở cùng với công tử của bí thư Võ, sẽ có một lời giải thích hợp lý."
Lục Duệ tất nhiên biết mình nói ra một câu như vậy thì sẽ dẫn tới biến
hóa gì, nhưng hắn biết mình nên gia tăng một chút sắc thái thú vị cho
cái vở kịch vốn đã rất hỗn loạn này rồi.