- Gọi điện thoại kêu bọn Đại Khả đến đây hết cho tôi!
Rất nhanh, Lý Thiên Nhiên thản nhiên trở lại dặn dò.
- Được ạ, được ạ…
Luật sư Mạch không dám chậm chễ, lập tức vớ điện thoại bấm số Đại Khả.
Bọn mấy người được gọi là Đại Khả đó chính là mấy tay đao kiếm đắc lực
nhất dưới trướng của Lý Thiên Nhiên, tên nào cũng hung ác như sói, lại
giảo hoạt như lang, đều là những tên không dễ đối phó. Bình thường cứ có chuyện gì gấp gáp là Lý Thiên Nhiên đều sai bọn chúng đi làm. Đây đúng
là người của riêng gã, do gã rèn luyện thành. Là khái niệm khác hoàn
toàn so với những tay anh chị khác ở Giang Khẩu về đầu quân dưới tay của Lý Thiên Nhiên.
Mấy người đó, lúc mà Lý Thiên Nhiên nổi dậy thì bọn họ cũng nổi dậy
theo, trước đó còn là đối thủ của gã, sau đó Lý Thiên Nhiên ngày càng
lớn mạnh rồi, tình thế đưa đẩy mới đành phải đầu quân cho gã, thừa nhận
địa vị “thày cha” của Lý Thiên Nhiên.
Mấy tay anh chị đó, khi tình thế còn ổn định, hiển nhiên là có thể phục
tùng mệnh lệnh của Lý Thiên Nhiên, bề mặt thì là thống nhất Giang Khẩu.
Giống như quan hệ của Tướng công với mấy vị đại thần thời xưa vậy, bề
ngoài thì rất phục tùng Tướng công nhưng thực ra thì mỗi người đều có
đội quân riêng.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, ba nam một nữ lần lượt bước vào
phòng, bốn người đều khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, trông mặt mũi
đều rất thông minh sáng sủa.
- Đại ca!
Bước vào cửa đều kính cẩn cất tiếng chào Đại ca, rồi ngồi xuống xung quanh bàn trà, thưởng thức trà đạo do Luật sư Mạch pha.
- Gặp phải một gốc cây cứng quá rồi!
Lý Thiên Nhiên chậm rãi quét ánh mắt một lượt trên khuôn mặt của các thân tín, chậm chầm nói, giọng điệu điềm tĩnh.
Bốn người dường như nhất loạt ngồi thẳng thân mình lại, tinh thần của
mỗi người đều rất phấn chấn, lâu lắm không gặp thử thách gì rồi, mọi
người đều ngứa chân ngứa tay. Bây giờ Đại ca trịnh trọng triệu tập bọn
họ đến. Có thể sắp được xem trò vui rồi đây.
Thấy biểu hiện của mấy tâm phúc như vậy Lý Thiên Nhiên rất hài lòng. Gã
cảm thấy, các huynh đệ cần phải duy trì tinh thần chiến đấu cao như thế
này. Thật giống như trong quân đội vậy, không được nhàn rỗi quá. Nếu
nhàn rỗi quá lâu thì đội quân có lớn mạnh đến đâu cũng có ngày trở thành cái vỏ rỗng, không đánh đấm gì được nữa cả.
Lý Thiên Nhiên tóm tắt lại tình hình với mấy vị “đại tướng” một lúc. Đây cũng là thói quen của gã, cùng với thủ hạ đáng tin tưởng nhất, từ trước đến nay đều rất thành thật, không dối gạt bao giờ. Muốn anh em huynh
đệ có thể vì mình mà chết, thì phải làm cho bọn họ tin tưởng rằng đại ca đã moi hết cả tim gan ra cho họ xem.
Lấy trái tim đổi lấy trái tim đấy mà!
Từ trước đến nay các anh hùng đều có câu tuyệt ngôn này.
Đây cũng là Lý Thiên Nhiên đã mượn kế sách trị quân của vĩ nhân nào đó.
