Đoàn Thần Hân cuối cùng cũng không đáp ứng Viên Lưu Ngạn là yêu cầu cục thành phố Hồng Châu thả người.
Viên Lưu Ngạn mặt mày càng căng thẳng hơn, mặt mũi của lão Đoàn không
phải muốn làm sao cũng được. Cục Công an thành phố Hồng Châu vừa bắt
Trịnh Mỹ Đường đi điều tra, bây giờ không biết đã hỏi được câu nào chưa, nếu như mình hạ lệnh thả người thì cục Công an thành phố Hồng Châu làm
sao coi “lão đại” của hệ thống chính trị pháp luật ra gì?
Một Bí thư Đoàn “thiết diện vô tư” chẳng lẽ chỉ là hư danh thôi sao?
Dịch Trường Thiên sẽ coi mình ra cái gì đây?
Đoàn Thần Hân tin rằng, cho dù là Viên Lưu Ngạn tự mình gọi điện thoại
cho Dịch Trường Thiên, đòi thả người thì có khi Dịch Trường Thiên cũng
sẽ không thèm để ý tới. Tính tình của ông em này, có khi còn “cứng” hơn
cả Bí thư Đoàn nữa.
Cuộc nói chuyện giữa Viên Lưu Ngạn và Đoàn Thần Hân kết thúc mà chẳng vui.
Viên Lưu Ngạn ngồi trong ghế, hút thuốc, sắc mặt dần khôi phục lại bình thường, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Một điếu thuốc khó khăn lắm mới hút hết, Viên Lưu Ngạn đứng dậy bước
đi, mở cửa phòng, đi dọc hành lang về phía Đông, đến phòng của Bí thư
Thành ủy Vinh Khải Cao.
- Xin chào Bí thư Viên!
Tào Thành đang vùi đầu vào đống văn kiện vội vàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.
- Tiểu Tào, Bí thư Vinh có ở đây không?
Viên Lưu Ngạn hỏi với vẻ u buồn.
- Có, nhưng mà, Bí thư Viên…
Tào Thành vừa nhìn thấy thế, là biết ngay có việc gì không đúng, nên
muốn giải thích cho Viên Lưu Ngạn vài câu, Viên Lưu Ngạn không để ý,
trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc bên trong ra, khiến Tào Thành giật mình kinh hãi.
- Bí thư Vinh, có khách đến…
Tào Thành đứng sau vội vàng nhắc nhở.
Văn phòng của Vinh Khải Cao đúng là đang có khách, là một vị Bí thư Địa
ủy đến yết kiến Vinh Khải Cao, vừa mới đến không được bao lâu, vẫn còn
đang báo cáo, mà Viên Lưu Ngạn đã xông thẳng vào rồi.
Vị Bí thư Địa ủy kia cũng giật mình kinh hãi, liền đứng dậy chào hỏi Viên Lưu Ngạn.
Vinh Khải Cao hai hàng lông mày dựng lên.
- Bí thư Vinh, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Viên Lưu Ngạn cứ đứng như vậy trong phòng làm việc, vẻ mặt âm trầm, cứng rắn nói, như thể không nghe thấy tiếng chào của vị Bí thư Địa ủy kia.
Vinh Khải Cao cũng ý thức được có đại sự xảy ra.
Bí thư Địa ủy vội vàng cúi đầu với Vinh Khải Cao, sau đó lại quay sang cúi đầu với Viên Lưu Ngạn, rồi cực nhanh lui ra ngoài.
Coi bộ dạng này của Bí thư Viên, e là đã có đại sự xảy ra.
- Đồng chí Viên Lưu Ngạn, đã xảy ra chuyện gì thế?
Vinh Khải Cao đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói, thần sắc có vẻ không
hài lòng, mặc dù Viên Lưu Ngạn cũng là một thành viên quan trọng trong
bộ máy Tỉnh ủy, cấp bậc cũng tương đương với mình, nhưng việc không để ý đến lễ nghi mà xông thẳng vào phòng của mình như vậy cũng khiến cho
Vinh Khải Cao có chút bất mãn.
- Bí thư Vinh, loạn rồi. Cục Công an thành phố Hồng Châu muốn làm loạn rồi, bắt cả thư ký Trịnh Mỹ Đường của tôi.
Viên Lưu Ngạn đi thẳng vào vấn đề,
- Hả?
Vinh Khải Cao tỏ ra ngạc nhiên,
Đây đúng là “chuyện lớn” rồi, sao lúc trước không có ai báo cáo với mình vậy?
