- Cậu muốn giáo dục người khác à?
Cao Hưng Hán nói với Phạm Hồng Vũ, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Ông không phải là người trẻ tuổi, ý tưởng với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đương nhiên là không giống nhau. Đồng thời, ông cũng không dành hết cả
đời mình trong quân đội, và đó cũng là nguyên nhân suy nghĩ của ông khác với ông cụ Bảo và lão Quân đầu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch thành phố Cao, nếu không hỏi quá trình, mà chỉ nhìn kết quả thì kết quả xem như không tệ.
Phạm Hồng Vũ một hơi làm hai sự kiện “long trời lở đất”, trong mắt
người bình thường thì chính là cả gan làm loạn cực kỳ. Bất luận sự kiện
nào cũng đủ để hủy diệt tiền đồ của hắn. Thậm chí đủ để hủy diệt cuộc
đời của hắn. Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.
Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc đại toàn thắng, bước lên cương vị lãnh đạo cao tầng. Cha con họ Trịnh thì bị diệt, trị an xã hội huyện Vũ Dương
vốn không được tốt nay cũng chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa, làm cho người ta giật mình chính là, bản thân Phạm Hồng Vũ không ngờ lại
bình yên vô sự, lại còn đến công tác tại UBND địa ủy.
- Tìm đường sống trong cõi chết, may mắn cũng chỉ có một lần, không phải là một ví dụ để noi theo.
Cao Hưng Hán vẫn không nhúc nhích.
Khi tới cấp bậc lãnh đạo như ông, lại là phần tử trí thức, làm sao có thể dễ dàng bị người ta đả động thuyết phục chứ.
- Thân trong tuyệt cảnh, không đập nồi dìm thuyền thì căn bản sẽ không có cơ hội sinh tồn.
Phạm Hồng Vũ lại cố chấp phi thường.
Đối với cha mẹ Cao Khiết, hắn đương nhiên rất tôn trọng. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn đánh mất nguyên tắc của mình. Nên kiên trì
thì nhất định phải kiên trì.
Cao Hưng Hán hừ nhẹ một tiếng:
- Bài văn của đồng chí Minh Sơn lúc trước tôi không nói, nhưng vụ án
của huyện Vũ Dương có rất nhiều phương thức có thể giải quyết, vì sao cứ phải dùng phương thức nguy hiểm nhất?
“Nhất thất đại án” của huyện Vũ Dương sau khi phát sinh, những cán bộ có địa vị ở tỉnh Thanh
Sơn đều chặt chẽ chú ý, không ngừng dùng suy nghĩ của mình cùng với
phương thức tiến hành “phá giải” vụ án.
- May mắn gặp dịp,
ngoại trừ dũng cảm tiến tới thì không còn biện pháp nào tốt hơn, cũng
không có dư thời gian để suy xét những phương thức khác. Lúc ấy, nếu
không động thủ thì Đại đội trưởng Bảo và vợ của anh ta đều sẽ xảy ra vấn đề.
Phạm Hồng Vũ chỉ có thế nói như vậy, còn việc “dự mưu” thì tuyệt đối không thể nói ra.
Cao Khiết ngắt lời nói:
- Ba, con đồng ý với phương thức của Phạm Hồng Vũ. Đàn ông, có đôi khi
nên có tâm huyết. Mạnh phu tử đã nói qua “tự phản nhi súc”, cho dù đối
phương có ngàn quân vạn mã, thì ta cũng vẫn dũng cảm tiến lên.
Cao Hưng Hán lại hừ một tiếng nói:
- Không cần con phải dạy ba Mạnh phu tử nói gì.
Đều nói nữ sinh hướng ngoại, Cao Khiết còn chưa phải là bạn gái của
Phạm Hồng Vũ, lại tận tình giúp đỡ tên tiểu tử này nói chuyện, bảo Cao
Hưng Hán trong đầu sao không có ý kiến chứ?
