Chiếc xe jeep màu cỏ tiến vào trong doanh trại.
Đây là nơi đóng quân của Sư đoàn cảnh vệ Thủ đô thứ nhất. Bảo Hưng ở
trong này. Đông Vũ làm việc ở Các bộ và Ủy ban Trung ương Quốc gia, đơn
vị phân cho cô một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ. Thủ đô đầu thập niên 90, tình hình phòng ốc của nhân viên Các bộ và Ủy ban các bộ còn khó khăn
mà Đông Vũ được phận phối một căn hộ như vậy là đơn vị đã dựa vào lí
lịch “con em trong ngành” nên mới được ưu tiên.
Thế nhưng, phần lớn thời gian của Bảo Hưng lại ở trong doanh trại.
Đại đội trinh sát vừa mới thành lập chưa lâu nên công việc của Đại đội
trưởng Bảo vô cùng bận rộn. Tính cách anh ta rất mạnh mẽ, rất được lòng
của lãnh đạo cấp trên, cho anh đảm nhiệm chức quản lý quân sự đầu tiên
của Đại đội Trinh sát mới thành lập nên anh nhất định phải lập được ra
thành tích, phần lớn thời gian đều vùi đầu vào công việc, không tránh
khỏi xao nhãng với người vợ trẻ.
Cũng may là Đông Vũ rất hiểu và thông cảm, rất ủng hộ cho công việc của Bảo Hưng.
Đàn ông mà, nên cầu tiến mới phải!
Hơn nữa, nơi đóng quân dù sao cũng là ở Thủ đô, khoảng cách không xa
mấy. Cứ coi là Bảo Hưng không về thăm nhà thường xuyên thì Đông Vũ cũng
có thể tới doanh trại thăm chồng. Bảo Hưng là cán bộ chức Phó đoàn cũng
được đơn vị bố trí cho căn hộ một phòng ngủ. Đương nhiên, đối với căn hộ này thì Bảo Hưng chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu, nếu bị
điều động đi thì phải trả lại căn hộ này.
Hôm nay Bảo Hưng vì phải tiếp khách nên xin nghỉ phép. Vốn dĩ không quay về nơi nghỉ, nhưng vì một lý do đặc biệt nên đã quay về.
Trong chiếc xe jeep màu cỏ, ngoài anh ra còn có cả Đông Vũ và Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ muốn xem bản đồ quân sự và bàn luận với anh về thế cục vùng Vịnh.
Trên thực tế, lần Phạm Hồng Vũ đến Thủ đô này, ngoài việc hộ tống hai
nàng tiểu thư về nhà thì mục đích chính là việc bàn luận thế cục Vùng
Vịnh với Bảo Hưng, đã đến lúc “nước sôi lửa bỏng” rồi.
Đối với vấn đề quân sự này hiển nhiên là Đông Vũ không quan tâm, cứ cho là cô có quan tâm đi nữa thì cũng chẳng hiểu tí gì.
Phụ nữ đến thế giới này tuyệt đối không phải vì lý do chiến tranh mà đến.
Thế nhưng đối với việc điều tra Vân Hồ của Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc thì Đông Vũ lại rất quan tâm, nên ngồi trên xe cô đã hỏi đến vấn
đề này.
- Đông Vũ, mấy vị ở Ủy ban Mặt trận tổ quốc trung ương đó đều đi cả rồi chứ?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười đáp:
- Đi từ mấy hôm trước rồi.
- Ồ, thế kết luận thế nào?
Có người muốn thực hiện chiêu kế rút củi dưới đáy nồi nên định điều Phạm Hồng Vũ tới Ủy ban Mặt trận tổ quốc trung ương Đông Vũ cũng biết. Vợ
của Tiêu Lang là Trương Tử Hi đã nói với cô rồi. Đông Vũ với Trương Tử
Hi là chỗ bạn bè thân.
