Đồn trưởng
Tưởng về cực nhanh, sau cuộc điện gọi về, chỉ khoảng nửa giờ sau là có
một chiếc xe cảnh sát ầm ầm tiến vào đồn công an.
Thấy chiếc Nissan nhập khẩu này, Phạm Hồng Vũ không khỏi thở dài.
Giang Khẩu có khác, giàu nứt đố đổ vách.
Còn nhớ năm đó, cảnh sát Phạm ở Công an huyện Vũ Dương, đến thế kỷ 21
mới nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát xịn như vậy, lại còn là xe giành cho sếp trưởng ngồi. Vậy mà trước đó mười mấy năm, ở Giang Khẩu đã có xe
cảnh sát nhập khẩu xịn như vậy rồi.
Đương nhiên, đồn trưởng đồn công an Giang Khẩu, cấp bậc bằng với Trưởng công an huyện Vũ Dương.
Một cảnh sát chừng bốn mươi tuổi dáng người cao gầy nhảy từ xe xuống, bước nhanh vào văn phòng.
- Chủ nhiệm Diệp, khách quý, khách quý, cơn gió nào thổi anh đến đây vậy?
Đồn trưởng Tưởng cười ha hả, nói. Thàn thái có vẻ rất nhiệt tình, cho thấy quan hệ với Chủ nhiệm Diệp không phải là bình thường.
- Anh Tưởng, chị dâu kinh doanh vẫn tốt chứ?
Chủ nhiệm Diệp đứng dậy, bắt tay với Đồn trưởng Tưởng, cười hỏi.
Đồn trưởng Tưởng Tưởng cười ha hả nói:
- Vẫn ổn, có Chủ nhiệm Diệp ủng hộ không ổn thì không được rồi.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc mắt nhìn nhau, giật mình.
Xem chừng vợ của đồn trưởng tưởng buôn bán vẫn kinh doanh có liên quan
đến thuốc lá, Đồn trưởng Tưởng khách khí với Chủ nhiệm Diệp như vậy, chỉ một cuộc điện thoại thôi là tức tốc trở về rồi. Kinh doanh thuốc lá, có sự “bao che” của Chánh văn phòng cục Độc quyền thuốc lá thì chẳng còn
phải lo lắng điều gì nữa.
- Ấy, Chủ nhiệm Diệp, có chuyện gì mà gọi tôi về như vậy? Thật là khổ quá đi.
Đồn trưởng Tưởng vẻ mặt tươi cười, cố gắng cười lấy lòng Chủ nhiệm Diệp, nghiễm nhiên coi y như là lãnh đạo cấp trên của mình vậy.
- Ha ha, tôi ở khách sạn Kim Bằng chán quá. Liền muốn ra ngoài đi lại
một chút, đúng dịp có chuyện cần phải phiền anh giúp, không quấy rầy
nhiệm vụ của anh chứ?
Chủ nhiệm Diệp tươi cười, nói.
- Chủ nhiệm Diệp, lời này của anh thật khách khí, làm gì có công vụ nào
mà lại quan trọng hơn chuyện của anh chứ? Có thể hỗ trợ cho Chủ nhiệm
Diệp là niềm vinh hạnh của lão Tưởng tôi. Anh nói đi, có chuyện gì?
Đồn trưởng Tưởng có vẻ là người thẳng tính, liên tục thúc giục, coi như
không nhìn thấy đám người Phó Đức Trăn, Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca mà chỉ
có một mình Chủ nhiệm Diệp.
[CHARGE=3]Chủ nhiệm Diệp tươi cười, đắn đo nói:
- Cũng không phải chuyện lớn gì, vợ của một người bạn của tôi. Hôm nay
đi mua sắm, bị người ta cuỗm mất hơn chục ngàn tệ. Nếu tôi không nhầm,
thì trung tâm mua sắm Vân Hiên là thuộc quản hạt của các anh nhỉ?
Đồn trưởng Tưởng mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, tên khốn khiếp nào mà lại to gan như vậy? Dám dọa cả
bạn của anh? Cái này không thành vấn đề. Việc này cứ để tôi lo.
- Đồn trưởng Tưởng, lấy lại tiền về thì không đủ. Mấy tên khốn khiếp đó
chính là bọn lưu manh, chúng còn đánh tôi đây, phải băt bọn chúng lại
mới được.
Đồn trưởng Tưởng nói còn chưa xong thì Phó Đình Đình đãm lên tiếng.
Phó Đình Đình vốn cũng giống như anh trai cô là Phó Ngọc Long, nhìn thấy Chủ nhiệm Diệp và Đồn trưởng Tưởng có giao tình với nhau như vậy liền
đưa ra điều kiện của mình. Trong suy nghĩ của cô ta Chủ nhiệm Diệp là
người một nhà, và Đồn trưởng Tưởng đương nhiên cũng chính là người mình.