Hơn nữa, lời này của Cao Khiết hình như là phê bình cha của mình yếu đuối, thiếu đi tính nam nhi chi chí.
Mắt thấy hai cha con đang muốn ồn ào, mẹ của Cao Khiết vội vàng ra mặt hòa giải, cười hỏi:
- Tiểu Khiết, tụi con đến Hồng Châu công tác sao?
- Không phải, đến thủ đô mẹ à, ngày mai sẽ đi.
Mẹ của Cao Khiết ngạc nhiên hỏi:
- Đến thủ đô công tác, làm gì vậy?
Cũng không trách mẹ của Cao Khiết kinh ngạc. Chỉ là một Chủ tịch thị
trấn nho nhỏ và một cấp dưới, làm gì có chuyện cần mà đến thủ đô công
tác chứ? Cho dù là Cao Hưng Hán, thân là Chủ tịch thành phố nhưng cũng
không thường xuyên đến thủ đô.
- Mẹ, thị trấn của con thành
lập một phòng quản lý xí nghiệp và thu hút đầu tư, người phụ trách chính là Tiểu Phạm. Cậu ấy muốn đến thủ đô chạy chút quan hệ, xin trợ giúp
tài chính để chạy hạng mục.
Cao Khiết nói xong, khóe miệng
hiện lên một chút ý cười. Dường như cô cũng cảm thấy chủ ý này của Chủ
nhiệm Phạm rất “điên cuồng”. Cả nước xây dựng chế độ hành chính cơ sở,
mà dám chạy đến thủ đô để đòi tiền chạy hạng mục, đồng chí Phạm Hồng Vũ
quả nhiên là da trâu hơi dày.
Ít nhất cho tới bây giờ, Cao
Khiết còn chưa nhìn thấy bất luận một hy vọng thành công nào. Nếu không
phải Cao Khiết có chút mạng lưới quan hệ, chỉ dựa vào chính bản thân
đồng chí Phạm Hồng Vũ thì phỏng chừng bất cứ nha môn nào cũng không thể
đặt chân vào.
- Thị trấn của con muốn tới thủ đô xin tiền chạy hạng mục?
Mẹ của Cao Khiết há to miệng, cảm thấy quả thực không thể tin nổi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô, là như vậy, cũng là muốn thử vận may. Cháu biết Chủ tịch thị trấn Cao ở thủ đô có người quen, muốn mượn cơ hội này làm quen với các đại
nhân vật ở thủ đô, sau này có lẽ sẽ cần đến.
Cao Hưng Hán không khỏi liếc mắt nhìn vợ một cái.
Phạm Hồng Vũ nói như thế, chẳng khác nào muốn mượn mạng lưới quan hệ
của Cao gia để làm lớn mạnh thực lực cho hắn. Cái bộ dạng “cáo mượn oai
hùm” kia mà cũng nói ra được. Thật không biết hắn có bao nhiêu tự tin,
hay là tuổi nhỏ kiến thức nông cạn, không che đậy được miệng.
Cao Hưng Hán hoàn toàn nghiêm mặt lại, rất không hài lòng nói:
- Tiểu Khiết, người trẻ tuổi, mặc kệ làm cái gì cũng đều phải làm đến
nơi đến chốn. Các con kế hoạch cái gì cũng không có, cứ như vậy mà chạy
tới thủ đô xin tiền chạy hạng mục, có khả năng sao? Tiền của trung ương
dễ lấy như vậy à? Phát triển xí nghiệp xã thị trấn, muốn làm thu hút đầu tư ý nghĩ không sai, nhưng triển khai công việc lại rất khó khăn.
Lời này tuy nói với Cao Khiết nhưng kỳ thật chính phê bình Phạm Hồng
Vũ. Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ chung quy vẫn là lần đầu đến nhà, xem như nể
mặt Khâu Minh Sơn, Cao Hưng Hán không muốn làm cho hắn quá mức khó chịu.
