Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 611: Chương 611: Chịu đòn nhận tội




Nói cả nửa tiếng, Lý Thu Vũ mới cúp điện thoại. Trước khi cúp, Lý đại tiểu thư còn nhắc nhở Chủ tịch huyện Phạm, hiện tại cô nghỉ hè chưa được hai tháng. Khi cô tới Vân Hồ thì Chủ tịch huyện Phạm nhất định phải xin nghỉ phép chở cô đi chơi, ít nhất là ba ngày trở lên. Bằng không thì sẽ không để cho hắn yên.

Lại nói tiếp, Lý Thu Vũ chỉ yêu cầu Phạm Hồng Vũ đi cùng cô có ba ngày, đã xem là rất thông cảm cho Chủ tịch huyện Phạm xong.

Phạm Hồng Vũ tự biết tránh không khỏi, chỉ gật đầu lung tung. Dù sao cũng còn hai tháng nữa, có lẽ đến lúc đó cô bé lại thay đổi chủ ý, chạy đến chỗ khác chơi. Tuổi của Lý Thu Vũ, vốn lối suy nghĩ không như bình thường, ai mà biết được đến lúc đó cô bé lại nghĩ như thế nào?

Nhưng nói thật, lâu rồi không thấy Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ trong lòng cũng cảm thấy hơi chút nhớ mong.

Đứng ở lập trường khách quan mà nói, thì không có mấy người đàn ông nào có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của thiếu nữ thanh xuân như Lý Thu Vũ. Huống chi hành trình đến Ích Đông, hai người có thể nói là “tình cảm mặn nồng”.

Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ trong đầu vẫn nhớ tới hình dáng thanh xuân kiều mỵ của Lý Thu Vũ, chậm rãi hút một điếu thuốc, chừng mười phút sau mới đứng dậy bước đến phòng tắm.

Giống như vừa rồi Lý Thu Vũ đã dạy bảo hắn, Chủ tịch huyện Phạm vẫn duy trì thói quen ngủ và dậy sớm. Thậm chí khi còn làm thư ký cho Vưu Lợi Dân thì cũng chưa từng bị ảnh hưởng nhiều.

Ai ngờ Phạm Hồng Vũ vừa đứng dậy thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Phạm Hồng Vũ giơ tay lên nhìn đồng hồ, mặt hơi nhăn lại, cao giọng nói:

- Ai vậy?

- Chào anh, Chủ tịch huyện Phạm, tôi là Tạ Tuệ Linh của phòng Tài chính, còn có chồng của tôi là Hoàng Vĩ Kiệt, khu Hòa Bình. Xin hỏi Chủ tịch huyện Phạm hiện tại có rảnh không? Chúng tôi muốn hướng Chủ tịch huyện Phạm báo cáo một chút công tác.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng, quyến rũ, vô cùng khách khí.

Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhẹ nhàng cau lại, dường như có chút không ngờ được.

Tạ Tuệ Linh và Hoàng Vĩ Kiệt hắn đều đã gặp mặt, nhưng chưa nói tới là quen biết, chỉ là trên hội nghị gặp qua. Hắn ngồi trên đài chủ tịch, Hoàng Vĩ Kiệt và Tạ Tuệ Linh ngồi ở dưới đài, chưa nói qua một lời. Nhưng hai vợ chồng này thì Phạm Hồng Vũ cũng không xa lạ gì.

Nguyên nhân chân chính là Tạ Tuệ Linh là con gái của Tạ Hậu Minh, còn Hoàng Vĩ Kiệt là Chủ tịch quận khu Hòa Bình.

Con gái Tạ Hậu Minh nửa đêm đến thăm, tuyệt không chỉ là hướng Chủ tịch huyện Phạm báo cáo công tác. Phỏng chừng Tạ Hậu Minh hẳn là còn ở thành phố chưa về, nếu không thì con gái của ông ta và con rể làm sao mà đến cửa chứ?

Phạm Hồng Vũ cũng không do dự, lập tức đi ra mở cửa phòng.

Ngoài cửa có hai người một nam một nữ. Nữ ước chừng hai bảy hai tám tuổi, vóc dáng cao gầy, dáng người mỹ lệ, tóc được uốn quăn, quần áo đều rất hợp mốt. Ở thị trấn Vân Hồ nho nhỏ này tuyệt đối có thể được xem là một cô gái hợp thời. Còn người đàn ông thì khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng bậc trung, không gầy lắm, gương mặt góc cạnh khá rõ ràng, nhìn qua hẳn là tính cách rất kiên nghị.

Thấy Phạm Hồng Vũ mở cửa phòng ra, hai người đồng thời hướng Phạm Hồng Vũ cúi đầu.

- Chủ tịch huyện Phạm, muộn như vậy mà còn làm phiền anh nghỉ ngơi, thật sự là ngại quá.

Tạ Tuệ Linh nhỏ nhẹ nói.

