"Kháo?"
Tuy rằng trấn Hạ Gia tương đối bế tắc, thế nhưng “Đại Thoại Tây Du” lưu
hành đã nhiều năm tại Hoa Hạ, câu mắng chửi người này nói ra mọi người
đều hiểu, mọi người phát hiện Lục Duệ ngồi chồm hổm trên mặt đất cùng
Phùng Chí lập lại chữ kia, đều ngây ngẩn cả người.
Một bên Thái Hiểu Hà còn tưởng rằng Lục Duệ hai người nổi cơn điên, vừa
định nói thì thấy Lục Duệ đứng lên, vỗ vai của Phùng Chí nói: "Tiểu
Chí, nếu chuyện này thành công, cậu chờ toàn bộ già trẻ trong trấn cảm
ơn cậu đi!"
Tất cả mọi người ngây dại, lời nói này của Lục Duệ rất nặng, tiểu Chí
luận thân phận bất quá chỉ là một thằng làm công cho chính phủ trấn, nói tiếp vẫn là dựa quan hệ của Mã Hướng Đông mà vào, lúc này Lục Duệ nói
với hắn ta như thế, ngay cả Hạ Tụ Bảo vừa rồi sắc mặt không tồi đều
thất thần.
Quay đầu lại nhìn bàn ăn bị mình đụng ngã, Lục Duệ hơi có chút áy náy
cười, nhưng không để ý tới mấy thứ này, mà là dùng tay dính đầy dầu mỡ
kéo ống tay áo của Hạ Tụ Bảo, dùng âm thanh run run nói: "Lão bí thư,
chúng ta, chúng ta giàu rồi! Chúng ta phát tài!"
Hạ Tụ Bảo ngẩn ngơ, nhìn Lục Duệ vội la lên: "Tên nhóc cậu, điên rồi
sao? Lúc này còn chơi trò bí hiểm gì với tôi, có chuyện nói mau, có rắm
mau thả!"
Bất chấp người bên ngoài dần dần xúm lại, Lục Duệ ghé vào bên tai của Hạ Tụ Bảo, trong miệng dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được
nói: "Lão bí thư, trấn Hạ Gia ta có mỏ than đá, có cái loại mỏ than đá
có thể đốt!"
"Gì! ?"
Hạ Tụ Bảo cả người trong giây lát mở to hai mắt nhìn, nhìn Lục Duệ nói:
"Tiểu Lục, ngươi đừng nói lung tung, việc này không được phép qua loa!"
Lục Duệ hiện tại cả người đều trong trạng thái phấn khởi, vừa định giải
thích, thì thấy Hạ Tụ Bảo sắc mặt nghiêm chỉnh, hừ lạnh với bên ngoài
một tiếng, "Đều cút cho tôi, xem náo nhiệt cái gì ở chỗ này!"
Lão gia tử uy danh lan xa, người vây xem lúc này mới tán đi, gật đầu với ông chủ quán cơm vẻ mặt cười khổ, Hạ Tụ Bảo nói: "Ngày mai đến trong
trấn tính tiền." Nói xong, kéo Lục Duệ quát Mã Hướng Đông: "Cậu còn ở
chỗ này làm gì, nhanh chóng đi tìm vợ cậu, lão tử vừa rồi dặn dò không nghe thấy sao?"
Mã Hướng Đông co rụt cái cổ lại, gã là cô nhi, từ nhỏ được Hạ lão gia
tử nuôi nấng lớn lên, cho nên tham gia quân ngũ xong mới cam tâm ở chỗ
này làm phó trưởng trấn, thấy lão bí thư phát hỏa, vội vàng chạy đi ra
ngoài tìm vợ của gã Hạ Thúy Hoa, bởi vì vợ gã là chủ nhiệm hội phụ nữ
trong trấn, đối với chuyện lớn việc nhỏ trong trấn, phụ nữ này lý giải
thường thường nhiều hơn so với đàn ông.
