Nhìn thấy thung lũng Thụ Đình, Phạm Hồng Vũ mới biết được giới thiệu của của Bí thư Tăng thật sự là hơi bị quá.
Ông ta nói bảy tám dặm là lấy đoạn đường núi vừa mới đi qua đến lúc nhìn thấy thung lũng Thụ Đình làm chuẩn. Chân chính muốn đến vị trí trung
tâm thôn thì chỉ sợ phải mất thêm nửa tiếng nữa.
Thượng Vi Chính thở dóc một hơi nói:
- Thôn này rất lớn. Không nghĩ rằng ở sâu trong vùng núi lại có được một thôn xóm lớn như vầy.
Từ nơi này nhìn sang, phỏng chừng một chút cũng có hơn một trăm hộ gia
đình, nói không chừng là hơn hai trăm hộ gia đình. Gần một ngàn người
đang sinh sống trong núi, quả thật rất đáng được gọi là một thôn lớn.
Bao quanh thung lũng Thụ Định là rừng cây xanh ngắt. Không ngờ không
phải là cây mà là từng mảng rừng trúc. Gió núi thổi qua, trúc phát ra
tiếng vang từng trận, thật là thích ý.
- Thượng lão, đã đến nơi rồi, chúng ta nghỉ một lát đi.
Tiết Ích Dân ở bên cạnh hạ giọng nói. Chủ nhiệm Tiết đã há miệng thở
dốc, luận về độ mệt nhọc dường như là không dưới Thượng Vi Chính. Đáng
thương cho Chủ nhiệm Tiết, làm quan nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ
qua lại được rèn luyện như ngày hôm nay.
- Được, nghỉ một lát đi.
Thượng Vi Chính cũng có chút mệt, thuận thế ngồi xuống một tảng đá. Thư
ký vội vàng đưa qua một mảnh khăn giấy cho lãnh đạo lau mồ hôi.
Trương Lực Hoa ngồi một bên cũng vươn tay về phía thư ký. Thư ký vội vàng đưa hai miếng khăn giấy cho ông.
Cục trưởng Trương giờ phút này cũng là mồ hôi đầm đìa.
Chỉ có Phạm Hồng Vũ và Tạ Văn Kiện là thể lực dư thừa, chỉ là trán hơi đổ chút mồ hôi mà thôi.
Tuổi trẻ thật là tốt!
Thượng Vi Chính nhìn rừng trúc trước mặt nói:
- Khắp nơi đều là trúc. Hàng năm có thể thu hoạch rất nhiều măng, có thể được xem là rau quả thiên nhiên rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói:
- Tương đối mà nói thì măng không có nhiều dinh dưỡng. Hơn nữa, khi nấu
lại hao phí dầu, không tính là loại rau tốt nhất. Tuy nhiên có thể suy
xét đến việc làm măng đóng hộp hoặc măng nướng. Nếu có thể hình thành
quy mô, thống nhất tiêu thụ thì hiệu quả kinh tế hẳn rất tốt. Nhất là
măng nướng, nguyên liệu không đáng kể, công nghệ đơn giản, đầu tư lại
không lớn, rất thích hợp để làm.
Tạ Văn Kiện cười khổ nói:
- Tình trạng giao thông như vậy, làm sao mà làm công nghiệp hóa đại quy mô chứ? Măng làm ra rồi, chỉ sợ không tiêu thụ được.
- Cho nên mới phải làm đường. Làm đường là một đốt mấu chốt trong phát
triển kinh tế. Hậu cần không tốt thì mọi người cũng không được thoải
mái. Bất luật một quy hoạch phát triển nào cũng chỉ có thể dừng trên
giấy. Nếu có thể, Bí thư Tăng, tôi đề nghị lãnh đạo khu Mã Cố và thị
trấn Phong Lâm thương lượng với nhau, bảo bọn họ ủng hộ một chút, tìm
tài chính từ thị xã, đem đường lộ khu Mã Cố sửa lại một lần, tiếp nối
với thị trấn Phong Lâm. Tính ra thì đoạn đường này không đến 15km, nếu
không mở rộng nền đường mà chỉ cần sửa chữa mặt đường thì tiêu phí hẳn
không lớn. Haha, Bí thư Cố và Chủ tịch thị trấn Lư hiện tại đã là kẻ
giàu có rồi mà.
Đoạn sau lại hướng về Bí thư Quận ủy Mã Cố mà nói.
Bí thư Tăng không khỏi ánh mắt sáng ngời, hạ giọng nói:
- Trưởng phòng Phạm, nếu cậu đồng ý đánh tiếng với Bí thư Cố và Chủ tịch thị trấn Lư thì đây khẳng định không thành vấn đề. Chỉ cần có người
xuất tiền, chúng tôi sẽ xuất lực, đem đoạn đường này làm lại.