Từ đầu đến cuối đều là cô mở miệng nói, Hoàng Vĩ Kiệt ngoài việc chào một tiếng thì không nói lời nào, dường như là người khá trầm mặc, hay là đây là bệnh do vợ quản nghiêm quá.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Đừng khách khí quá, Chủ tịch quận Hoàng, Trưởng ban Tạ, mời vào.

Tạ Tuệ Linh ở phòng Tài chính cũng là lãnh đạo bộ môn.

Gần mười năm sau, chức vụ “Trưởng ban” vẫn còn tồn tại, trên cơ bản sau khi đến thế kỷ mới thì mới dần dần vứt đi, thay vào đó là “Trưởng phòng”. Nhưng mà tên thay đổi thì không có nghĩa là cấp bậc cũng thay đổi. Trong văn kiện của chính phủ, cấp Trưởng ban được xem như là một rtong những cấp dưới của cấp phòng.

Tạ Tuệ Linh thầm giật mình, không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại biết cô là Trưởng ban ở phòng Tài chính. Nếu Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ thời gian tương đối dài thì cũng không kỳ quái. Bất kể thế nào, Tạ Tuệ Linh cũng là con gái của Trần Hà, ở trong cái huyện Vân Hồ bé nhỏ này cũng được xem là một nhân vật. Đương nhiên, đây không chỉ là chức vụ của cô mà là thân phận Tạ tiểu thư. Vấn đề là Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ một tháng, biết cái gì mà nói rõ chứ? Điều này chứng tỏ công tác tình báo của Phạm Hồng Vũ làm rất đúng chỗ. Chẳng những hiểu biết được bản thân Tạ Hậu Minh mà ngay cả người nhà của ông cũng nắm rõ.

Thư ký Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất trong toàn tỉnh, có thể làm công tác cẩn thận như vậy, quả nhiên là không đơn giản.

Khó trách ông cụ nhà mình lại bị hắn làm cho luống cuống tay chân.

- Chủ tịch huyện Phạm, trước mặt của anh thì chức Trưởng ban tính là cái gì? Anh cứ gọi tôi là Tiểu Tạ đi, hoặc trực tiếp gọi tên tôi cũng được, như vậy thì tôi cảm thấy yên tâm hơn.

Tạ Tuệ Linh cười nói.

Tuổi của cô lớn hơn Phạm Hồng Vũ vài tuổi, thế mà lại gọi là Tiểu Tạ.

Tạ Tuệ Linh cũng biết phụ nữ thích giả nai, còn đàn ông thì lại thích già dặn. Hơn nữa, Chủ tịch một huyện quá trẻ cũng không phải là chuyện tốt. Đặc biệt trong phương diện quản lý cấp dưới, đàn ông trung niên vĩnh viễn vẫn chiếm được ưu thế nhất định nào đó.

Không thể phủ nhận, trong số các cán bộ nữ thì Tạ Tuệ Linh có thể được xem là “mỹ nữ”. So sánh với Trần Hà thì không kém bao nhiêu, nhưng thần sắc và giọng điệu cứ làm ra vẻ, chứ không tự nhiên như Trần Hà. Nguyên nhân không phải cái nào khác mà chính là trình độ bất đồng.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tạ Tuệ Linh là con ông cháu cha ở huyện. Sở dĩ có thể “ưu việt” như thế chính là cha cô là Phó bí thư Huyện ủy, còn Trần Hà thì lại là dựa vào bản thân của mình.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, đối với lời nói của Tạ Tuệ Linh từ chối cho ý kiến, giơ tay mời khách nói:

- Mời hai người ngồi!

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Phạm!

Hoàng Vĩ Kiệt lúc này mới trầm thấp nói một câu, rồi cùng với Tạ Tuệ Linh ngồi ở một bên.

Phạm Hồng Vũ tự mình đi pha trà mời khách.

Tạ Tuệ Linh vội đứng dậy, đi theo nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, anh cứ ngồi đó, tôi tự mình làm được rồi. Anh là lãnh đạo cấp trên, chúng tôi thật không đảm đương nổi lễ tiết này.

Phạm Hồng Vũ cười, cũng không khách khí, thuận tay đưa ly sứ qua cho Tạ Tuệ Linh rồi quay trở lại, ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy thuốc lá trên bàn đưa cho Hoàng Vĩ Kiệt một điếu.

Hoàng Vĩ Kiệt vội vàng hai tay nhận lấy, nhưng cũng không hút vội, đợi Phạm Hồng Vũ ngậm điếu thuốc lên trên môi thì vội vàng đốt lửa, rồi do dự một chút cũng đốt cho mình, nhưng lập tức ho khan, vẻ mặt tái nhợt đến đỏ bừng.

Tạ Tuệ Linh bưng trà tới, vẻ mặt áy náy nói:

- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, Hoàng Vĩ Kiệt vừa mới học hút thuốc, không nhiều lắm, khiến cho Chủ tịch huyện Phạm chê cười.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu nói:

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Tôi thì không bỏ được thôi. Chủ tịch quận Hoàng nếu không hút được thì tôi thấy không cần phải hút.