Thái Hiểu Hà ba người còn lại nhìn một già một trẻ vẻ mặt hưng phấn có
chút không biết làm sao, chợt nghe Hạ Tụ Bảo lớn tiếng nói: " Gọi
người cho tôi, gọi càng nhiều người càng tốt, tùy thời nghe hiệu lệnh
của tôi, chuẩn bị lên núi. Còn nữa, gọi mấy thằng nhóc và dân binh của
đồn công an ngay cả súng đều đem theo cho tôi, nghiêm tra mấy người
ngoài ngày nay ra vào, các người xuống nông thôn đi gọi người cho tôi,
nói rằng Hạ Tụ Bảo tôi nói, lần này là quan hệ đến chuyện trấn Hạ Gia
chúng ta sau này có thể ăn cơm no được hay không, không có lời tôi nói,
không ai được đem đất ruộng và đất núi bán cho người khác, bằng không,
lão tử lột da!"
Ông già hơn năm mươi tuổi vóc người đặc biệt cao to, có thể là bởi vì
nhiều năm làm nông, Lục Duệ nghĩ mình bị ông ta kéo tay hầu như muốn
gãy. Hơn nữa giọng của lão gia tử lớn muốn chết, từ những lời này từ
trong miệng ông đi ra, căn bản là không giống một lãnh đạo cán bộ, Lục
Duệ thậm chí nghĩ, người này không khác gì với thổ phỉ xã hội cũ.
Bất quá Lục Duệ có thể cảm giác rõ ràng, khi mình nói cho ông ta biết
nơi này có than đá, ông ta rất kích động, tay nắm lấy mình đều đang run rẩy, từ mệnh lệnh nhìn như vô lý của ông ta là có thể biết, Hạ Tụ Bảo
hiện tại rất kích động, cái loại cảm giác như mình gần đối mặt với cuộc
thi vào trường đại học.
Bố trí xong tất cả cái này, hai người một trước một sau đi tới phòng làm việc chính phủ trấn, đóng cửa lại, Hạ Tụ Bảo nhìn Lục Duệ, trầm giọng
nói: "Tiểu Lục, cậu nói thật với tôi, việc này cậu có bao nhiêu nắm
chắc? Nếu như không chính xác, tôi sẽ không có đường lui."
Lục Duệ cười khổ một chút, trong lòng nói ngài đều bày ra trận thế lớn như vậy, tôi có thể nói cái gì?
Gật đầu, Lục Duệ sắc mặt nghiêm túc hồi đáp: "Lão bí thư, tám chín phần, ngài cũng biết, đại học chúng tôi bên trong có dạy tiếng Anh, coal mà
tiểu Chí nói, phiên dịch ra cũng là than đá, mà 'find the coal' ý là,
tìm mỏ than đá. Bí thư, chúng tôi ở đây rất có khả năng thật sự có
than đá tồn tại!"
Hạ Tụ Bảo thoáng cái ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên
có chút cổ quái, tuy rằng trấn Hạ Gia lạc hậu, thế nhưng Hạ Tụ Bảo
cũng không ngốc, cải cách mở ra nhiều năm như vậy, nếu như còn không
biết một mỏ than đá đối với một địa phương có ý nghĩa gì, cái chức
bí thư đảng ủy của ông ta cũng coi như chưa làm.
Nắm lấy điện thoại duy nhất, Hạ Tụ Bảo run rẩy lấy ra một tờ giấy, dùng ngón tay run ẩy gọi cho một dãy số.
Hồi lâu sau, bên kia điện thoại vang lên một âm thanh có chút nghi
hoặc: "Tôi là Trình Chí Hoa, ông là ai, sao biết cái dãy số này?"
Dưới ánh mắt có chút vô cùng kinh ngạc của Lục Duệ, lão bí thư Hạ
Tụ Bảo dùng vẻ kiêu ngạo trong cuộc đời chưa từng có nói với điện thoại: "Tiểu Trình tử, nhà của Bảo ca có than đá, ha ha ha ha ha ha!"