Để duy trì sĩ khí và sức chiến đấu cao của đội quân thì nhất thiết phải
cho họ “hy vọng”. Anh vẽ cho họ một chiếc bánh thì họ sẽ có mục tiêu
phấn đấu. Mọi người tự nhiên mà cảm thấy được, đi theo đại ca thì cuộc
sống sẽ ngày càng tốt hơn.
- Mẹ nó! Muốn chơi cái gì? Uống rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Lời Lý Thiên Nhiên vừa dứt, một gã trên mặt có hai vết sẹo dao bèn đập bàn cái bụp.
- Anh Khả nói rất đúng. Mẹ nó một thằng Bí thư huyện ủy ở đại lục thì
tính cái đếch gì mà chơi? Dám ngênh ngang ở Giang Khẩu à? Đại ca! hay là em đi đánh cho hắn thành phế nhân, cho hắn được nếm mùi!
Những lời đằng đằng sát khí này lại phát ra từ miệng người nữ xinh đẹp kia. Đầy vẻ thổ phỉ.
Hai người khác cũng phụ họa theo sau, một đám vuốt đuôi thiếu gia, đừng
hư quá. Cần phải cho cái tay Bí thư huyện ủy quèn ở Đại lục không biết
trời cao đất dày kia một bài học mới được.
Lý Thiên Nhiên khoát khoát tay.
Mấy người liền lập tức ngậm miệng lại.
- Đại Khả, chuyện này các cậu không được cho là quá nhỏ nhặt. Bí thư
huyện ủy ở đại lục càng không đáng tiền, dầu gì thì cũng đường đường
chính chính là thất phẩm huyện lệnh, là mệnh quan của triều đình. Nếu
làm hắn phế rồi thì phiền hà cũng không nhỏ. Chuyện này, chúng ta phải
đấu trí đấu dũng, khiến cho hắn phải ngoan ngoãn quỳ dưới chân chúng ta. Thế thì mới gọi là bản lĩnh. Sau này mọi người đều phải học cách động
não, không được động một tí là chém là giết. Thời đại khác rồi, phải
nghĩ cách để lên bờ chứ.
Bọn Đại Khả bèn gật đầu liên tục.
Lời của Đại ca luôn luôn có lý.
- Thế thì đợi hắn ba ngày vậy, để cho hắn nghĩ kỹ rồi hãy nói?
Đại Khả mặt sẹo liền hỏi thăm dò. Đại Khả đi theo Lý Thiên Nhiên lâu năm nhất, đã từng đỡ cho gã ba nhát dao, có một lần trên người dính mười
hai đao, suýt nữa thì không cứu được. Đại Khả vẫn luôn rất nỗ lực để đi
theo sát bước chân của đại ca.
Lý Thiên Nhiên liền cười, đưa tay ra vỗ vỗ vai y rồi nói: - Đại Khả, cậu ấy à, vẫn cứ kiểu thẳng tính đó. Ba ngày ước hẹn là lừa bịp cái thằng
ranh đó thôi. Đâu mà cho hắn thời gian ba ngày chứ, để cho hắn được
thong dong mà chuẩn bị hả? đây là đánh giặc, việc quân cơ không nề dối
trá mà!
Luật sư Mạch nói chen vào: - Đại ca nói rất đúng, cho thằng ranh đó ba
ngày để chuẩn bị, còn chúng ta ngày mai ra tay, đánh cho hắn trở tay
không kịp.
Bọn Đại Khả đều gọi “Đại ca” chỉ riêng mình lão gọi “Thiên ca”, cũng
không biết Luật sự Mạch có phải muốn biểu hiện cái sự phi phàm của lão
không.
- Đúng! Chính là ý này. Anh Mạch tuy rằng không đánh đấm giỏi như các
cậu, nhưng anh ấy biết động não, các cậu phải học tập anh ấy nhiều hơn
nữa.
Đại Khả liền bĩu bĩu môi, không cho là đúng chút nào. Còn ba người khác cũng có biểu hiện tương tự.
Cái lão Mạch này, thừa cơ múa mép khua môi, lừa bịp Đại ca. Cứ để cho
lão cầm dao ra trận thử đi, xem lão có són ra quần không? Không biết tại sao mà Đại ca lại thích lão, mọi người cũng không biết làm thế nào.
