Ngoài mặt thì không có gì, nhưng trong lòng Quản Lệ Mai lại cảm thấy lo lắng.
Không thể nghi ngờ khoảng cách tuổi tác giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết chênh lệch nhau hơi nhiều.
Kém tận bốn tuổi!
Cô gái như Cao Khiết ngàn tốt vạn tốt, nhân phẩm, gia thế, văn bằng,
năng lực, chức vụ cái nào cũng tốt. Đốt đèn lồng ngàn dặm cũng tìm không thấy. Nếu cô và Phạm Hồng Vũ bằng tuổi nhau, thậm chí lớn hơn một hai
tuổi thì không cần Phạm Hồng Vũ dẫn cô tới cửa, chỉ sợ Quản Lệ Mai đã tự tìm đến cửa, làm bà mai cho con mình rồi.
Cưới được một cô con dâu như vậy, quả nhiên là rất tự hào.
Nhưng hiện tại, Quản Lệ Mai trong lòng cảm thấy bị dày vò.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Thái nói không sai, mọi người đều đang bàn tán
chuyện của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Ngay cả Phạm Hồng Thái mà còn nghe nói thì bà làm sao mà không nghe được? Nghe nói, trước khi Phạm Hồng Vũ lên đài làm kiểm điểm, ngay trước mặt hơn ngàn cán bộ khu, Cao Khiết đã rót nước trà cho Phạm Hồng Vũ.
Cô nàng này rõ ràng đã yêu Phạm Hồng Vũ.
Nếu chỉ là thích thì không thể làm ra chuyện như vậy.
Hồng Vũ nếu thực cưới cô thì tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu khổ. Cao Khiết sẽ càng thêm trân trọng Hồng Vũ.
Hồng Vũ lập tức sẽ đến trường Đảng Tỉnh ủy học tập, trước khi rời khỏi
Ngạn Hoa, người nào không mời, lại cố ý mời Cao Khiết về nhà dùng cơm.
Đây là có ý gì, Quản Lệ Mai rất rõ.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại tốt với mình, đổi lại bất cứ người đàn ông nào cũng khó mà không động tâm.
Đối mặt với Cao Khiết, nên áp dụng một thái độ nào thật đúng là một vấn
đề khó khăn. Nếu thân thiết quá thì chẳng khác nào ngầm đồng ý chuyện
của cô và Hồng Vũ. Quản Lệ Mai vẫn còn chưa quyết định chính xác việc
này. Nếu quá lạnh nhạt thì hiển nhiên là không được.
Thật là khó!
- Mẹ, mẹ đừng quan tâm, cứ để cho anh hai quyết định. Anh hai nếu thật
muốn cưới Chủ tịch thị xã Cao làm con dâu của mẹ thì mẹ cũng không ngăn
được anh ấy, đúng không?
Phạm Hồng Thái dường như đoán được tâm tư của mẹ nên vội vàng khuyên bảo.
Quản Lệ Mai không khỏi sửng sốt, giật mình nhìn con gái.
Đừng nhìn cô tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói thật ra lại rất đúng. Với tính
cách của Hồng Vũ, nếu thật đã hạ quyết tâm thì quả thật không người nào
có thể bẻ hắn trở về.
- Về sau, khi muốn tìm đối tượng cho con thì phải xem ý kiến của con có
thích hay không. Còn ý kiến của người khác chỉ là tham khảo.
Kế tiếp, cô bé lại nói thầm một câu.
Quản Lệ Mai vừa bực vừa buồn cười, giơ tay gõ một cái lên trán cô, quát:
- Nói nhăng nói cuội gì đấy? Còn không mau đi rửa rau đi.
Phạm Hồng Thái hé miệng cười, rồi xoay người đi rửa rau.
Bọn nhỏ thật sự đều đã trưởng thành.
Quản Lệ Mai nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, tiếp tục xào rau.
Ước chừng 6h30 chuông cửa vang lên.
- Đến đây, đến đây….
Phạm Hồng Thái liền bỏ công việc xuống, ngay cả tay cũng không kịp lau, sôi nổi chạy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên là Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
- Anh hai, chị!
Phạm Hồng Thái lập tức cười hì hì chào hỏi. Cô bé rất thông minh, vừa
rồi khi nói chuyện phiếm với mẹ, luôn mồm gọi Chủ tịch thị xã Cao, Chủ
tịch thị xã Cao, lúc này khi nhìn thấy chính chủ thì liền thốt một tiếng “chị” ngọt ngào.
- Đây là Hồng Thái? Thật là xinh đẹp!
Cao Khiết nhìn thấy Phạm Hồng Thái, hai mắt sáng ngời, tán thưởng không
ngừng. Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Học, Quản Lệ Mai cô đã từng gặp qua, duy
nhất chưa thấy chính là Phạm Hồng Thái. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng
nhắc về em mình không ít, tình cảm cưng chiều bộc lộ trong lời nói. Hiện giờ vừa thấy quả nhiên là xinh đẹp đáng yêu, Cao Khiết lập tức thích cô gái hoạt bát này ngay.