Cao Khiết liền thè lười, vụng trộm liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, dường như
trách cứ hắn ăn nói lung tung, chọc giận ông cụ nhà mình.
Phạm Hồng Vũ lại không khẩn trương, mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Cao, cũng không phải nói là kế hoạch nào cũng
không có. Phương hướng đại khái vẫn phải có. Chúng tôi tính toán ở Phong Lâm xây dựng một nhà máy đồ uống và một nhà máy kim khí. Trong khoảng
thời gian này, tôi ở Phong Lâm khảo sát thực địa qua, Phong Lâm thủy
chung chất không tệ, nhất là sông Long Giang. Nước sông ở đó mát lạnh,
bên trong có không ít khoáng chất, là nơi sản sinh ra chất cabon axit
rất thích hợp làm đồ uống có gas. Về phần nhà máy kim khí, chủ ý là xây
dựng một nhà máy cung cấp linh kiện trong xây dựng. Sau này xây dựng sẽ
rất phát triển, chỉ cần chất lượng vượt qua thử thách, nguồn tiêu thụ sẽ không thành vấn đề. Đây là bước đầu tiên, sau khi đứng vững gót chân sẽ tái mở rộng quy mô sản xuất, sản xuất ra một số máy móc phức tạp hơn
dùng trong xây dựng. Triển vọng thị trường là rất rộng lớn.
Cao Hưng Hán lại nhìn hắn, sắc mặt có chut hòa hoãn.
Ý tưởng này ý nghĩa rất rõ ràng, dường như cũng có tính khả thi nhất
định. Xem ra không thể khinh thường tên tiểu tử chưa ráo máu đầu này.
- Về phương hướng kế hoạch này rất không sai. Nhưng vấn đề kỹ thuật,
các người có thể giải quyết sao? Sản xuất đồ uống có gas, cậu biết làm
sao? Còn nữa, tình trạng giao thông ở địa phương các người cũng là một
vấn đề lớn.
Nói đến công việc cụ thể, Cao Hưng Hán lập tức trở thành Chủ tịch thành phố, từ góc độ kỹ thuật bắt đầu suy xét vấn đề.
Cao Khiết ánh mắt cũng nhấp nháy nhìn hắn.
Người này cũng không nói với mình tất cả kế hoạch của hắn. Hóa ra hắn
đã sớm có ý tưởng, nhưng vẫn gạt mình. Thật là đáng giận!
Nhưng đáng giận thì đáng giận, Cao Khiết hứng thú cũng nổi lên. Sự thật
chứng minh, nói đến chuyện đại sự, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không ăn nói
lung tung, nhất định có sao nói vậy.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Cao, có liên quan đến phương hướng phát triển thị
trấn Phong Lâm sau này, tôi cũng đã cùng với Chủ tịch thị trấn Cao tiến
hành nghiên cứu thảo luận tỉ mỉ. Tổng thể mà nói, Phong Lâm là một thị
trấn nông nghiệp, tình trạng giao thông không được tốt. Nhưng đối với
những xã thị trấn khác mà nói thì coi như rất không tệ rồi. Trong toàn
bộ địa khu Ngạn Hoa, nó cũng thuộc mức trung bình. Phong Lâm muốn phát
triển, nhất định phải bắt tay vào làm ba phương diện. Thứ nhất, chính là phát triển mạnh xí nghiệp công nghiệp xã thị trấn, từ đó kiếm được tài
chính và thuế vụ. Thị trấn Phong Lâm trước đây không có công nghiệp và
xí nghiệp khai thác mỏ, tài chính và thuế vụ chủ yếu là dựa vào thuế
nông nghiệp. Nói trắng ra, chính là đánh vào chủ ý nông dân. Đây không
phải là kế lâu dài. Nông dân của chúng ta vốn là không giàu có, thậm chí có thể nói là tương đối nghèo khó. Từ trên người bọn họ nghĩ cách, chỉ
có điều là không có rễ, càng không được lâu dài. Chính quyền thị trấn
nhất định phải tăng mạnh cơ năng tự thân tạo huyết, chẳng những phải tự
cấp tự túc mà còn phải tiến hành xây dựng những cơ sở cần thiết, ví dụ
như xây dựng đường, xây dựng thủy lợi, xây dựng giáo dục cùng với xây
dựng chế độ khám chữa bệnh nông thôn. Những thứ này đều phải làm dần
dần, hình thành kích thước nhất định, chỉnh thể nâng cao thực lực thị
trấn Phong Lâm, khiến quần chúng có được lợi ích thiết thực. Đây là chức năng cơ bản của chính quyền Đảng ủy cơ sở, nhất định phải thực hiện. Và không có tiền là không được.
