Chuyện thế
gian có nhiều sự việc trùng hợp xảy ra, chẳng qua Phạm Hồng Vũ không thể nào tin được sự trùng hợp đó, ngẫu nhiên thường ẩn chứa những điều tất
nhiên, với ý tưởng của Liêu Khải Chính và Phạm Hồng Vũ hoàn toàn giống
nhau.
Cư xá thanh lân ở kinh sư.
Cư xá Thanh lân ở kinh sư vừa mới mở ra nơi buôn bán bất động sản, là
một cư xá rất nổi tiếng. Hiện tại thời điểm này việc kinh doanh bất động sản cũng khá thuận lợi, người mua rất nhiều, thật sự cảnh quang cũng
không có gì nổi bậc nhưng cái nổi tiếng của cư xá này chính là giá đắt
hơn bình thường.
Cư xá Thanh Lân vô cùng nổi tiếng, giá phòng cho thuê cũng như giá bán cực cao.
Mà điều kỳ lạ chính là giá bán càng cao thì người đến mua sắm càng đông, mỗi ngày người đến đây xem nhà, mua nhà mới. Những người làm ăn phát
đạt, dời nhà mua nhà tiếp nối không dứt, người vừa ra đã có người tiến
vào, thật sự khá náo nhiệt.
Những chuyện này Liêu Khải Chính đã không tạo nên sự tác động nào cả.
Sau khi ăn cơm trưa ông ta liền chậm rãi đi vào ban công phía sau, đem
cần câu bỏ vào trong nước sau đó nằm dưới ghế mở cuốn sách ra đọc, đọc
từng chữ từng chữ.
Tờ báo có tựa đề "phía bên kia của thiện ác", phiên bản tiếng anh.
Mạnh mẽ hơn, xấu xa hơn, sâu sắc hơn, đẹp hơn!
Đây là phương châm mà Liêu Khải Chính rất yêu thích, thờ phụng cả đời.
Mặc kệ nguyên tắc có thế nào thì với câu danh ngôn này Liêu Khải Chính
cũng có thể lý giải được "muốn hùng mạnh thì nhất định phải tà ác, muốn
hùng mạnh hơn thì phải tà ác hơn, nhất định phải sâu sắc hơn, quan trọng nhất là phải thực hiện cho đẹp.
Liêu Khải Chính đang tiến lên từng bước thành công, cũng vì khắc sâu câu danh ngôn này vào xương tủy.
Cho nên, dù có thế nào thì ông ta vẫn rất chú ý đến sự phù hợp của phụ
kiện, cách nhổ, cách nói chuyện, tóc tai, quần áo, ăn mặc đều phù hợp
với thân phận của ông ta. Ông ta là quý ông, không cần hoài nghi điều
này, dù bất cứ ai cũng nguyện ý kết giao bạn hữu với y, bao gồm cả con
ông cháu cha ở kinh sư, thậm chí các cán bộ cầm quyền cao cấp cao.
Trước đó, khi Liêu Khải Chính gặp bất lợi thì gần như không có ai cự tuyệt sự thân cận của y.
Ông ta là người có phong độ, vừa nhìn thấy có thể nghĩ ông ta là một ông chủ lớn, không phải ông ta là đối tượng được nhiều người muốn thân cận sao?
Cho đến khi một vài ngày trước, trong sân tennis, Liêu Khải Chính lại
thấy được có người không muốn thân cận với ông ta, chính là hai tiểu hài tử trẻ tuổi kia.
Liêu Khải Chính nhìn qua thì chưa đến bốn mươi nhưng thực tế đã bốn
mươi lăm bốn mươi sáu tuổi rồi, được ăn theo chế độ dinh dưỡng thích
hợp, với phong độ này thì khiến ông ta thoạt nhìn trẻ hơn tuổi khá
nhiều.
Hiện tại, có hai cô gái sinh đôi còn ngủ say như chết trên giường.
Điểm này làm Liêu Khải Chính cũng đặc biệt hài lòng với vị trí của mình.
Tuổi đã cao nên biểu hiện "trên giường" không ngờ còn "dũng mãnh phi
thường", mặc dù có dược vật đó cũng là giỏi phi thường rồi. Điều mấu
chốt là hắn hiện tại vẫn cảm thấy xương cốt khỏe khoắn, cả người thỏa
mái.
Tinh thần sảng khoái vô cùng.
Ở câu lạc bộ chạm phải cô gái xinh đẹp kia, thật sự khá đẹp, chinh phục
cô bé như vậy mới là niềm kiêu hãnh cao nhất của những người đàn ông.
Nhưng đó là trên tâm lý cảm thích, nếu nói trên sự thích thú của sinh lý thì Liêu Khải Chính cho rằng hai cô gái khỏa thân nằm trên giường cung
đình lớn kia thật sự hấp dẫn hơn.
Tất nhiên nếu điều chỉnh đúng cách thì cô bé kia cũng phát triển nhanh chóng mà thôi.
Liêu Khải Chính tin tưởng việc này anh ta làm tốt.