Trương Tử Hi chính là chị họ của Đông Vũ, mọi người đều coi như là cùng một hội cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Các vị lãnh đạo của Ủy ban Mặt trận tổ quốc trung ương đều rất thích
thú với “mô hình Vân Hồ”. Cái “mô hình Vân Hồ” này nhất định phải thực
hiện được. Tỉnh ủy Thành ủy đều rất coi trọng việc này. Mấy ngày trước
“Nhật báo Thanh Sơn” đã đưa tin, bắt đầu hóng gió rồi.
Đông Vũ nhíu hai hàng lông mày lại, nói:
- Hồng Vũ, bọn họ bụng dạ thật khó lường, cậu biết chứ?
Trương Tử Hi đã từng nói qua chuyện này với cô rồi, với quan hệ của Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ thì không thể không cảnh báo trước cho hắn.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói:
- Tôi biết rồi. Nhưng mà công việc của Ủy ban mặt trận, quản lý chính là ở Đảng ủy, chủ yếu là do thành tích của mấy người Bí thư huyện ủy Lục
Cửu và Ủy ban mặt trận tổ quốc huyện làm nên. Điểm này - ngay cả Bí thư
Ving Khải Cao cũng khẳng định vậy.
Đông Vũ cũng bất giác mỉm cười.
Chỉ cần Vinh Khải Cao điều động thì coi như lãnh đạo Ủy ban Mặt trận tổ
quốc trung ương cũng rất khó mà “lật úp đĩa” xuống. Xem ra lần này một
số người lại tình nguyện “tiền mất tật mang”, phí công gian khổ một
phen, để cho Bí thư Lục huyện Vân Hồ được hời.
Nhưng lại không biết rằng trong tay Bí thư Lục đang có một chiếc bánh có nhân rơi từ trên trời xuống, có vui đến nỗi đêm không ngủ được không.
Việc gì cũng không làm, công trạng đều chạy tới nhà anh ta cả. Bí thư Lục chính là “con ông cháu cha” rất hoành tráng.
- Có người bị mất món hời rồi.
Đông Vũ khẽ cười nói.
Phạm Hồng Vũ cười ha ha, nói:
- Chị dâu, thuận nước giong thuyền thôi cũng tốt mà. Dù sao món hời này tôi không nuốt được, thì không nên để không phí hoài. Ít nhất cũng tạo
được thêm quan hệ phải không?
Đông Vũ cười nói:
- Chỉ sợ làm tốt quan hệ không đến nỗi đơn giản thế đâu? Tính cách đó
của cậu, tôi cũng biết ít nhiều. Sợ rằng cho dù là ai muốn chiếm món hời của Chủ tịch huyện Phạm đều không dễ dàng đâu.
Bảo Hưng đang lái xe cũng bật cười ha ha.
Đối với lời bình phẩm mà bà xã dành cho Phạm Hồng Vũ này, Bảo Hưng hoàn
toàn tán thành. Cái gã Hồng Vũ này, nói nghĩa khí thì đúng là nói nghĩa
khí, thật đúng là bạn hữu, nhưng rành rọt thì đúng thật rành rọt, không
phải bạn hắn ta, không phải anh em của hắn ta thì đừng nên nghĩ đến
chuyện chiếm lấy món hời hắn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Người ta là Bí thư huyện ủy thì phải có phần thưởng chứ, nếu không thì lại lộ ra là tôi quá giới hạn rồi, không biết cách đoàn kết đồng chí.
Hơn nữa, rất nhiều công việc ở huyện cũng thật sự cần sự ủng hộ của anh
ta và Huyện ủy. Nếu làm tốt được mối quan hệ, không đấu qua đấu lại nữa, tôi cũng có thể yên tâm làm việc của tôi. Ai da! 800 ngàn người muốn
làm giàu thì tôi quá đủ bận rộn rồi, thật sự không muốn hao mòn tinh lực vào mấy chuyện đấu đá vớ vẩn đó nữa. Chỉ cần anh ta ủng hộ công việc
của tôi, tôi có cho anh ta một ít công lao cũng không sao cả.
