Cơ cấu thị
trấn Phong Lâm vẫn khá mập mạp như trước. Cán bộ lãnh đạo phó chức của
ba bộ máy Đảng chính cộng lại có hơn mười người. Có những lãnh đạo phó
chức dưới tay không có cấp dưới. Ví dụ như thư ký phòng Đảng chính sẽ
đồng thời vì tất cả lãnh đạo chính đảng mà phục vụ. Mấy tháng nay, Cao
Khiết và Phạm Hồng Vũ đều đặt tinh lực trong việc xây dựng khu công
nghiệp và thu hút đầu tư, đối với việc tinh giản cơ cấu, phân lưu công
tác cán bộ tạm thời chưa xử lý được.
Chuyện này dính đến việc ổn định cán bộ hay không nên không thể hành
động thiếu suy nghĩ. Cao Khiết tuy rằng làm Bí thư, nhưng dù sao cũng
đến thị trấn không lâu, lại còn khá trẻ, uy vọng chưa tạo dựng được đầy
đủ. Cho dù là Lư Vệ Đông cũng không dễ dàng điều động cán bộ như vậy.
Cô muốn xóa sạch bát cơm của người ta, người ta có liều mạng với cô không?
Tinh giản cơ cấu, phân lưu nhân viên, cần nhất là cơ hội.
Kế hoạch lúc trước của Phạm Hồng Vũ là muốn thông qua phát triển mạnh xí nghiệp xã thị trấn, khiến cho cán bộ thị trấn chủ động nghỉ làm không
lương xuống biển, bất hiển sơn bất lộ thủy, dần dần đạt tới mục đích
“tiêu sưng”. Nhưng việc xây dựng xí nghiệp chỉ mới trong giai đoạn khởi
bước, đối với cán bộ phân lưu tác dụng còn chưa rõ ràng. Tổng phải chờ
đến sang năm, khi xí nghiệp bắt đầu thu được lợi nhuận, một đám người
này kiếm được tiền, trở thành người giàu có thì mới có thể tạo thành
“tấn công” đối với cán bộ trong thị trấn, làm cho bọn họ tâm động.
Làm việc nếu dục tốc thì bất đạt.
Lư Đại Chính là người cuối cùng bước vào phòng họp.
Lư Đại Chính trước đây chức vụ là thư ký phòng đảng chính, hiện tại được bổ nhiệm làm Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp thị trấn và văn
phòng thu hút đầu tư, trực tiếp chịu sự lãnh đạo của Phạm Hồng Vũ, phụ
trách quản lý công tác hàng ngày của khu công nghiệp.
Lục Nguyệt thấy y trẻ tuổi như vậy, còn tưởng y là nhân viên phục vụ của phòng đảng chính, làm nhiệm vụ bưng trà rót nước, không ngờ lại công
khai ngồi xuống bên cạnh bàn hội nghị, mở quyển sổ ghi chép ra, thần
thái nghiễm nhiên.
Bốn máy thành viên thị trấn Phong Lâm vốn tuổi tác rất lớn, hiện tại
xuất hiện một vài gương mặt trẻ, khiến cho nó trung hòa lại được một
chút.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vị Phó chủ tịch thị xã Lục Nguyệt. Vừa rồi nghe y và Lý Quốc Sinh đối đáp mới biết được y là Phó
chủ tịch thường trực thị xã mới tới. Nhìn qua thì tuổi không lớn hơn so
với Cao Khiết bao nhiêu, nhiều nhất cũng không vượt quá ba mươi.
Năm 87, không có internet, sơ yếu lý lịch của cán bộ lãnh đạo và tình
huống căn bản không thể điều tra được, chỉ có thể dựa vào tin đồn.
Cán bộ thị trấn Phong Lâm thật ra cũng có nghe nói qua Phó chủ tịch thị
xã mới tới là người còn trẻ tuổi, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến mới
biết là thật. Khi nhìn thấy Lục Nguyệt rồi mới biết được khái niệm tuổi
trẻ là gì.
Quá trẻ!