Nói chuyện với người một nhà thì có gì mà phải khách khí chứ?
Ánh mắt của Đồn trưởng Tưởng quét qua, sắc bén như dao, đặc biệt không hề mỉm cười.
Phó Đình Đình hoảng sợ, vốn còn có điều chưa nói đã bị ánh mắt của Đồn trưởng Tưởng làm cho sợ hãi rồi.
Chỉ cần ánh mắt này, Phạm Hồng Vũ đã có thể kết luận, Đồn trưởng Tưởng
không phải thoải mái như bề ngoài của ông ta. Cũng khó trách, có thể làm đồn trưởng đồn Công an ở Giang Khẩu này, có thể đơn giản được sao?
- Chủ nhiệm Diệp, mấy vị này là?
Một lúc sau Đồn trưởng Tưởng mới quay sang Chủ nhiệm Diệp hỏi.
Chủ nhiệm Diệp liền giới thiệu sơ qua thân phận của Phó Đức Trăn, còn
những người khác thì không. Có lẽ, trong suy nghĩ của Chủ nhiệm Diệp thì “đám nhà quê” này thì chưa đủ tầm để mình giới thiệu.
- Chính là vợ con Giám đốc Phó gặp chuyện này, còn tình huống cụ thể thế nào thì để ông ấy nói với anh.
Chủ nhiệm Diệp vung tay lên, lớn tiếng nói.
- Được được, tiểu Vương, đưa mấy vị này sang bên kia ghi chép.
Đồn trưởng Tưởng thuận miệng sắp xếp.
Người tên tiểu Vương kia chính là viên cảnh sát tiếp họ ban nãy.
- Đồn trưởng Tưởng, chúng ta nói luôn ở đây đi, việc cũng khá đơn giản thôi.
Cô Trịnh không vui nói.
Nếu là ở thành phố Hồng Châu, với thân phận phu nhân của Giám đốc Nhà
máy thuốc lá Hồng Châu thì đừng nói đến việc được người người kính trọng mà ngay cả đám phu nhân của các quan chức cũng thường xuyên lui tới.
Không ngờ ở Giang Khẩu này, lại bị đám lưu manh ức hiếp. Lại phải nhìn
vẻ mặt kiêu ngạo của Chủ nhiệm Diệp, đến đồn công an này, bị đỗi đãi như người hạ đẳng, đến tên của mình mà còn phải nhờ Chủ nhiệm Diệp thông
báo, đúng là chưa bao giờ bị coi thường như vậy. Giờ lại cử một cảnh sát cỏn con đến hỏi, thật là không nể mặt chút nào.
Đồn trưởng Tưởng không trả lời ngay mà quay sang nhìn Chủ nhiệm Diệp
cười cười. Chủ nhiệm Diệp tỏ ra vẻ “thế nào cũng được”. Trong lòng Đồn
trưởng Tưởng liền hiểu ra, giao tình của mấy người này đối với Chủ nhiệm Diệp cũng chỉ ở mức bình thường. Tuy nhiên nếu Chủ nhiệm Diệp đã dẫn
bọn họ đến đây thì cho bọn họ một chút thể diện cũng không sao.
Tóm lại, kết giao bằng hữu với Phó Đức Trăn thì cũng không phải thiệt thòi gì.
Vợ của Đồn trưởng Tưởng kinh doanh thuốc lá cơ mà.
- Được, Phó thái thái, ở đây cũng được, tiểu Vương, cậu đi ghi đi.
Đồn trưởng Tưởng lập tức quyết đoán, sau đó quay sang Chủ nhiệm Diệp cười với vẻ áy náy.
Chủ nhiệm Diệp khoát tay, ra hiệu không vấn đề gì cả.
Ngày hôm nay đến đồn Công an, chủ yếu là Chủ nhiệm Diệp muốn khoe mạng
lưới quan hệ của mình, để cho Triệu Ca được mở rộng tầm nhìn – Đến đồn
trưởng đồn công an cũng phải để mặt tôi.
Chủ nhiệm Diệp nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lại quay sang Triệu Ca.
Triệu Ca căn bản không chú ý đến ông ta, cô đang thì thầm nói chuyện với Phạm Hồng Vũ.
Chủ nhiệm Diệp liền cảm thấy mất hứng.
Người đẹp này cũng thật ngớ ngẩn, không có chút tầm nhìn nào.
Đồn trưởng Tưởng liền bắt đầu triển khai tư thế làm việc, hỏi cụ thể vụ việc, chủ yếu là cô Trịnh và ông ta đối đáp.
Lúc mới bắt đầu, Đồn trưởng Tưởng thần thái có chút bình tĩnh, giải
quyết việc chung, nhưng rất nhanh Đồn trưởng Tưởng không thể trấn định
được như vậy.
