Gần đến lễ tết, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ đến thành phố họp.
Trước lễ mừng năm mới, ở thành phố cũng mở ra hội nghị tổng kết khen
ngợi các đơn vị tiên tiến trong năm, bố trí một chút nhiệm vụ căn bản
trong năm tới. Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm và một vài đồng chí lãnh
đạo huyện khác đã đến tham gia đại hội tổng kết biểu dương này.
Hầu hết các Đại hội tổng kết biểu dương ở năm trước đều đã được sắp xếp
ổn thỏa, các huyện thị trong toàn tỉnh đều xoay vòng cách hai ba năm lại đến lượt một lần, nhưng trong đại hội khen ngợi lần này đều vượt ngoài
dự đoán của mọi người, danh sách khen ngợi lại có tên Nông trường Triều
Dương.
Điều này làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được.
Nông trường Triều Dương không phải năm nay gây náo loạn sao? Không phải
đã gây ảnh hưởng khá lớn sao? Tất cả đều kinh động đến lãnh đạo sao?
Truyền thông nước ngoài cũng có đưa tin, có chuyện như vậy mà cũng có
thể được khen ngợi à?
Thật sự vẫn được khen ngợi rồi.
Đương nhiên việc khen ngợi có hay không đã được suy xét cẩn thận, không
phải khen ngợi Nông trường Triều Dương thực hiện công tác đoàn kết tốt,
cũng không phải khen ngợi lãnh đạo Nông trường Triều Dương đã làm tốt,
mà chính là khen ngợi Nông trường Triều Dương đã dũng cảm sử dụng kỹ
thuật tiên tiến, tiến hành đổi mới cải cách....
Trọng điểm chính là lồng nuôi cá.
Việc này thành công như mở khơi dòng cho toàn bộ tỉnh Thanh Sơn. Nhiều
năm trôi qua, hồ Thanh Sơn được xem trọng trong việc đánh bắt cá chứ
không nghĩ đến phương thức kinh tế mới là nuôi cá.
Nông trường Triều Dương sử dụng lồng nuôi cá, trọng lượng cơ thể cá nuôi rất nhanh lớn, sản lượng đơn vị cao, từ thực nghiệm đến thực tế trước
sau đã tiến hành hai lần thực hiện, kết quả thu hoạch khá phong phú, vì
thế Nông trường Triều Dương đã thu về món lời khá lớn, Nông trường Triều Dương đã thành lập Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư
nghiệp, sớm bắt đầu thực hiện, hai lần thu hoạch cá đều thuận lợi tiêu
thụ, bán đi với giá khá tốt và đã ký kết hợp đồng với vài công ty cung
cấp trong thời gian dài.
Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi phát triển như thế đều nhờ Phạm Hồng Vũ lúc trước đặt ra.
Ngồi ở lễ đường thành phố Tề Hà, Phạm Hồng Vũ mang khuôn mặt luôn mỉm
cười, tư thế nhàn nhã, hắn không lên đài lãnh thưởng, Hoàng Tử Hiên đại
diện cho Nông trường Triều Dương lên đài nhận thưởng lớn từ Chủ tịch
thành phố Quách Thanh Hoa cùng món tiền lì xì tượng trưng, anh ta cười
đến ngơ ngẩn.
Thật vẻ vang!
Từ khi Hoàng Tử Hiên đảm nhiệm chức ở Nông trường Triều Dương đến nay, đây là lần đầu tiên được lên đài lãnh thưởng.
Bao năm qua thành phố tổng kết biểu dương không có chút gì liên quan đến Nông trường Triều Dương cả. Mặc dù nói kết quả biểu dương có sự sắp xếp trước, nhưng ít nhất nơi đó phải có tư cách để sắp xếp, ngay cả tư cách cũng không có thì một phần quả nhỏ cũng không đến phiên mình nhận.
Nông trường Triều Dương là đơn vị huyện đoàn cấp đơn vị, nhưng bất kể là thành phố hoặc huyện khác cho tới lúc này chưa thật sự đối đãi với Nông trường Triều Dương là một huyện đoàn cấp đơn vị. Nơi này không quá trăm dặm nhưng người dân khoảng ba vạn, hàng năm người nơi đây cần được cứu
tế nghèo, không khác chi như ăn mày, ngày lễ ngày tết thì đến thành phố
đòi tiền, không lấy được tiền thì không chịu đi, nên ai xem trọng những
người như họ chứ?
Dù danh hiệu tiên tiến cũng không đến phiên họ nhận.
Khi Phạm Hồng Vũ vừa đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương, thì mọi chuyện đều thay đổi, tiền có, vinh dự cũng có.
Hoàng Tử Hiên biết khá rõ, giải thưởng này danh hiệu này đều do Bí thư
Phạm "kiếm được". Từ khi Phạm Hồng Vũ là Bí thư Đảng ủy Nông trường
Triều Dương thì Nông trường Triều Dương không còn sa cơ thất thế như
trước kia nữa, không còn là ăn mày, đã là những con người có tư cách. Dù là danh nghĩa gì, ở thành phố cũng đã khen ngợi Nông trường Triều
Dương.