Xem ra tổ chức thượng cấp định đem Ngạn Hoa ra làm nơi thí nghiệm, trước có Cao Khiết còn trẻ như vậy đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn, sau đó có
Phạm Hồng Vũ một người vừa mới tốt nghiệp chưa được một năm đã lên làm
Phó chủ tịch thị trấn. Hiện giờ, một Phó chủ tịch thường trực thị xã
chưa đến ba mươi tuổi cũng có.
Xây dựng đội ngũ cán bộ trẻ hóa chân chính rơi xuống cũng không phải nói là thú vị.
Vị Phó chủ tịch thị xã này nhìn qua thì tao nhã, nhưng ánh mắt lại khó
có thể che dấu sự sắc bén, làm cho người ta không kìm lòng nổi thấy khẩn trương.
Cũng khó trách, người ta còn trẻ như thế đã có thể lên làm Phó chủ tịch
thị xã, làm sao có thể so sánh với một kẻ đầu đường xó chợ, không có
chút tài năng gì chứ?
Lại không biết Phó chủ tịch Lục vừa mới nhậm chức đã tới thị trấn Phong Lâm thị sát rốt cuộc là có ý tưởng gì?
Khi Lư Đại Chính vừa ngồi xuống, Cao Khiết liền ưỡn ngực, khẽ cười nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp. Đầu tiên, mời mọi người
nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị ủy đồng chí Lục Nguyệt đến thị trấn chúng ta chỉ đạo công tác. Mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Trong phòng họp liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, rất chỉnh tề.
Động tác này không cần chuyên môn huấn luyện, mọi người không biết đã trải qua mấy trăm ngàn lần tình huống cùng loại rồi.
Lục Nguyệt cũng nhẹ nhàng vỗ tay, gương mặt mỉm cười, liên tiếp gật đầu
ra hiệu. Khi tiếng vỗ tay vang lên một khoảng thời gian, lúc này mới
nâng hai tay, nhẹ nhàng phất một cái, tiếng vỗ tay dần dần ngưng lại.
- Các đồng chí, Phó chủ tịch thị xã Lục Nguyệt là lãnh đạo tới từ thủ
đô, trước kia công tác ở Ban tổ chức trun ương, là sinh viên giỏi của
trường đại học chính quy thủ đô, tri thức uyên bác, kiến thức rộng… Phó
chủ tịch thị xã Lục vừa mới nhậm chức đã tới thị trấn chúng ta thị sát
chính là một sự ủng hộ lớn lao đối với công tác của thị trấn chúng ta,
là một sự quan tâm và tín nhiệm quảng đại cán bộ thị trấn Phong Lâm.
Cao Khiết mỉm cười, chiếu theo tiêu chuẩn quan trường, giới thiệu “lai lịch to như núi” của Lục Nguyệt.
Các cán bộ tham dự hội nghị ánh mắt nhìn nhau, đều lộ ra sự sợ hãi.
Tốt nghiệp đại học thủ đô, công tác tại Ban tổ chức trung ương, quả thật khiến các cán bộ cơ sở sợ hãi.
Quả nhiên là nhân vật có bối cảnh. Nếu không thì làm sao tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Phó chủ tịch thường trực thị xã chứ.
- Sau đây, mời Phó chủ tịch thị xã Lục ra chỉ thị cho mọi người.
Cao Khiết vừa dứt lời, đã dẫn đầu vỗ tay.
Trong phòng hội nghị lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Các đồng chí, đầu tiên tôi xin cảm ơn mọi người đã hoan nghênh tôi,
cảm ơn Bí thư Cao và các đồng chí đã nhiệt tình tiếp đãi. Tuy nhiên, tôi xin đính chính một chút, tôi hôm nay đến thị trấn Phong Lâm không phải
là thị sát mà là tới tham quan học tập. Công tác xây dựng kinh tế ở thị
trấn Phong Lâm trong một năm qua thật sinh động. Tôi ở thủ đô công tác
cũng có nghe nói qua. Lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kế hoạch quốc gia và
UBND tỉnh đối với hình thức phát triển kinh tế của thị trấn Phong Lâm vô cùng chú ý và ủng hộ. Bí thư Cao và các đồng chí đều đã khổ cực rồi.