Bảo Hưng khẽ đập vào tay lái, nói:
- Hồng Vũ, lời nói này nghe rất hăng, đáng mặt đàn ông. Trên thế gian
này thì công lao và tiền bạc đều như nhau, một người làm thì kiểu gì
cũng không làm xong được. Mình ăn no rồi thì chia cho người khác một ít, mọi người đều được vui, công việc cũng sẽ được làm tốt. Cách suy nghĩ
này rất chuẩn xác.
- Đây là ý của anh Bảo.
Mọi người cùng tán gẫu, chẳng mấy chốc xe đã tới trước căn hộ nhỏ trong tòa nhà bốn tầng.
- Hồng Vũ, đến rồi.
Bảo Hưng nhảy xuống xe, móc chìa khóa mở cửa tầng một.
- Anh Bảo ở tầng một à?
Phạm Hồng Vũ rất hứng thú quan sát khung cảnh xung quanh, cười rồi hỏi.
Thông thường thì ở tầng một không có gì vui thích cả, ẩm ướt, ánh sáng
cũng không nhiều. Bảo Hưng nói rồi, đây là nơi ở của Đại đội trinh sát,
anh ấy lại là “thủ trưởng số 1” theo lí thì không phải ở tầng một chứ.
- Đúng thế, ở tầng một thuận tiện, lúc có cái gì cần hành động khẩn cấp thì chạy ra được ngay.
Bảo Hưng vừa nói vừa đẩy cánh cửa phòng ra.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vậy là tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi.
- Đúng thế, tôi cũng yêu cầu bộ đội phải luôn như vậy. Đại đội trinh sát của chúng tôi là mũi nhọn của toàn Sư đoàn, Sư đoàn trưởng yêu cầu
chúng tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hành động, chỉ đâu thì phải đánh
đó. Nếu như tôi mà không nghiêm khắc một chút thì không thể đáp ứng được yêu cầu này. …Nào đến đây, Hồng Vũ, vào phòng đi.
- Ồ, hay lắm…
Vừa mới bước vào trong phòng, Phạm Hồng Vũ liền kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Trong phòng khách không phải bày một sô fa mà là một sa bàn cực kỳ lớn,
nghiêm túc mà nói thì là một mô hình đường phố, dường như chiếm hết cả
một nửa không gian phòng khách rồi. Phạm Hồng Vũ đảo mắt nhìn một lượt
cũng không thấy những đồ đạc như bàn ghế uống trà đâu cả, chỉ là vài cái ghế gấp để trong góc tường.
Mà trên khắp ba bức tường của phòng khách là những tấm bản đồ quân dụng
cực lớn. Trong đó có một tấm là bản đồ khu vực vùng Vịnh, chi chít các
ký hiệu và con số được đánh dấu bằng bút xanh bút đỏ, có thể thấy Bảo
Hưng đã tốn bao công sức.
Đông Vũ cười khổ nói:
- Hồng Vũ, bây giờ cậu hiểu nỗi lòng của tôi rồi chứ? Mỗi khi đến chỗ
anh ấy đều vô cùng gấp gáp, giống như là có thể đánh nhau bất cứ lúc nào vậy.
Bảo Hưng nghiêm túc nói:
- Quân đội, bất cứ lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Quân nhân mà không có ý chí chiến đấu thì không xứng đáng mặc bộ quân
trang.
Phạm Hồng Vũ liền ra dấu giơ ngón tay cái lên làm hiệu với Bảo Hưng.
Có thể nói Bảo Hưng là một quân nhân cực kỳ chuẩn mực, xuất thân từ một
gia đình quân đội, dường như là trời sinh ra anh để làm công việc bảo vệ tổ quốc vậy.
Đông Vũ cười nói:
- Đấy, đấy! Anh đừng hô khẩu hiệu với em nữa, có lúc nào em không ủng hộ anh không?