Trình Chí Hoa ngẩn ra, lập tức lông mày nhíu lại, lấy tay bưng điện
thoại nói với cục trưởng tài chính trước mặt mình: "Lão Hồ, ông đi
về trước đi, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ." Đợi đối phương cung kính lui
ra ngoài, Trình Chí Hoa mới cầm điện thoại trầm giọng nói: "Bảo ca, anh
nói rõ một chút, cái gì mà nhà anh có than đá?"
Hạ Tụ Bảo cười hắc hắc, nhưng không nói gì, mà là đem điện thoại đưa cho Lục Duệ, nói: "Tôi tìm một người thông minh nói với cậu."
Những lời này của ông ta âm thanh rất lớn, cũng không biết là nói với Lục Duệ hay là nói với Trình Chí Hoa.
Tiếp nhận điện thoại Lục Duệ có chút khiếp sợ nhìn Hạ Tụ Bảo, hắn
không ngờ rằng Hạ Tụ Bảo dĩ nhiên đem điện thoại trực tiếp gọi cho bí
thư thị ủy Trình Chí Hoa, xem ra lão nhân gia là chuẩn bị báo hỉ, phóng
một tin thật to. Hắn cũng không hiểu tâm tư của Hạ Tụ Bảo, loại tư
tưởng này cùng mười năm hạo kiếp là như nhau, cũng là có thành tích,
muốn cho lãnh đạo trong lòng mình biết.
Cầm lấy điện thoại Lục Duệ cung kính nói: "Xin chào Trình bí thư, tôi là Lục Duệ, là cán bộ vừa phân phối đến trấn Hạ Gia."
"À. . ." Trình Chí Hoa gật đầu, chuyện này ông cũng có nghe thấy, là do
một lần cán bộ hoạt động giao lưu của trung ương đoàn tổ chức, chọn
phái đi một nhóm cán bộ trẻ tuổi tài đức vẹn toàn, phong phú đến hương
trấn nghèo khó, người trẻ tuổi tên gọi Lục Duệ hẳn là phân phối đến trấn Hạ Gia như thế.
"Tiểu Lục à, Hạ bí thư các người nói than đá là chuyện gì?" Đi thẳng vào vấn đề, Trình Chí Hoa hỏi Lục Duệ.
Ông ta không thể không kỳ quái, trong ấn tượng của ông, Hạ Tụ Bảo tuy
rằng luôn luôn là một người hấp tấp, nhưng thất thố như vậy trước mặt
mình cũng là lần đầu tiên.
Lục Duệ chỉnh lý tư tưởng của mình một chút, hắn biết cơ hội của mình
chỉ sợ ở trước mắt, thanh thanh tiếng nói, Lục Duệ chậm rãi đem toàn bộ
chuyện tình từ đầu đến cuối tự thuật một lần, từ hai người nước ngoài
lai lịch không rõ, đến Phùng Chí từ trong miệng bọn họ nghe được cái từ
kia. Cuối cùng, Lục Duệ trầm giọng nói: "Lúc đầu dự định đợi sau khi xác nhận mới báo cáo, thế nhưng không ngờ rằng lão bí thư trực tiếp gọi
điện thoại cho ngài, cái này, cái này. . ."
Trình Chí Hoa cười ha ha, nói: "Không trách cậu, tôi biết tính tình của
bí thư các người, vẫn đều là hấp tấp như vậy, vài chục năm chưa từng
thay đổi."
Dừng một chút, ông lại nói tiếp: "Tiểu Lục à, các người hiện tại phải
nhanh tìm được chỗ theo như lời của hai người nước ngoài kia, bên
tôi lập tức liên hệ chuyên gia trong tỉnh, phái người qua bên kia thăm
dò. Nếu như thật sự có thể phát hiện mỏ than đá, tôi nhớ công đầu của
cậu!"