- Chúng ta như vậy…
Lý Thiên Nhiên lấy xì gà, ý nhị nói ra một câu.
Đại Khả liền giơ ngón tay cái lên, ngoác miệng ra cười: - Cao! thực sự
rất cao, Đại ca đúng là Đại ca, cái ý này thì cả đời em cũng không thể
nghĩ ra được…
Người nữ xinh đẹp nói: - Đại Khả, anh cần phải thông minh thế để làm gì? Dù sao thì cả đời chúng ta đi theo Đại ca rồi, Đại ca kêu làm gì thì cứ làm nấy đi, nghĩ gì mệt óc, mấy năm nữa là tôi già rồi!
Đại Khả cười khà khà, gật đầu nói phải.
Lý Thiên Nhiên cười lắc đầu, nói với lão Mạch: - Anh Mạch, anh cảm thấy cái kế hoạch này có hợp lý không?
Kỳ thực ra thì Lý Thiên Nhiên không thật sự muốn trưng cầu ý kiến của
lão Mạch làm gì, tất cả gã đã quyết định rồi, thông thường thì sẽ không
thay đổi gì. Làm thế này là để cho lão có chút thể diện trước mặt bọn
Đại Khả mà thôi. Dù sao thì cũng có nhiều khi lão đại diện thay mặt cho
hắn truyền mệnh lệnh, liên lạc đối ngoại. Nếu như mà lão Mạch không có
thể diện thì lời nói không có hiệu nghiệm, sẽ có nhiều việc mà Lý Thiên
Nhiên phải đích thân ra mặt.
Bồi dưỡng được một người phát ngôn phù hợp, thiết nghĩ cũng không phải đơn giản như thế, cũng phải tốn nhiều tâm huyết.
Không ngờ rằng lão Mạch lại thật có ý kiến khác thật, lão nhíu mày nói: - Thiên ca, cái kế hoạch này để đối phó với tên họ Phạm đó thì tuyệt đối
không vấn đề gì. Thế nhưng, đều là động vào người ngựa của chúng ta…hay
là để cho bọn lão Quan cẩu cũng đóng góp chút sức lực? mấy con người này vẫn luôn ngồi một chỗ xem kịch, có gì tốt đẹp là phi đến cướp giật như
chó điên. Nguy hiểm không thể chỉ riêng mình chúng ta chịu đựng cả.
Bọn người được gọi là lão Quan cẩu là chỉ mấy tay “Đại ca” khác trong
thế giới ngầm Giang Khẩu, ngoài mặt đều suy tôn Lý Thiên Nhiên làm đầu
lĩnh.
Đại Khả nói thẳng: - Cần bọn chúng giúp để làm gì? Một đám phế vật!
Lý Thiên Nhiên mỉm cười nói: - Cái ý này của anh Mạch rất chính xác, lão Quan cẩu bọn chúng đích thực là phải đóng góp chút sức lực mới được,
ngồi mát ăn bát vàng. Trên thế giới này làm gì có nhiều món hời dễ kiếm
thế? Chuyện này, ta sẽ sắp xếp. Mấy người các cậu cứ làm theo những gì
lúc nãy ta đã căn dặn, động tác phải nhanh, ngày mai bắt đầu hành động,
làm cho mát tay một chút.
Đại Khả ngạo nghễ nói: - Đại ca cứ yên tâm đi, mấy người chúng em làm
việc, anh vẫn còn chưa tin tưởng à? Em đảm bảo, đợi chúng em làm xong
hết việc rồi cái tên họ Phạm đó vẫn còn đang say giấc nồng đấy!
- Đúng đấy, Đại ca, anh cứ đợi thằng ranh đó ngoan ngoãn đến cầu xin anh, quỳ xuống dập đầu xin anh tha thứ nhé!
Người nữ xinh đẹp cũng cười hi hi, một vẻ hưng phấn khó hiểu.
- Chị Hoa, nếu không, đợi đến khi thằng ranh đó đến cầu xin thì kêu hắn chơi cùng với chị nhé, chị hành hạ hắn trên giường?
Một vị “đại tướng” khác liền cười dâm dục nói.