Kỳ thật, nhìn bộ dạng mới nãy của Hoàng Vĩ Kiệt thì hắn biết y không biết hút thuốc. Cái gọi là ‘vừa mới học được”, chẳng qua là cách nói chuyện của Tạ Tuệ Linh mà thôi. Chủ tịch huyện tự mình mời thuốc, nếu như nói không hút thì chẳng khác nào khiến Chủ tịch huyện mất mặt.

Bạn bè bình thường, nói như vậy tất nhiên là không thành vấn đề. Ai cũng không thể so ai thân phận cao hơn. Nhưng giữa thượng hạ cấp thì phải có chú ý. Hơn nữa, với quan hệ giữa Tạ Hậu Minh và Phạm Hồng Vũ đang rất căng thẳng, Tạ Tuệ Linh và Hoàng Vĩ Kiệt tối nay đến chính là để làm “sứ giả hòa bình”, càng thêm không thể khiến cho Phạm Hồng Vũ không thoải mái.

Hoàng Vĩ Kiệt đã ngừng ho, đỏ mặt gật đầu:

- Chủ tịch huyện Phạm, thật là ngại quá!

Phạm Hồng Vũ khoát tay, ra hiệu không sao.

Tạ Tuệ Linh tay chân lanh lẹ, rất nhanh liền rót n trà cho vợ chồng mình trước, rồi rót đầy cái tách của Phạm Hồng Vũ, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh chồng, ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ, nét mặt xin lỗi:

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi và Hoàng Vĩ Kiệt hôm nay đến đây là hướng Chủ tịch huyện Phạm xin lỗi á

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, hỏi ngược lại:

- Trưởng ban Tạ, sao lại nói xin lỗi chứ?

Tạ Tuệ Linh vội vàng nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, anh vừa tới huyện không bao lâu, khả năng đối với tính cách của cha tôi không hiểu sâu lắm. Con người của cha tôi chính là nóng nảy. Chủ tịch huyện Phạm, anh xuất thân từ cơ quan lớn, cũng biết cán bộ cơ sở bình thường là như vậy. Cha tôi trình độ văn hóa không cao, ở thị trấn công tác nhiều năm rồi. Đồng chí ở cơ sở cũng không chú ý nhiều như vậy, anh muốn khách khí với bọn họ thì bọn họ lại tưởng anh dễ bắt nạt. Haha, cha của tôi đã dưỡng thành tính tình hư hỏng như vậy, nhưng kỳ thật ông ấy tâm rất tốt chứ không có ý xấu.

Tạ Tuệ Linh vừa nói vừa quan sát nét mặt của Phạm Hồng Vũ.

Tạ Hậu Minh ở thành phố nhờ Trịnh Mỹ Đường và Quách Thanh Hoa can thiệp vào như thế nào thì tạm thời chưa biết được. Tuy nhiên, Tạ Tuệ Linh và Hoàng Vĩ Kiệt đã trễ thế này mà còn vội vàng chạy đến nhà của hắn, thay mặt cha nói lời xin lỗi, chỉ sợ là Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường không có cấp cho Tạ Hậu Minh sắc mặt hòa nhã.

Có liên quan đến khả năng Tạ Hậu Minh ngay cả chức vụ Phó bí thư cũng không giữ được cũng không phải là lời đồn vô căn cứ.

Người khác thế nào tạm thời chưa nói đến. Phạm Hồng Vũ tin tưởng, Lục Cửu nhất định không ngại “đẩy một cái”, hoàn toàn đem Tạ Hậu Minh đuổi ra khỏi bộ máy huyện ủy, cũng coi như đánh một dấu chấm tròn mỹ mãn trong cuộc chiến giữa bọn họ.

Một Phạm Hồng Vũ cũng đủ khiến cho Lục Cửu cảm thấy sợ, huống chi còn có Tạ Hậu Minh. Thừa cơ hội này xử lý Tạ Hậu Minh, nhanh chóng đơn giản hóa bộ máy chính trị ở huyện, đối với Lục Cửu mà nói thì chính là thượng sách.

Phạm Hồng Vũ dù sao cũng mới đến, sau này còn phải dựa vào Lục Cửu y.

Lục Cửu có trong tay đầy đủ “lợi thế”.

Nhưng đối với Tạ Hậu Minh mà nói, thế cục đã đến thời điểm căng thẳng. Hạ thấp mình cầu viện không phải là điểm mạnh của Tạ Hậu Minh. Chính mình không tiện giáp mặt Phạm Hồng Vũ chịu đòn nhận tội, nên sai con gái cùng con rể nửa đêm đến nhà xin lỗi, đây nhất định là thái độ phải có.

Phạm Hồng Vũ nếu cùng Lục Cửu đứng chung một chỗ, cùng đẩy một phen thì Tạ Hậu Minh lần này thật sự phiền toái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.