Bí thư Đảng ủy đương nhiệm thị trấn Phong Lâm Cố Dưỡng Hạo tuy rằng
không phải là cấp dưới cũ của Phạm Hồng Vũ, mà là thư ký của Bí thư Thị
ủy Tống Mân trước đây. Nhưng hiện tại, Tống Mân đã rời khỏi, thị xã Ngạn Hoa là lãnh thổ của Nhạc Tây Đình. Người nào mà không biết Nhạc Tây
Đình và Trưởng phòng Phạm quan hệ rất tốt. Về phần Chủ tịch thị trấn Lư
Đại Chính, căn bản chính là một tay Phạm Hồng Vũ cất nhắc lên. Lúc đảm
nhiệm chức Chủ tịch thị trấn cũng như Phạm Hồng Vũ, vẫn còn rất trẻ.
Hiện tại cũng chỉ mới hai mươi ba. Phạm Hồng Vũ nói cái gì thì Lư Đại
Chính tuyệt đối không từ chối.
Có thể nói, lúc này chỉ cần Phạm Hồng Vũ lên tiếng, có lẽ so với Bí thư
Thị ủy Nhạc Tây Đình còn có giá trị hơn. Thậm chí toàn bộ cán bộ địa khu Ngạn Hoa cũng phải nể mặt Trưởng phòng Phạm.
Chỉ có điều, còn có Thượng Vi Chính, Tiết Ích Dân ở bên cạnh, Bí thư
Tăng trong lòng có hưng phấn thì cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trương Lực Hoa quét mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt lạnh lùng.
Trưởng phòng Phạm, hôm nay chúng ta tới là để điều tra đấy.
Cái loại cán bộ xuất thân cơ sở, “phỉ khí” đầy người này một chút cũng không hiểu quy củ.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý, mỉm cười nói với Bí thư Tăng:
- Được, để tôi nói chuyện với Bí thư Cố và Đại Chính, thương lượng lại
việc này. Định vị lúc trước của thị trấn Phong Lâm chính là phát triển
toàn bộ kinh tế vùng tây bộ thị xã Ngạn Hoa, kéo các khu trấn xung quanh phát triển theo.
Bất kể khi nào, Phạm Hồng Vũ luôn thích đứng ở toàn cục mà nhìn vấn đề.
Đây cũng là chỗ mà Vưu Lợi Dân thưởng thức nhất. Một thư ký đủ tư cách,
nếu đồng thời còn là một phụ tá cao cấp đủ tư cách thì chẳng phải rất
tốt sao?
Bí thư Tăng vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu, lại không dám nói gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Trương Lực Hoa, ông ta cảm nhận rất rõ.
Cũng không phải cán bộ cơ sở nào cũng da trâu hò hét như Phạm nhị ca.
- Đi thôi!
Đối với nội dung câu chuyện giữa Phạm Hồng Vũ và Bí thư Tăng, Thượng Vi
Chính làm như không thấy, chỉ nghỉ một chút rồi đứng dậy, bước về phía
trước.
Mọi người vội vàng đi theo.
Mọi người đi vào trong thôn Thụ Đình. Từng ngôi nhà hiện ra. Gần như mỗi nhà đều có người bện chiếu trúc hoặc các sản phẩm từ trúc. Khi đám
người Thượng Vi Chính đi qua, mọi người chỉ tò mò đánh giá chứ không
chạy ra xem. Chỉ có một đám trẻ nhỏ là chạy phía sau.
Bí thư Tăng liền giải thích với Thượng Vi Chính:
- Thượng lão, quần chúng ở thung lũng Thu Đình đều làm nghề chế tạo các sản phẩm là từ trúc. Dựa vào nghề này để kiếm tiền.
Thượng Vi Chính khẽ gật đầu nói:
- Dùng nguyên liệu ngay tại chỗ, rất tốt!
Phạm Hồng Vũ xen vào nói:
- Chế tạo các sản phẩm thủ công từ trúc, công nghệ đơn giản, kiểu dáng
cũ kỹ, giá trị sẽ không cao. Nếu có thể ở phương diện này thay đổi kiểu
dáng, hình thành quy mô sản xuất nhất định, hơn nữa lại tạo ra mạng lưới tiêu thụ, hiệu quả và lợi ích sẽ gia tăng gấp bội.
- Vâng, đúng rồi. Tăng Quan Thanh đúng là có ý tưởng này. Ông ta tính toán thành lập một nhà máy gia công các sản phẩm từ trúc.
Bí thư Tăng liên thanh phụ họa, nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Tiết Ích Dân liếc mắt nhìn ông ta, khóe miệng mỉm cười.
Bí thư Tăng vẻ mặt càng xấu hổ.
Có vẻ như lúc còn ở UBND quận, ông luôn mồm nói không biết nhiều về Tăng Quan Thanh, cái này cũng là lỡ miệng. Liên quan đến những chuyện Tăng
Quan Thanh làm sau khi hồi hương chuyện gì cũng đều rõ ràng.