Đây là nguyên tắc.
Bằng không, Chủ tịch huyện Phạm cũng thật sự khó coi rồi.
Tất cả mọi người đều biết, nếu ai làm Chủ tịch huyện Phạm mất hứng thì
sớm muộn gì Chủ tịch huyện Phạm cũng trả lại cho người đó.
Một vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi ở thành phố Tề Hà này cũng là người mạnh mẽ cứng rắn.
Các cán bộ Mạc Bình đang ngồi bên cạnh cán bộ huyện Vân Hồ, ngồi bên
trái Phạm Hồng Vũ, ngồi cách hắn bốn ghế là Bí thư Huyện ủy Cừu Hạo
Minh, Chủ tịch huyện Phạm có thể cảm nhận được Cừu Hạo Minh đang chăm
chú nhìn hắn.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Ngồi tham dự ở hàng ghế thứ nhất của đại lễ đường trước mặt đều có bàn
trà, các nhân vật số một, số hai và các nhân vật lãnh đạo chủ chốt thành phố đều có nước uống. Trong cấp bậc việc nhỏ như vậy cũng rất được chú
trọng, thân phận địa vị của anh ta ở mức nào thì hưởng được mức đãi nhộ ở mức đó, chuyện này không có gì mờ ám cả.
Bằng không nhiều nhân vật kiệt xuất như vậy dù có chết cũng quyết tiếng lên trên, dù làm ra vẻ đáng thương, giả người ngốc nghếch, mất đi nhân
phẩm của con người, làm như vậy vì cái gì?
Chính vì có xu hướng như vậy, muốn được hưởng thụ những đãi ngộ của
những người bên trên, họ có thể quay đầu phản lại, có dẫm đạp người khác để mình thăng tiến lên, người khác chết để mình sống.
Chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại, mấy ngàn năm nay cũng chưa được dừng lại.
Phạm Hồng Vũ ngẫu nhiên nhận được ánh mắt của Cừu Hạo Minh, hắn đọc
được ánh mắt đó không độc đoán oán giận, ngược lại đọc được sự khiêm tốn và tình cảm thân mật.
Đương nhiên trăm phần trăm là giả bộ.
Giả bộ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giữa trưa, ở thành phố theo thường lệ phải tổ chức yến hội, chiêu đã các "chư hầu đại tướng" ăn một bữa ăn thật ngon.
Nhà khách Tề Hà tiếng người cười nói ồn ào náo nhiệt.
Cũng không biết đồng chí phụ trách văn phòng Thành ủy nghĩ gì lại một
lần nữa sắp xếp cán bộ huyện Mạc Bình và huyện Vân Hồ ngồi cùng một chỗ, liền kề nhau. Cấp lãnh đạo chúc qua chúc lại, Cừu Hạo Minh cũng nâng
chén rượu mình lên đến bàn cán bộ huyện Vân Hồ hướng Lục Cửu và Phạm
Hồng Vũ mời rượu.
Cừu Hạo Minh vẫn như cũ, mặt vuông tai lớn vô cùng có quan uy, tuy nhiên lúc này uống rượu vào mặt mày đỏ lên, trán nhễ nhại mồ hôi, nhìn Cừu
Hạo Minh như thế thật sự khá buồn cười.
Cách nói chuyện của Cừu Hạo Minh trong đó có chút "nghĩa khí giang hồ",
nhìn hoàn cảnh trước mặt cũng thật sự thích hợp. Vóc dáng uy nghiêm
thường ngày, lại chú ý oai nghiêm của người làm quan như Bí thư Cừu, ông ta ưỡn bụng phệ cười ha hả vuốt vuốt vai của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ,
xưng gọi huynh đệ.
Thật sự khiến không ít người không tin được
Cừu Hạo Minh và Lục Cửu xưng huynh đệ nghe càng được, chung quy đều là
Bí thư Huyện ủy, cùng một thân phận, Lục Cửu lại nhỏ hơn Cừu Hạo Minh
mười mấy tuổi nên gọi thế cũng tốt. Còn Phạm Hồng Vũ bất quá là quyền
Chủ tịch huyện, tuổi đời chưa bằng một nửa của Cừu Hạo Minh, ngay cả
thằng cháu họ hư hỏng của ông ta còn lớn hơn Phạm Hồng Vũ vài tuổi, mà
Bí thư Cừu lại "khen tặng" như vậy, không ngờ lại bình thản chịu đựng
gian khổ, không thấy bất tiện.
Nói càng ngày càng lớn hơn.
Nhưng những lời nói sau đó của Cừu Hạo Minh càng làm cho mọi người há hốc kinh ngạc.
- Chủ tịch huyện Phạm, Cừu Hạo Minh tôi gia giáo không nghiêm, không
quản tốt con cháu của mình, đã gây phiền toái cho Chủ tịch huyện Phạm,
tôi thật sự xin lỗi, Cừu lão tôi xin lỗi cậu, xin Chủ tịch huyện Phạm
tha lỗi.