Cao Hưng Hán trong mắt ánh lên một chút kinh ngạc, lập tức nói:
- Đạo lý này rất chính xác, nhưng chính như cậu nói, muốn xây dựng
những cơ sở này, không có tiền thì không được. Hơn nữa thiếu một phân
tiền cũng không được. Lần trước Tiểu Khiết đã nói với tôi, thị trấn
Phong Lâm diện tích hơn 100km2, tổng nhân khẩu hơn sáu trăm người. Một
thị trấn lớn như vậy, toàn bộ chính quyền thị trấn phải thực hiện tự cấp tự túc, lại không cần đánh vào nông dân, và còn muốn làm xây dựng cơ
sở, đây chẳng phải nói dễ hơn làm?
- Cho nên nói, phải có sản nghiệp của chính mình. Nghiêm chỉnh mà nói, chính phủ hẳn là phục vụ
cho quảng đại quần chúng, chính mình phải nên làm sản nghiệp cho riêng
mình. Tuy nhiên, theo tình huống hiện tại, thị trấn Phong Lâm phải nhanh chóng phát triển, không có xí nghiệp cho riêng mình thì không được. Chờ đến thời điểm nhất định, ta lại suy xét đến mối quan hệ kinh doanh. Đây chính là bước tiếp theo.
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp, không chút luống cuống.
Cao Hưng Hán khẽ gật đầu, nói:
- Ừ, cậu nói tiếp đi.
Hứng thú nổi lên.
- Bước thứ hai, chính là mạnh mẽ thu hút đầu tư, phát triển mạnh mẽ xí
nghiệp xã thị trấn. Quần chúng của chúng ta thiếu hụt không phải là
thông minh tài trí. Có rất nhiều người rất có năng lực. Mấu chốt chính
là ở chỗ chính sách. Chỉ cần chính phủ cổ vũ, ủng hộ, năng lực sáng tạo
của bọn họ có thể kích phát ra ngoài, và thường là nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Phong Lâm là thị trấn duy nhất ở thành phố Ngạn Hoa có chế độ trưởng phòng, nhất định phải phát triển xí nghiệp xã thị trấn đi trước
một bước, làm gương cho những xã thị trấn khác. Tôi nghĩ, đây cũng là
nguyên nhân chủ yếu mà lãnh đạo địa ủy phái Chủ tịch thị trấn Cao đến
Phong Lâm. Đội ngũ cán bộ thị trấn Phong Lâm trước kia tư tưởng rất xơ
cứng. Không giải phóng tư tưởng, không thay đổi phương thức suy nghĩ,
thị trấn Phong Lâm không thể phát triển. Chúng tôi thiết tưởng, là tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất, ở thị trấn Phong Lâm xây dựng xí
nghiệp, giải quyết vào nghề cho nông dân. Chủ yếu là hình thành một bầu
không khí tích cực hướng về phía trước, phát huy tiềm lực, nhanh chóng
đem xí nghiệp xã thị trấn phát triển lớn mạnh hơn, hình thành một sự
tuần hoàn thật tốt, và trở thành tấm gương cho người khác.