Mùa xuân ở thủ đô thật sự không phải là mùa tốt cho việc câu cá nhưng
Liêu Khải Chính mặc kệ, ông ta là người rất tích cực hoạt động môn giải
trí yêu thích của mình, chỉ có ba điều ông ta thích nhất đó là mỹ nữ,
câu cá, châm ngôn của Nietzsche.
(*Nietzsche là một nhà triết học người Phổ.)
Hiện tại, ba điều mong muốn ông ta đều làm tốt, Liêu Khải Chính vô cùng thích thú.
Về phần cá mắc câu hay không kỳ thật Liêu Khải Chính không cần để ý, ông ta câu cá như một quan niệm nghệ thuật, như tập tính kiên nhẫn của
mình.
Theo Liêu Khải Chính thì một người kích động tuyệt đối không làm được đại sự.
Liêu Khải Chính cảm thấy đã có được thân phận địa vị như hiện giờ mà còn có thể cố gắng chịu nhục thì công phu của ông ta được xem đã đạt cảnh
giới khá cao, bậc nhất trong thiên hạ, người cao thủ như vậy không có
nhiều lắm.
Thật sự còn có chút tồi tệ.
Cho nên Liêu Khải Chính còn muốn tiếp tục tu luyện, tiếp tục đọc sách,
tiếp tục chịu cái lạnh của miền Bắc, ở trong biệt thu hậu hoa viên câu
cá.
Bốn phía thật yên tĩnh.
Liêu Khải Chính biết A Lang đang đứng phía sau mình.
Luyện Hình Ý nên A Lang đến như vậy thì dù có thế nào khi đi cũng không
phát ra nửa tiếng động. Nếu người không quen khi giật mình thì anh ta
đến ngay phía sau rồi, tính mạng cũng có thể bị đe dọa.
Liêu Khải Chính cũng không phải không hiểu chuyện A Lang đã lấy bao nhiêu nhân mạng.
Nhưng hắn không cần biết điều đó, hắn chỉ biết là A Lang có thể tuyệt đối tin tưởng được.
Như vậy là đủ rồi.
- Có chuyện gì vậy?
Liêu Khải Chính hỏi với giọng không bình thường đủ nghe.
- Đã điều tra xong, đây là tư liệu viết về cô bé kia, đây là của tên tiểu tử kia....
A Lang nói một cách âm trầm, vĩnh viễn âm trầm như vậy.
Lập tức hai phần tư liệu được đưa đến tay Liêu Khải Chính.
- Học đại học thủ đô sao? Hoa hậu giảng đường.... Khó trách nhìn qua lại khoan khoái nhẹ nhàng như một minh tinh vậy...
Liêu Khải Chính đang từ từ xem trang thứ nhất của tư liệu, nhìn chằm
chằm thật lâu vào ảnh chụp của Lý Thu Vũ, không khỏi âm thầm tán thưởng, không cần che dấu trong lòng. Ở trước mặt mỗi người Liêu Khải Chính đều mang mặt na giả, duy chỉ có trước mặt của A Lang là ông ta không làm
thế.
Đeo cũng vô dụng.
Ánh mắt của A Lang thật sự như con sói hoang, với bất cứ mặt nạ gì cũng đều bị phá tan thành từng mãnh.
A Lang đứng lặng lẽ phía sau không nói gì cả.
Nhìn đến tư liệu nói về cha cô bé, Liêu Khải Chính thật sự khá sửng sốt, hai mắt không ngừng mở lớn.
- Con gái của Lý lão gia sao?
-Ừ.
Lần này trong mũi A Lang phát ra một âm thanh, dường như gã ta cảm nhận
đây mới là điều cần gấp. Học Đại học thủ đô cũng tốt, hoa hậu giảng
đường cũng tốt, đều bình thường cả, Liêu Khải Chính là người thích chơi
đùa cùng nữ nhân, những người cùng thân phận cũng không ít. Những tất cả những thứ đó không có quan hệ gì với Lý lão gia cả.
- Ha ha, chuyện này thật thú vị.
Liêu Khải Chính vẫn như trước nói chuyện với A Lang, hoặc tự nói với mình.
- Tôi thấy chuyện này không có gì thú vị.
A Lang nói với âm thanh lạnh băng, không có chút gì gọi là tức giận.
- Sao lại thế?
Liêu Khải Chính quay đầu lại, nheo mắt liếc hắn một cái, gương mặt đó,
âm thanh đó của gã đều làm cho người ta cảm giác âm u tĩnh mịch.
- Không phải anh cảm thấy ngay cả đứa bé như vậy tôi cũng không bắt được chứ? Ha ha, còn chưa đầy hai mươi tuổi.....
- Có người cùng cô ta có chút quan hệ, cậu có biết đó là ai không?
- Lý Thạch Viễn ...
- Cậu biết được tên đó là tốt rồi.
Tiếng nói của A Lang nghe càng thêm lạnh.
- Ha ha, nghe nói Lý Thạch Viễn là con cháu quý tộc, là nhân vật có thế lực khá lớn...