Trên lý luận, cục thành phố Hồng Châu có thể bắt cứ kẻ nào bị tình nghi
là tội phạm, hưng cũng chỉ là trên lý luận mà thôi. Trịnh Mỹ Đường là
Phó chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy, đại thư ký của Viên Lưu Ngạn. Trừ phi
phạm tội quả tang, bằng không, muốn động vào y, nhất định phải báo cáo
Tỉnh ủy. Được lãnh đạo Tỉnh ủy đồng ý thì cục Công an thành phố Hồng
Châu mới có thể hành động được.
Mặc dù điều này không lý tưởng lắm trong xã hội pháp trị, nhưng lại là
quy trình tiêu chuẩn trong hoàn cảnh thực tế. Nếu tự tiện phá hỏng quy
trình này, thì cũng nghiêm trọng như phá hỏng trình tự pháp luật vậy.
- Nào, đồng chí Viên Lưu Ngạn, mời ngồi.
Vinh Khải Cao mời Viên Lưu Ngạn ngồi xuống ghế sô pha.
Viên Lưu Ngạn trẻ hơn Vinh Khải Cao bảy tám tuổi, luận kinh nghiệm lý
lịch, đương nhiên không thể đánh đồng với Vinh Khải Cao được. Vì vậy
Viên Lưu Ngạn tuy rằng quyền trọng, nhưng trước mặt Vinh Khải Cao vẫn
duy trì lễ tiết nên có. Nếu hôm nay không phải quá bực mình, thì cũng sẽ không thất lễ như vậy.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Tào Thành mang trà đến.
- Đồng chí Lưu Ngạn, cụ thể tình hình như thế nào?
Vinh Khải Cao hỏi, ông ta không hút thuốc, nên đẩy bao thuốc về phía Viên Lưu Ngạn.
Viên Lưu Ngạn cũng không khách khí, lập tức rút một điếu, châm lửa, tức giận nói:
- Bí thư vinh, tình hình là thế này…
Ông ta thuật lại việc mà Hiệu trưởng Văn báo cáo cho mình, từ đầu đến
cuối, rõ ràng rành mạch, thậm chí còn tỉ mỉ hơn cả Hiệu trưởng Văn. Lúc
Hiệu trưởng Văn báo cáo cho mình, cũng chỉ nói khách quan tình huống,
cũng không dám đưa ý kiến của mình vào. Còn Viên Lưu Ngạn thì khác, thêm thắt rất nhiều từ ngữ khoa trương. Tóm lại, từ miệng ông ta nói ra, cục Công an thành phố Hồng Châu quả thực chính là đã phạm “tội ác tày
trời”.
- Bí thư Vinh, làm như thế không được chút nào, Cục Công an thành phố
Hồng Châu quả thực là coi trời bằng vung. Tôi thấy cái tên Dịch Trường
Thiên kia đuôi đều vểnh lên trời rồi, tự cho mình là có công lao động,
làm xằng làm bậy, đến Tỉnh ủy cũng không coi ra gì. Nếu cứ tiếp tục như
vậy thì không phải sẽ loạn sao? Tôi đề nghị triệt tiêu hắn.
Viên Lưu Ngạn quả nhiên là nóng nảy, muốn ra tay gọn luôn.
Vinh Khải Cao hai hàng lông mày nhíu lại, khẽ lắc đầu, nói:
- Đồng chí Lưu Ngạn, đừng bực mình quá. Các đồng chí ở cục Công an thành phố Hồng Châu làm việc không chú ý nguyên tắc, là cấp trên chúng ta nên phê bình và giáo dục.
Vinh Khải Cao dù sao cũng là Bí thư Tỉnh ủy có tư cách lão làng, đã trải qua rất nhiều cuộc sóng gió, mặc dù ông biết cục Công an thành phố Hồng Châu và Dịch Trường Thiên cũng có chút lỗ mãng, nhưng việc xử lý này
của Viên Lưu Ngạn cũng là không thỏa đáng.
Viên lưu ngạn buồn bực “hừ” một tiếng, nói:
- Bí thư Vinh, đây không phải là vấn đề phương pháp làm việc của họ, mà
đây là cố ý khiêu khích quyền uy của Tỉnh ủy. Trịnh Mỹ Đường có phải đã
phạm luật hay không tạm thời không nói, nhưng trước khi áp dụng hành
động cưỡng chế đối với cậu ấy thì cũng phải báo cáo cho Tỉnh ủy, báo cáo cho tôi một tiếng chứ, có đúng không? Bọn họ rốt cuộc là không tin cá
nhân tôi hay là không tin Tỉnh ủy? Cho rằng chúng ta sẽ bao che cho tội
phạm hay sao?
Cho dù là trước mặt Vinh Khải Cao, nhưng Viên Lưu Ngạn vẫn luôn đặt mình ngang với Tỉnh ủy Thanh Sơn.