Lục Nguyệt mỉm cười gật đầu, nói không vội vàng không hấp tấp, giọng
điệu dịu dàng, khí độ thong dong, tuổi không lớn lắm nhưng lại có quan
uy.
Cán bộ từ cơ quan lớn ở thủ đô tới thì không thể so sánh với cán bộ xuất thân từ địa phương nhỏ.
Lục Nguyệt nói chuyện không dài, khích lệ biểu dương Bí thư Cao và cán
bộ thị trấn Phong Lâm chung quy thì nhìn như quy cũ. Tuy nhiên, người
cẩn thận lắng nghe thì lại nhận ra được, Phó chủ tịch thị xã Lục từ đầu
đến cuối đều chỉ nhắc đến Bí thư Cao, không hề nói tới Phó chủ tịch thị
trấn Phạm.
Phó chủ tịch thị trấn Phạm thuộc một trong những thành viên “các đồng chí”.
Điều này cũng không khó lý giải, Phó chủ tịch thị xã chính là lãnh đạo
cấp trên, khi nói toàn nhắc đến nhân vật số một cũng là hợp lý. Dù sao,
Phạm Hồng Vũ chỉ là Phó chủ tịch thị trấn, không phải là Chủ tịch thị
trấn. Nếu cũng nhắc đến tên đồng chí Phạm Hồng Vũ thì những lãnh đạo phó chức khác trong đầu sợ là sẽ có ý tưởng.
Bên trong bảng xếp hạng, Lý Quốc Sinh mới là nhân vật số hai của thị trấn Phong Lâm.
- Bí thư Cao, tôi lần này đến đây, chủ yếu là muốn biết một chút về tình huống xây dựng khu công nghiệp và thu hút đầu tư của thị trấn Phong
Lâm. Có phải hay không mời Bí thư Cao trước nói đến hai phương diện này
một chút?
Khách khí hai câu, Lục Nguyệt liền hướng Cao Khiết mỉm cười hỏi.
- Vâng, Phó chủ tịch thị xã Lục.
Cao Khiết gật đầu đồng ý, ánh mắt hướng Phạm Hồng Vũ nhìn lại. Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nhìn Lư Đại Chính.
Ngày hôm qua, Phó chủ tịch thị trấn Phạm đã hướng Phó chủ tịch thị xã
Lục làm báo cáo, hôm nay đừng nói là tiếp tục nữa nha? Ngoại trừ Cao
Khiết ở đây, những người khác đều là “ các đồng chí”, Phó chủ tịch thị
xã Phạm cũng không ngoại lệ, tùy tiện một đồng chí nào đó báo cáo cũng
giống nhau thôi.
Phạm Hồng Vũ cố ý bồi dưỡng Lư Đại Chính, cơ hội này nên tặng cho y.
Cao Khiết hiểu ý, lập tức nói:
- Đại Chính, tình huống xây dựng khu công nghiệp, cậu hãy báo cáo đi.
- Vâng, Bí thư Cao.
Lư Đại Chính giật mình kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ tới Bí thư Cao sẽ trong trường hợp quan trọng như vậy cho mình làm báo cáo. Trên mặt y lộ ra một tia khẩn trương, nhưng nhìn kỹ lại cũng có thể phát hiện một cảm giác hưng phấn khó có thể che giấu được.
Người trẻ tuổi luôn có khát vọng có cơ hội biểu hiện mình ra bên ngoài.
Cao Khiết lại chuyển hướng sang Lục Nguyệt nói:
- Phó chủ tịch thị xã Lục, đồng chí Lư Đại Chính là Chủ nhiệm văn phòng
quản lý xí nghiệp và văn phòng thu hút đầu tư của thị trấn chúng tôi, để cho cậu ấy hướng Phó chủ tịch thị xã Lục làm báo cáo tình huống xây
dựng khu công nghiệp.
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không có xin chỉ thị.