Bảo Hưng liền cười ha hả, nét mặt ngập tràn niềm vui sướng hạnh phúc.
Đông Vũ nói:
- Hồng Vũ, cậu tự tìm chỗ ngồi nhé, tôi đi đun ít nước pha trà cho hai
người… ôi chỗ anh ấy không có trà, cậu chịu khó một chút nhé.
Nói rồi, xắn tay áo lên đeo tạp dề vào bắt đầu công việc dọn dẹp tạp vụ, thành phần trí thức trong chớp mắt biến thành một người vợ nội trợ, mà
lại rất thành thạo.
Phạm Hồng Vũ không nhịn được cười nói: - Chị dâu, tự nhiên tôi lại nghĩ
đến một ngày nào đó mà Đông Nhan kết hôn rồi, không biết rằng có chịu
khó được như chị không? Lên phòng khách xuống phòng bếp.
Trước mắt hiện lên gương mặt trắng tinh khiết như “cô tiên nữ” của Đông
Nhan, nếu mà đeo tạp dề vào thì rất khó tưởng tượng, đó sẽ thật sự là
một cảnh tượng rung động lòng người.
Đông Vũ liền cười, rồi nói: - Nó à, mãi mãi chỉ là em Lâm (Lâm Đại Ngọc
trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng) thôi. Lên phòng khách thì chắc chắn là
không vấn đề gì, còn xuống phòng bếp thì không dám bảo đảm đâu.
Bảo Hưng đĩnh đạc nói: - Con gái luôn luôn thay đổi, trước khi lấy anh thì em chẳng phải là “cô tiên nữ”sao?
- Ôi! Bảo Hưng còn đắc chí nữa à, thì ra hầu hạ anh là sai lầm rồi ư?
Đông Vũ ngay liền không chịu, cáu giận nói.
- Không phải, không phải, ý anh không phải như vậy, em hiểu nhầm rồi…
Bảo Hưng lập tức co rụt cổ lại, cười ha hả nói: - Ý anh là trái tim của
con gái làm bằng nước, nếu một ngày nào đó Đông Nhan mà tìm thấy người
nó thực sự thích rồi thì không khéo cũng sẽ biến thành một người chăm
chỉ như em vậy, trong phòng khách hay dưới bếp đều làm tốt cả.
Mau chóng nịnh bợ bà xã rồi hẵng hay.
Phạm Hồng Vũ phải cố gắng bấm bụng nhịn cười.
Cũng không ngờ câu nói “trái tim con gái được làm bằng nước” lại có thể
được phát ra từ miệng một con người sắt đá như Bảo Hưng .
Đông Vũ tức giận nói: - Tại sao cứ nhất định phải là Đông Nhan thay đổi, tại sao cứ nhất định phải là phụ nữ thay đổi? Tại sao đàn ông các anh
lại không thể vì người phụ nữ mà thay đổi chứ? Bảo Hưng, cái lối suy
nghĩ của đại nam tử hán anh quả thật không được đâu, thật quá ích kỷ!
Bảo Hưng lập tức nghẹn họng, không nói thêm được lời nào nữa.
Phạm Hồng Vũ liền nói: - Chị dâu, đều tại em cả, lẽ ra không nên nói vấn đề này ra.
Bảo Hưng liền nháy mắt với Phạm Hồng Vũ.
Đông Vũ cười nói: - Không, không liên quan đến cậu. Tôi ấy à, chỉ là có
chút không vừa mắt với cái chủ nghĩa đại nam tử hán của anh ấy, châm
biếm một chút. Hai anh em nói chuyện đi, tôi đi đun nước.
Nói rồi đi vào phòng bếp luôn.
Hai chàng nam tử hán đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn cùng phá lên cười ha ha.
- Đến đây, Hồng Vũ, ngồi xuống ngồi xuống.
Bảo Hưng vừa cười vừa mở một cái ghế xếp ra rồi gọi Phạm Hồng Vũ.