Lục Duệ liền nói không dám, thế nhưng hắn biết, cái đầu công này tuyệt
đối là rơi vào trên đầu của bí thư, bất quá công lao bên trong là trốn
không thoát.
Buông điện thoại, Lục Duệ nhìn Hạ Tụ Bảo vẻ mặt hưng phấn, trong đầu
bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như chuyện này là giả, phỏng chừng mình chịu
không nổi. Lúc này hắn không khỏi có chút hối hận miệng mình quá
nhanh, sớm biết vậy không bằng chờ lúc ký hẹn rồi nói. Bất quá nếu
việc đã đến nước này, đơn giản dựa vào vận khí. Mặc kệ thế nào, Lục Duệ
tin tưởng, đối phương nếu như không phải có ý đồ, khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ tới thâm sơn cùng cốc này.
Nghĩ tới đây, Lục Duệ vừa định nói, lại nghe đến "Rầm!" Của một tiếng, cửa phòng làm việc bị phá.
"Bí thư, bí thư, xảy ra đại sự!"
Đi vào là phó hương trưởng Mã Hướng Đông.
Lục Duệ biến sắc, nhìn thoáng qua Mã Hướng Đông, trầm giọng nói: "Mã phó hương trưởng, ra chuyện gì?"
Ngược lại là Hạ Tụ Bảo trên mặt rất bình tĩnh, ra vẻ bình thản, bình
tĩnh nói: "Làm sao vậy, Hướng Đông? Trời còn chưa sập xuống, cậu sợ cái
gì?"
Mã Hướng Đông lúc này mặt như màu đất, mang theo vẻ nức nở nói: "Hai người nước ngoài kia, đã, đã quay về."
"Cái gì?"
Lúc này ngay cả Hạ Tụ Bảo cũng ngồi không yên, thoáng cái đứng lên đi
tới trước mặt của Mã Hướng Đông, vội la lên: "Chuyện gì xảy ra? Không phải nói bọn họ quay về thị trấn sao?"
"Không phải, không phải như vậy. Hai người này căn bản là gạt người, bọn họ còn có đồng bọn, ba người khác tựa như đã đạt thành cái hiệp nghị gì với trong huyện, bọn họ mang theo một đám người muốn lên núi Thanh
Vân, bị Quốc Thành hương trưởng dẫn người chặn ở dưới chân núi, hai bên sắp đánh nhau!" Nói xong, Mã Hướng Đông biểu tình vặn vẹo nói: "Cục trưởng cục công an huyện Mạc Trấn Hải tự mình mang đội, nói là ai
dám ngăn trở đại kế chiêu thương dẫn tư, thì bắt người đó!"
"Hồ đồ! Mạc Trấn Hải hắn muốn làm quân bán nước!" Hạ Tụ Bảo giận không
thể át lúc này sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt trong giây lát lộ ra một hàn quang, quát nói: "Hướng Đông cậu đi tập hợp nhân thủ, gọi
các nhà các hộ trên trấn xuất động cho tôi, vô luận như thế nào không
thể khiến cho đồ do lão tổ tông chúng ta lưu lại tiện nghi cho đám quỷ
dương đó! Tiểu Lục, cậu đi theo tôi đến núi Thanh Vân một chuyến, tôi
muốn nhìn xem, cái đám khốn này có dám bắt tôi lại hay không! Đám quỷ nà ra sức lớn như vậy, bên trong nếu như không có vấn đề mới là lạ!"
Khiến cho ông ta ngoài ý muốn chính là, Lục Duệ không di chuyển bước
chân, sững sờ đứng tại chỗ như là một bức tượng điêu khắc, con mắt nhìn
thẳng Hạ Tụ Bảo, biểu tình trên mặt vặn vẹo, tựa như nghĩ đến cái gì, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là ông, lẽ nào thật là ông?"