- Không phải nghe nói, mà đó là sự thật, Cổ Hiểu Lượng cũng không dám
gây gỗ với họ, tốt nhất là không nên đụng đến họ. Ông ta chỉ cần búng
ngón tay thì cậu tan xương nát thịt trong nháy mắt, điều này không có
phải là không đúng. Vương Thiền, Cổ Hiểu Lượng dù sau lưng họ có đại
nhân vật ra tay cũng không thể nào cứu được cậu, chết là cái chắc không
nghi ngờ gì cả.
- Lợi hại vậy sao?
Sắc mặt Liêu Khải Chính bắt đầu thay đổi, ngồi thẳng người.
A Lang không nói lời nào, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
- Có chút thú vị, có chút thú vị...
Liêu Khải Chính bắt đầu đứng lên chậm rãi đi lại trên ban công, miệng lẩm bẩm nói, trong mắt lại hiện lên sự hưng phấn.
- A Lang, đây cũng chính là nguyên nhân khiến chúng ta mạo hiểm sao? Nếu thành chúng ta có khả năng thăng chức khá nhanh, không còn chuyện gì lo lắng cả. Nếu chẳng may không đúng thì không chắc chúng ta chết, chúng
ta có thể bỏ đi.
- Không có khả năng thành công, cậu chỉ nhỏ hơn Lý Thạch Viễn một vài
tuổi, chỉ với điểm này cậu không có nửa điểm cơ hội, cậu cảm thấy Lý
Thạch Viễn có khả năng nhận sao?
Liêu Khải Chính liền mỉm cười, cười thản nhiên mang theo chút châm biếm nói:
- Nhưng tôi thích con gái ông ta, không phải ông ta.
A Lang trầm lặng một chút nói:
- Hãy nhìn vào phần tư liệu khác.
- Được.
Liêu Khải Chính cầm lên bản tư liệu khác.
- Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện chính phủ huyện nhân dân huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn sao? Chưa đến hai mươi lăm tuổi....
Vừa đọc qua một đoạn Liêu Khải Chính lộ ra thần sắc kinh ngạc, tuy rằng
mấy năm nay đều ở Đại Lục, với sự hiểu biết quan trường Đại Lục, thậm
chí còn có quan hệ mật thiết với quan chức chính phủ nhưng đọc phần tài
liều này cũng có chút kinh sợ.
Chưa đến hai mươi lăm tuổi cũng đã trở thành Chủ tịch huyện một năm rồi, Liêu Khải Chính thật sự chưa thấy qua chuyện này, cũng chưa nghe nói
qua.
Qua chuyện này thật sự, ông ta như mù tịt về sự hiểu biết về quan trường.
A Lang không nói tiếng nào.
Liêu Khải Chính bắt đầu đọc qua toàn bộ tư liệu về Phạm Hồng Vũ, trên
mặt hiện lên ý cười càng nhiều, cuối cùng chậm rãi nhìn A Lang cười nói:
- Như thế nào?
- Là con rẽ sao?
- Đúng trăm phần trăm là con rễ, Chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi, khi
hắn ta làm Chủ tịch huyện thì cha hắn là Phó chủ tịch Địa Khu, việc bổ
nhiệm này phụ thân không có chút quan hệ gì cả. Người ngoài nhìn vào
nghĩ Phạm Hồng Vũ hắn có thể làm Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ là vì hắn
là thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân của tỉnh Thanh Sơn. Nhưng tại
sao Vưu Lợi Dân lại để tên thư ký trẻ tuổi của mình làm chức này? Chúng
ta gặp thư ký của Chủ tịch tỉnh không phải một hai người thật sự chưa
thấy ai trẻ tuổi như vậy. Có thể nói đây là nguyên nhân Vưu Lợi Dân nể
trọng hắn, còn Lý Thạch Viễn thì muốn hắn là con rể tương lai... A Lang, anh nói không sai, ảnh hưởng của Lý Thạch Viễn quả thật khá lớn, ai trở thành con rể ông ấy thì có thể thăng chức khá nhanh, ha ha...
Đã bốn mươi sáu tuổi nhưng ông ta cười như hai mươi tuổi vậy.
Ít nhất Liêu Khải Chính nghĩ mình như vậy.
- Mạnh mẽ hơn, xấu xa hơn, sâu sắc hơn, đẹp hơn!
Liêu Khải Chính lại không kiềm được, lấy tờ báo đọc qua dang ngôn của Nietzsche, vẻ mặt rạng ngời hơn.
A Lang trầm mặc lúc lâu mới nói nhỏ:
- Đêm nay bọn họ gặp nhau ở khách sạn gồm Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ và đứa con trai khác của Lý Thạch Viễn tên Lý Xuân Vũ và vài con cháu quý tộc
khác cũng đến đó, ăn xong lại ca hát.
- Ừ.
Liêu Khải Chính nhìn cần câu, ánh mắt thoáng nhìn lại phát hiện ra có
bong bóng nước nổi lên, tiện tay nắm cần câu lược qua tạm dừng một chút, tay run lên, kéo được con cá chép đủ màu, quẫy đuôi bị kéo lên khỏi mặt nước.
- Cá chép nhảy Long Môn, điềm tốt