Xem ra, đạo lý “nói nhiều dễ lỡ lời” quả là rất chí lý.
Kế tiếp, Bí thư Tăng trong lúc bối rối lại phát ra sai lầm, không ngờ
không hướng thôn dân thăm hỏi mà lập tức đem đám người Thượng Vi Chính
đến nhà Tăng Quan Thanh.
Đây là một căn nhà bằng đất gạch rất cổ xưa, chỉ có nửa thước chân tường là bằng gạch xanh. Trên vách tường được quét qua một lớp vôi, tuy nhiên rất nhiều chỗ đều bong ra từng mảng, lộ ra sắc đen vàng cũ kĩ bên
trong.
Cái gọi là đất gạch công nghệ chế tạo cực kỳ đơn giản. Nguyên liệu chính là đem bùn lầy ở ruộng lúa về, đổ vào trong một cái khuôn gỗ, sau đó
dùng chân san bằng, rồi đặt ở chỗ mát. Sau khi khô thì dùng để xây nhà.
Tuy nhiên, loại gạch đất này chưa nói tới chất lượng, chỉ có dùng những
nguyên liệu đơn giản nhất để tạo thành, nhưng độ rắn chắc thì những cục
gạch trải qua thiêu đốt cũng chưa chắc sánh bằng. Khuyết điểm lớn nhất
là không thể trải qua mưa dầm.
Nhưng trong hoàn cảnh gian khổ trước đây, có được gạch đất này để xây
nhà cũng đã là sang lắm rồi. Nhà nghèo, rất ít khi nhà được xây dựng từ
gạch ngói. Một đường đến đây, tuyệt đại bộ phận nhà cửa trong thôn đều
là nhà ở được xây bằng đất gạch. Nhà bằng gạch ngói là cực kỳ hiếm thấy.
Năm bốn mươi, thôn thung lũng Thụ Đình không có đường quốc lộ, giao
thông với bên ngoài cực kỳ không tiện lợi. Hoàn toàn có thể tưởng tượng
được, trước khi kiến quốc, nơi này bần cùng lạc hậu như thế nào. Phỏng
chừng lúc đó, chỉ sợ nhà bằng gạch đất cũng không có mấy gian. Đa số
người dân sống trong mấy cái chuồng.
Trước căn nhà bằng gạch đất, một cụ bà tuổi tác đã cao an nhàn ngồi bên
ngoài, trong tay cầm một ít cành trúc, đang bện thành một cái lọ hình
tam giác, có điểm giống như cái sọt rác.
Cụ bà mặc chiếc áo khoác màu xanh đã cũ, tóc hoa râm, nhìn qua cũng đã
hơn tám mươi rồi, rất chuyên tâm bện sọt rác, không có chú ý đám người
Thượng Vi Chính.
- Bà năm!
Bí thư Tăng bước nhanh đến phía trước, kêu lớn.
Cụ bà hẳn là mẹ của Tăng Quan Thanh rồi.
Bà Năm nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên mặt lập tức giãn ra, nhìn qua vô cùng hiền lành, cười ha hả nói:
- Ơ, là Bí thư Tăng đến đấy à? Mau vào nhà ngồi đi.
Nói xong liền thả cái sọt rác đang bện xuống, run rẩy đứng dậy, nhưng
thật ra lại không cần người khác nâng, gân cốt dường như vẫn còn rất
cường tráng. Hơn nữa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Bí thư Tăng, có
thể thấy được ánh mắt vẫn còn tốt lắm.
- Bà Năm, không vội không vội, khách quý đến nhà đấy. Xin giới thiệu với bà, vị này là lãnh đạo đến từ trung ương, Thượng lão.
Bí thư Tăng liên tục hướng bà Năm giới thiệu đám người Thượng Vi Chính.
Bà Năm cười hiền lành, gật đầu một cái, thần thái an nhàn, dường như
không bị thân phận của đám người Thượng Vi Chính hù sợ, thật giống như
khách bình thường tới mà tiếp đãi.
Lại nói tiếp, tới cái tuổi này rồi, trên thế giới này còn có bao nhiêu chuyện khiến cho họ phải sợ hãi?
Đại lãnh đạo trung ương tới cũng vậy, thân thích thôn bên cạnh tới cũng thế, trong mắt bà Năm, đều chẳng có gì khác nhau.
- Xin chào, bà Năm!
Thượng Vi Chính bước nhanh lên, chủ động bắt tay bà Năm, rất là khách khí.
- Xin chào, Thượng lão.
Bà Năm dùng phương ngôn nói chuyện. Bí thư Tăng chỉ giới thiệu qua một
lần mà bà đã nhớ, hơn nữa khí độ an tường, ứng đối khéo léo, hiển nhiên
là gặp lớn quen mặt, không phải bà cụ bình thường nào ở nông thôn cũng
có thể sánh bằng.
Bí thư Tăng đã sớm giới thiệu qua, bà Năm chính là điển hình năm đó.