- Chị, chị mới thật là xinh đẹp. Anh hai chỉ cần về nhà là khen chị không ngớt lời.
Phạm Hồng Thái miệng lưỡi càng lúc càng ngọt, vẻ mặt đều là ý cười.
Cô bé giống như trong lòng đã có nhận định Cao Khiết chính là chị dâu
tương lai của cô, nên trăm phương nghìn kế nói tốt cho anh hai.
Phạm Hồng Vũ liền ưỡn ngực đắc ý nói:
- Chủ tịch thị xã Cao, tôi đã nói là không gạt chị rồi mà. Gặp người tôi liền khen chị ngay.
Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không rảnh mà để, chỉ nắm tay Phạm Hồng Thái, cao thấp đánh giá, miệng chậc
chậc không ngừng.
- Ơ, Chủ tịch thị xã Cao đến rồi à? Mau vào nhà đi.
Quản Lệ Mai nghe tiếng từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt tươi cười.
- Xin chào cô Quản!
Cao Khiết vội vàng buông tay Phạm Hồng Thái ra, hướng Quản Lệ Mai cúi đầu chào hỏi.
- Ừ, tốt tốt, vào nhà đi cháu. Hồng Thái, mau rót cho Chủ tịch thị xã Cao nước trà.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô Quản, cô gọi cháu bằng tên là được rồi. Ba mẹ cháu vẫn gọi cháu là
Tiểu Khiết. Cháu cũng là bạn của Hồng Vũ, cô gọi như vậy, cháu thật
không đảm đương nổi.
Tự nhiên, Cao Khiết đã xem Quản Lệ Mai như cha mẹ của mình.
- Ồ, cháu vốn là Chủ tịch thị xã mà, cũng không phải là người bình thường. Haha, đến đây Tiểu Khiết, mau ngồi bên này.
Miệng thì nói vậy, nhưng Quản Lệ Mai sửa miệng lại cực kỳ có thứ tự.
Nếu cô gái này thật sự trở thành con dâu của mình thì cũng không nên lúc nào cũng gọi là Chủ tịch thị xã Cao mãi, gọi nhiều không được tự nhiên.
- Cô Quản, chú Phạm vẫn chưa về nhà à?
Cao Khiết ngồi xuống sofa trong phòng khách, đánh giá xung quanh, thuận miệng hỏi.
Vừa mới chuyển nhà không bao lâu, lúc này trang trí trong nhà cũng khá
đơn giản, đều là những dụng cụ gia đình bình thường, không có chút sang
trọng. Phạm Vệ Quốc vốn làm quan thanh liêm, Phạm Hồng Vũ tuy giàu có,
nhưng lại không dám cho mẹ quá nhiều tiền. Quản Lệ Mai dù thế nào cũng
không phải là người tham tiền.
Nhiêu đây cũng đủ dùng rồi.
Quản Lệ Mai cười nói:
- Ông ấy cho tới bây giờ chưa bao giờ về nhà đúng giờ tan tầm cả. Trước
kia ở huyện Vũ Dương làm Chủ tịch huyện cũng vậy, hiện giờ cũng chẳng
thay đổi.
Cao Khiết cười nói:
- Ba của cháu cũng rất coi trọng công việc, mẹ của cháu thường xuyên phê bình ông ấy.
- Hả, Tiểu Khiết, ba của cháu công tác ở đâu?
Quản Lệ Mai liền nhân cơ hội hỏi. Có liên quan đến thân thế của Cao
Khiết, địa khu Ngạn Hoa truyền lưu rất nhiều, nhưng không có cái nào
chính xác. Quản Lệ Mai vô cùng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu đến cùng.
- Cô Quản, ba của cháu làm việc tại thành phố Hồng Châu.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Châu Cao Hưng Hán, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Sau khi ván cờ chính trị đã được xác định, từ trên xuống dưới có một đám cán bộ được điều động, tuyệt không chỉ giới hạn trong phạm vi thành phố Ngạn Hoa. Cao Hưng Hán nghe theo lời khuyên nhủ của Phạm Hồng Vũ, ở
thành phố áp dụng thi thố, đã được lãnh đạo cao tầng nhất trí khen ngợi. Trước đó không lâu đã tiến thêm một bước chính thức lên cương vị Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Châu, đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
- Ồ, hóa ra là Bí thư Cao?
Quản Lệ Mai lập tức chấn động, mở to hai mắt nhìn.
Lúc này đây, tỉnh Thanh Sơn điều động nhân sự, trong đó khiến người chú
mục nhất không phải Khâu Minh Sơn đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa
mà là Cao Hưng Hán lên chức. Bất kể nói như thế nào, Ủy viên thường vụ
Tỉnh ủy đã chính thức là lãnh đạo tỉnh ủy. Cán bộ phía dưới làm sao mà
không chú ý.