- Chị nói chủ tiệm kia là một kẻ đầu trọc?
Sắc mặt Đồn trưởng Tưởng bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, hai hàng lông mày nhíu lại, truy hỏi một câu.
- Đúng vậy, chính là một tên đầu trọc, trên người hắn còn xăm trổ rất nhiều, đây chính là một tên lưu manh…
Cô Trịnh tức giận nói.
Đồn trưởng Tưởng không thay đổi vẻ mặt, gật đầu nói:
- Ừm, chị nói tiếp đi.
Cũng như lời cô Trịnh nói, sự tình vốn cũng không phức tạp, rất nhanh cô Trịnh đã kể lại xong vụ việc.
- Đồn trưởng Tưởng, mời công an các anh điều tra rõ việc này và nghiêm
trị hai kẻ kia, thật kỳ cục. Buôn bán như vậy chẳng khác gì cướp ban
ngày. Nếu ở thành phố Hồng Châu chúng tôi thì ít nhất cũng bị xử mấy năm tù đấy.
Cô Trịnh hầm hừ nói.
Đồn trưởng Tưởng liếc nhìn cô Trịnh một cái, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, bật cười ha hả nói:
- Phó thái thái, tôi cảm thấy việc không nghiêm trọng đến như thế chứ?
Giang Khẩu không thể so sánh được với Hồng Châu, đúng là một vài tiệm
quần áo xa hoa có quy định như vậy thật. Nếu không mua thì không được
thử, dù sao cũng là hàng đắt tiền, nếu thử vào rồi thì người ta sẽ không bán được. Tôi nghĩ chắc quy định này chủ tiệm đã nói với mọi người rồi
chứ?
Ý của lời này giống hệt như những gì mà Chủ nhiệm Diệp nói ban nãy.
Cô Trịnh liền nóng mặt, tức giận nói:
- Không có, hắn không nói quy định gì với chúng tôi cả. Chúng ta nói lấy bộ quần áo xem xem, hắn đưa cho chúng tôi xem, không nói là bộ quần áo
này chỉ được nhìn chứ không được mặc thử…Hơn nữa, đây là quy định gì
vậy? Mua quần áo mà không cho người ta thử thì làm sao biết có vừa hay
không mà mua? Trang phục càng xa hoa thì càng phải cho thử chứ?
Đồn trưởng Tưởng gật đầu:
- Phó thái thái, chị nói cũng có lý. Vụ án này chúng tôi đã biết rồi,
mọi người cứ về khách sạn nghỉ ngơi đi, sau khi chúng tôi nghiên cứu
xong, sẽ lập tức thông báo kết quả luôn.
- Không được.
Không đợi cô Trịnh mở miệng, Phó Đình Đình đã hét rầm lên.
- Hai tên khốn kia chính là lưu manh, chúng còn đánh tôi, sao không lập tức bắt chúng lại?
Đồn trưởng Tưởng sắc mặt hơi trầm xuống, nói:
- Phó tiểu thư, Công an chúng tôi có quy định, xử lý án như thế nào, có
phải bắt người hay không thì còn cần phải nghiên cứu kỹ mới có thể quyết định được.
- Cái này còn phải nghiên cứu gì nữa sao? Bọn chúng là lưu manh, cướp tài sản của chúng tôi…
Phó Đình Đình muốn điên rồi.
Nhưng Đồn trưởng Tưởng vẫn không thèm để ý đến cô ta.
Phó Đức Trăn cũng không ngồi yên, liền đi qua chỗ Chủ nhiệm Diệp nói:
- Chủ nhiệm Diệp…
Phó Đức Trăn dù sao cũng tỉnh táo hơn vợ mình vài phần, biết ở đây là
Giang Khẩu chứ không phải Hồng Châu, Chủ nhiệm Diệp mở miệng thì mới có
trọng lượng.
Chủ nhiệm Diệp khẽ vuốt cằm nói:
- Đồn trưởng Tưởng, tôi thấy, việc này cũng không lớn, nên lập tức xử
lý đi. Giám đốc Phó đến đây họp, ngày mai hội nghị hết thúc, phải về
thành phố Hồng Châu tồi.
Mẹ con cô Trịnh kích động, ngược lại Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca thì lại
rất bình tĩnh, dường như không hề quan tâm xem 10 ngàn kia có lấy lại
được hay không.
Đồn trưởng Tưởng ho khan một tiếng, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý sớm.
Miệng nói như vậy, nhưng vẫn quay sang nháy mắt với Chủ nhiệm Diệp, dường như là có điều gì khó nói.
Chủ nhiệm Diệp không khỏi kinh ngạc, không biết là trong đầu Đồn trưởng Tưởng suy nghĩ cái gì.