Mấy người khác đồng loạt cười đùa ầm ĩ.
Người nữ xinh đẹp nói: - Cái ý kiến này quả là rất hay, Đại ca! chúng ta nói xong rồi nhé…
Lý Thiên Nhiên bật cười ha ha nói: - Được đấy, Tiểu Hoa. Đừng nói chứ
thân hình của tên tiểu Phạm đó chắc nịch, nếu cô muốn hành hạ hắn trên
giường, tôi thấy thật sự phải xuất chiêu bản lĩnh mới được đó.
- Mấy người đàn ông thối này, không phải đều là đức hạnh sao… Đại ca,
không dấu gì anh, trên cái thế gian này, ngoài anh ra, thật sự không có
một người đàn ông nào không bại dưới chân em. Đại ca cứ đợi mà xem, xem
em chơi cho hắn đến chết thì thôi!
Người nữ xinh đẹp nói bô bô không chút xấu hổ, lại còn xoa nắn lên hai bầu ngực đầy đặn nữa.
- Được, cái nút cuối cùng sẽ giao cho cô đấy. Nếu cô thật sự muốn thu
phục hắn ở trên giường thì tôi cũng đỡ được tay chân. Nếu không, thằng
nhãi này cũng tiêu ít nhất của ta hai ba triệu thì mới trừng trị được
hắn.
Đám người lại cười rộ lên.
Bọn Đại Khả nhận lệnh đi ra, lão Mạch ghé đầu vào nói: - Thiên ca, có
hai đứa con gái mới đến ngày hôm qua, là sinh viên đại học, trông rất là tươi ngon, hay là đêm nay đừng về nữa?
Lý Thiên Nhiên liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên cười nói: - Về thì vẫn
phải đi về chứ, muộn một chút cũng được. Anh cho gọi chúng nó đến …
Hơn bốn giờ sáng, những âm thanh huyên náo ở câu lạc bộ Đại Phú Hào dần
dần biến mất, ánh đèn cũng tối hơn. Đại Phú Hào kinh doanh 24 tiếng mỗi
ngày, nhưng thường thường sau bốn giờ sáng thì rất ít khách, phải đến 4 – 5 giờ chiều, mới dần dần náo nhiệt trở lại, cứ tuần hoàn như vậy.
Lý Thiên Nhiên rời câu lạc bộ từ cửa hông, vẫn vận tây phục giày da,
trên mặt tràn ngập sự thỏa mãn, xem ra hai cô nữ sinh vừa mới đến thực
sự làm cho Thầy cha tiên sinh rất khoái.
Bước chân của Lý Thiên Nhiên có phần mỏi mệt.
Đại chiến lúc nửa đêm, thực sự cũng tốn sức ghê gớm.
Nhưng mà cũng không sao, trở về đến nhà, ngủ một giấc ngon lành trên
chiếc giường cung đình là Lý Thiên Nhiên lại lấy lại được sức rồng hổ
ngay.
Một chiếc xe hộp Mec, lẳng lặng đậu cách đó không xa, không cần biết chỗ đỗ xe của câu lạc bộ Đại Phú Hào có chật hẹp thế nào, chỉ cần xe Mec
của Đại ca đỗ ở đó thì hai chỗ đỗ sát cạnh không có chiếc xe nào được đỗ cả.
Chiếc xe hộp Mec cũng giống như một quý ông tôn kính vậy, cô độc và kiêu ngạo.
Lý Thiên Nhiên đi tới chỗ chiếc xe, đột ngột dừng bước chân, ánh thép
lạnh lóe lên, trong tay phải đã xuất hiện một thanh đoản đao dài chừng
hơn một thước, nhẹ nhàng xoay người lại.
Dưới ánh đèn mờ mờ, không biết năm sáu bóng đen đã xuất hiện từ khi nào.
Họng súng đen ngòm, trong đêm đen mịt mùng, giống như hàm răng sắc nhọn của con mãnh thú, trông vô cùng đáng sợ.
- Lý Thiên Nhiên! không được động đậy. Ngươi đã bị bắt! dám chống lệnh thì bắn chết ngay tại chỗ!