Quản Lệ Mai cũng đã nghe nói qua, chỉ có điều không nghĩ tới con gái của Cao Hưng Hán lại là Cao Khiết.
Ban đầu, chức Bí thư Thành ủy Hồng Châu do Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm
nhiệm, Cao Hưng Hán củng cố bộ máy Tỉnh ủy, tạm thời không có trao chức
vụ Phó bí thư. Phỏng chừng qua một hai năm nữa, chức vụ Phó bí thư Tỉnh
ủy và quân hàm nhất định là phải lên thêm.
Giai đoạn hiện tại, đa số Bí thư Thành ủy thành phố trực thuộc tỉnh đều
do Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm, Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.
- Hóa ra lời bọn họ nói đều là sự thật, cháu thật sự là con gái của Bí thư Cao.
Cao Khiết vội nói:
- Cô Quản, trước kia cũng không phải cố ý giấu diếm gì cô. Ba của cháu
đã dặn không được đem danh tiếng của ông mưu lợi bên ngoài.
Hiện tại kỳ thật cũng như vậy, Cao Hưng Hán vẫn không thay đổi quy củ.
Nhưng cũng tùy người, hiện giờ, “con dâu” đến cửa gặp “ba mẹ chồng”, nếu không nói ra gia cảnh nhà mình thì thật là không có đạo lý.
- Không sao, không sao, nên thế, nên thế.
Quản Lệ Mai luôn miệng nói, vẫn có chút không dám tin.
Không nghĩ qua, con gái Bí thư Thành ủy Hồng Châu lại là bạn gái của con trai mình. Sự thật này khiến cho người ta phản ứng không kịp.
- Cô Quản, Hồng Vũ đã đến nhà cháu mấy lần. Ba mẹ cháu đều gặp cậu ấy, cậu ấy không nói chuyện với cô sao?
Cao Khiết cười nói, hơi chút bỡn cợt nhìn Phạm Hồng Vũ. Cháu đã sớm phản đối con của cô giấu diếm sự thật, chính hắn không nói cho cô biết thì
là hắn không đúng, cũng không nên trách cháu.
Quả nhiên, Quản Lệ Mai hướng con trai trừng mắt, cả giận nói:
- Hồng Vũ, việc này sao con không nói sớm với mẹ?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, biết được người ta là Bí thư Cao, con làm sao mà nói với mẹ được?
Con là cấp dưới của Chủ tịch thị xã Cao, không sợ lãnh đạo làm khó dễ
sao?
Hiện tại Chủ tịch thị xã Cao đã biến thành Tiểu Khiết, dĩ nhiên là có thể nói.
Phạm Hồng Thái ở một bên xen vào:
- Anh hai, nói chuyện chú ý chút, bằng không lãnh đạo sẽ trừng phạt anh
đấy. Đừng tưởng rằng anh có thể đến trường Đảng học tập thì lãnh đạo sẽ
không trị được anh.
Trong quan trường, lãnh đạo chỉ có thể quản anh nhất thời, nhưng lãnh đạo trong nhà lại có thể quản anh cả đời.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, phải biết kềm chế.
Con bé này tuổi còn nhỏ,, nhưng nói chuyện lại điểm trúng chỗ mấu chốt của người khác.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào, cợt nhả nhìn Cao Khiết.
Cao Khiết không khỏi mặt đỏ lên, nhưng không tiện phát tác. Lần đầu
chính thức đến nhà, phong phạm yểu điệu thục nữ bất kể thế nào cũng phải biểu hiện ra ngoài, cũng không thể để cho Quản Lệ Mai hiểu lầm mình là
sư tử Hà Đông, từ nay về sau ức hiếp con của bà.
- Haha, các con ngồi đây. Hồng Vũ, con tiếp Tiểu Khiết nhé, mẹ còn hai món chưa nấu.
Mắt thấy Cao Khiết ngượng ngùng, Quản Lệ Mai vội vàng nói, rồi liên tục
hướng Phạm Hồng Thái nháy mắt, bảo cô bé không cần làm kỳ đà cản mũi. Vô tình, Quản Lệ Mai dường như quên đi rối rắm vừa rồi.
Phạm Hồng Thái nói không phải là không có lý. Nếu thật là bọn chúng yêu nhau, mình có muốn ngăn trở cũng vô dụng.
Hơn nữa, tại sao mình lại phải ngăn trở?
Cao Khiết nhìn qua, so với Phạm Hồng Vũ còn trẻ hơn nhiều, tươi ngon mọng nước.
Con trai của mình dường như có vẻ ông cụ non. Mắt thấy sẽ đến UBND tỉnh
làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh, sau này chắc chắn sẽ còn rất nhiều việc
cần quan tâm.
Lát nữa phải nhắc nhở Hồng Vũ, ngàn vạn lần học tập tấm gương của bố,
công tác vĩnh viễn làm không xong, nhưng sức khỏe mới là tiền vốn của
cách mạng.