Cừu Hạo Minh cầm chén rượu đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ lớn tiếng nói,
hai mắt nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, ánh mắt cùng sắc mặt mười phần thành
khẩn, thậm chí còn lo sợ bất an, sợ Phạm Hồng Vũ không nhận lời xin lỗi
của ông ta.
Việc lo sợ bất an che dấu cũng khá tốt nhưng mọi người trong bàn đều là
những người có kinh nghiệm sống cả, làm sao có thể nhìn không ra chứ?
Chuyện này...
Cừu Hạo Minh công khai nói lời xin lỗi với Phạm Hồng Vũ, nói cách khác, chính hướng Phạm Hồng Vũ chịu thua.
Đường đường là Bí thư Huyện ủy huyện Mạc Bình không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, trước mặt mọi người mở miệng nói lời xin lỗi.
Đây thật sự là Cừu Hạo Minh sao? Là người uy phong lẫm lẫm, là Chủ nhiệm văn phòng thành ủy sao? Năm đó vì được Quách Thanh Hoa vô cùng xem
trọng nên Cừu Hạo Minh ở văn phòng chính phủ có thể nói là uy phong vô
cùng, ngạo ngễ không chịu nổi. Trong cơ quan đại viên ông ta đảm đương
khá nhiều chức vụ ngay cả Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy, rồi Trưởng ban thư
ký Thành ủy kiêm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy đều do ông ta xử
lý.
Ở thành phố Tề Hà cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy.
Hiện tại, người có tiếng tăm lâu đời hướng người mới có tiếng tăm cúi đầu thán phục.
Đoàn người như chợt tĩnh, hướng đôi mắt trông trông đợi nhìn người mới,
đợi xem Chủ tịch huyện Phạm phản ứng như thế nào trong tình huống này.
Vẻ kiêu ngạo của Phạm Hồng Vũ được kiềm chế, hắn đang cười thật sự dung
hòa, nhìn qua vô cùng thành khẩn so với Cừu Hạo Minh còn thành khẩn hơn.
- Bí thư Cừu, quá khách khí rồi, tôi thật sự không dám nhận...Huyện Mạc
Bình và huyện Vân Hồ như anh em một nhà, là hàng xóm của nhau nên trợ
giúp lẫn nhau, bắt tay hợp tác để cùng phát triển. Bí thư Cừu như người
anh, người lãnh đạo, sau này còn có nhiều chuyện chúng tôi cần phải học
tập Bí thư Cừu, Bí thư Cừu, tôi mượn hoa hiến phật mời ông một ly.
Nhìn vẻ thành khẩn cùng lời nói càng thêm khiêm tốn thành khẩn hoàn toàn tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc của quan trường, nâng chén rượu lên
cụng ly cùng Cừu Hạo Minh một cái.
- Bí thư Cừu, tôi cạn ly kính ông.
Đưa lên uống một hơi chén rượu cạn sạch.
Cừu Hạo Minh nhẹ nhàng thở phào một cái, cũng đưa lên uống cạn, rồi cười ha hả, nói vài câu khách khí lúc này mới cảm thấy thỏa mãn trở về chỗ
ngồi của mình.
Vừa rồi lời nói của Phạm Hồng Vũ đều là khách sáo, căn bản nói với Cừu
Hạo Minh như vậy, như xác nhận sẽ không dính đến chuyện giam giữ ở trong Cục công an thành phố, Cừu Hạo Minh có thể yên tâm.
Ý tứ của Phạm Hồng Vũ đã biểu đạt rõ ràng.
Hắn không muốn chuyện của Cừu Lập Hành lại liên lụy đến các cán bộ khác ở huyện Mạc Bình. Chuyện này, Phạm Hồng Vũ đã quyết định kế tiếp thế nào
nên để chính cơ quan chính trị pháp luật làm việc, còn anh ta không liên quan vào.
Có lời nói này là tốt rồi.
Nếu đồng thời Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ tiến công, thì Cừu Hạo Minh thật
sự không có nửa điểm thắng lợi. Sau lưng Lục Cửu có Đàm Khải Hoa, còn
Phạm Hồng Vũ lại có Vưu Lợi Dân, ai cũng có người đỡ đầu. Lúc này Phạm
Hồng Vũ bỏ qua không để ý đến, Cừu Hạo Minh có thể yên tâm không cần đối phó với "kẻ thù" lớn nhất, dốc toàn lực cạnh tranh cùng Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ yên lặng ngồi xuống, Lục Cửu nhìn hắn một cái, thần sắc có chút phức tạp, lãng qua nhanh chóng.
Chuyện này Phạm Hồng Vũ bắt đầu, làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả, còn chuyện của Lục Cửu hắn thì hắn phải tự xử lý tốt.
Có thể xử lý tốt được không thì Chủ tịch huyện Phạm mặc kệ, cần xem bản lĩnh của Bí thư Lục thế nào.
Phạm Hồng Vũ cười cười, chậm rãi để chén rượu trên bàn.