Vinh Khải Cao trầm ngâm nói:
- Đồng chí Lưu Ngạn, căn cứ vào việc phản ánh của cậu, đồng chí ở thành
phố Hồng Châu không phải bắt giữ tiểu Trịnh mà chỉ đưa đi xác thực một
số tình hình mà thôi. Đương nhiên, phương pháp làm việc quả thật không
được, nên nghiêm khắc phê bình.
Cho dù Viên Lưu Ngạn hôm nay tỏ ra ương ngạnh như thế nào, vấn đề còn
phải nghe kỹ càng. Đối với cách giải quyết này của cục thành phố Hồng
Châu, vinh khải cao cũng không ủng hộ, Viên Lưu Ngạn nói không sao, từ ý nghĩa nào đó mà nói, cục thành phố Hồng Châu và Dịch Trường Thiên đúng
là đang “khiêu khích” quyền uy của Tỉnh ủy.
Đây là một tật xấu, không thể không quản được. Hôm nay họ bắt Trịnh Mỹ Đường được thì lần sau cũng có thể bắt Tào Thành được.
Nghe Vinh Khải Cao nói như vậy, Viên Lưu Ngạn tỏ ra buồn bực, tuy nhiên vẫn sa sầm mặt mày nói:
- Bí thư Vinh, việc này phải xử lý sớm, thời gian càng kéo dài thì ảnh hưởng càng lớn. Hành vi như vậy, tôi rất khó chịu.
Trịnh Mỹ Đường ở cục Công an thành phố Hồng Châu thêm một phút thì da mặt của Viên Lưu Ngạn càng như bị cắt một tầng.
- Được, chuyện này tôi sẽ xử lý.
Trầm ngâm một lát, Vinh Khải Cao cho Viên Lưu Ngạn một câu trả lời khẳng định.
Viên Lưu Ngạn trực tiếp đến đây để báo cáo, nếu không xử lý thì nhất
định là không được. Viên Lưu Ngạn dù sao cũng là một trong những trợ thủ chủ yếu của mình, sự đoàn kết trong Tỉnh ủy, nhất định phải giữ gìn.
Đây là chức trách của Bí thư Thành ủy.
- Vậy được, Bí thư Vinh, tôi chờ tin tức tốt từ ngài.
Viên Lưu Ngạn lập tức đứng dậy cáo từ. Có lẽ vì Vinh Khải Cao đồng ý khá “sảng khoái” cho nên Viên Lưu Ngạn phải nói như vậy để đáp lẽ.
Tiễn Viên Lưu Ngạn ra khỏi phòng, Vinh Khải Cao chậm rãi đi vào bàn làm việc.
Tào Thành mở cửa vào thu dọn.
- Tiểu Tào, chuyện của Trịnh Mỹ Đường, cậu biết chứ?
Vinh Khải Cao đột nhiên hỏi.
Tào Thành chính là “mật thám” tin tức linh thông nhất đại viện Tỉnh ủy,
điểm này Vinh Khải Cao biết rất rõ. Nhiều khi Vinh Khải Cao cũng muốn
nghe ý kiến của Tào Thành.
Tào Thành vội đi đến bàn làm việc, nói:
- Bí thư Vinh, tôi đã nghe nói.
Vinh Khải Cao nhìn gã, im lặng để chờ câu tiếp theo.
Nhìn bề ngoài, là cục thành phố Hồng Châu và Dịch Trường Thiên làm việc
lỗ mãng, không báo cáo mà đã bắt Trịnh Mỹ Đường, nhưng bên trong tuyệt
đối sẽ không đơn giản như vậy. Dịch Trường Thiên cương trực thẳng thắn,
cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu như nói Dịch Trường Thiên một mình quyết định thì chẳng ai tin cả.
Một vài tác phẩm văn học có hiêu tả, một số cán bộ chấp pháp chính trực
vô tư cá biệt, dựa vào sức của mình, muốn đem lãnh đạo cấp trên ăn hối
lộ ra công lý, nhưng đây chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi, còn trong
thực tế thì rất khó xảy ra. Bởi vì cái mà người đó khiêu chiến, không
phải là một người mà là một giai tầng và giai tầng này rất nhiều người
không nhìn ra cái gọi là “quy củ” là như thế nào. Ai phá vỡ quy tắc thì
kẻ đó sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Cho dù Dịch Trường Thiên là cục trưởng cục Công an thành phố, cũng tuyệt đối không đánh vỡ được vòng tròn này. Nếu có gan làm như vậy, thì kết
quả duy nhất chính là Dịch Trường Thiên “rớt đàu”, những người khác phải làm cái gì thì sẽ làm cái đó.
Với trí tuệ chính trị cua Vinh Khải Cao, làm sao có thể không nhìn ra bóng dáng của việc “đánh cờ chính trị” này?
Vinh Khải Cao chủ yếu muốn làm rõ, tại sao lại là Dịch Trường Thiên, ai là người đứng sau lưng Dịch Trường Thiên?