Việc này là do Bí thư Cao quyết định.
Lục Nguyệt hai hàng lông mày nhướng lên, hơi chút kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Đồng chí Đại Chính tuổi còn rất trẻ, so với đồng chí Phạm Hồng Vũ thì
không sai biệt lắm. Đồng chí Hồng Vũ, hai người ai lớn tuổi hơn?
Lời vừa nói ra, rất nhiều cán bộ tham dự hội nghị trên mặt đều hiện lên một chút cổ quái.
Lý Quốc Sinh hơi mỉm cười, tâm tình sung sướng.
Lúc trước, Phạm Hồng Vũ kiên trì muốn Lư Đại Chính trở thành người kế
nhiệm mình, thực tại khiến cho các cán bộ khác trong thị trấn không hài
lòng. Phạm Hồng Vũ vừa mới đưa ra kế hoạch quy hoạch phát triển thị trấn Phong Lâm, mọi người kỳ thật đều chê cười. Không nghĩ tới, trong nháy
mắt, trung ương và tỉnh đã chi tiền, chính sách cũng đi xuống rồi, khu
công nghiệp thật sự được xây dựng.
Đây chính là cái bánh thơm ngon.
Phạm Hồng Vũ chính mình kiêm nhiệm Chủ nhiệm quản lý thì thôi, mọi người có thể trơ mắt ra nhìn, ai cũng không có cách. Nhưng khi Phạm Hồng Vũ
đem vị trí này nhường lại thì tự nhiên lập tức dẫn đến cạnh tranh kịch
liệt.
Trực tiếp trông coi một khu công nghiệp lớn đến như vậy, trông coi tài
chính lên đến mấy trăm ngàn, tuyệt đối là một chức quan béo bở.
Chỗ tốt kinh tế là rõ ràng, tham ô hối lộ là không có gì nói trước được. Đó là vi phạm pháp luật, không phải muốn làm là có thể làm. Người ở
trên xuống, làm tiếp đãi cũng là cái đương nhiên. Chẳng những phải đãi
ăn đãi uống, rượu ngon thuốc xịn. Nếu không có việc gì thì đến phía nam
thu hút đầu tư, có thể đưa được thương nhân nào tới đầu tư hay không thì không dám khẳng định nhưng ít nhất cũng có thể đi du lịch một phen. Còn có thể mang về một ít đồ hiếm lại, khoe ra với mọi người.
Về phần chỗ tốt trong chính trị thì càng không cần phải nói.
Khu công nghiệp và các nhà xưởng còn ở đó, chỉ cần một khoản đầu tư,
mang về tiền giấy rõ ràng thì đây chính là chiến tích. Luận công ban
thưởng, quan thăng một bậc, thậm chí hai bậc cũng còn được. Cho dù không có thăng quan, thì có gì lo lắng chứ, hơn nữa chính mình hoạt động một
chút, nếu không thì cũng có thể điều đến thành phố công tác, chính thức
làm người thành phố thì có gì là không tốt.
Phạm Hồng Vũ cố tình chọn Lư Đại Chính tuổi thậm chí còn trẻ hơn so với
hắn làm “người nối nghiệp”. thị trấn Phong Lâm thật sự thay đổi thời
tiết rồi sao? Tuyển một đám con nít tới quản lý?
Chỉ có điều Cao Khiết kiên định ủng hộ Phạm Hồng Vũ, cho dù mọi người có ý kiến thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có biện pháp.
Bí thư Chủ tịch thị trấn hai chức cùng mang, trong giai đoạn này, không
có người nào có thể lay động “quyền nói chuyện” của Cao Khiết ở thị trấn Phong Lâm.
Bây giờ nghe Phó chủ tịch thị xã Lục nói lời này, tựa hồ như đối với an bài của thị trấn Phong Lâm có chút bất mãn.
Đừng nhìn Phó chủ tịch thị xã Lục tuổi cũng còn trẻ, nhưng nói không
chừng, y cố tình thích trọng dụng những cán bộ lão luyện thành thục thì
sao?
Đây là cơ hội!