Đồng chí này, mời đi đi, đừng ở lại chỗ này nữa.
Điều bất ngờ chính là Đỗ Song Ngư đột nhiên nói với Phạm Hồng Vũ, sắc mặt có chút cấp bách.
- Đúng vậy đấy, cậu đi nhanh đi, tên Cát Nhị Tráng này là bá chủ của thị trấn Thập Nguyên này, nếu cậu không đi thì sẽ gặp phiền toái đấy.
Chi Tâm cũng nói theo, giọng điệu vô cùng khẩn thiết.
Phạm Hồng Vũ giận dữ ra tay, Cát Nhị Tráng sống chết không biết, thật là sảng khoái, e rằng tiếp theo sẽ gặp phải phiền toái lớn. Vừa rồi nghe nói, anh trai Cát Nhị Tráng còn là công an đấy. Cho dù không có quan hệ như vậy, nhưng dù sao nơi này cũng là hang ổ của Cát Nhị Tráng, khi y gọi quân đến, Phạm Hồng Vũ dù có hùng mạnh đến đâu thì vẫn không thể lại được.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Vậy tại sao mấy người không đi?
Đỗ Song Ngư lo lắng nói: - Cậu không đi, chúng tôi đi như thế nào?
Đây là điều đương nhiên – việc này là vì chúng tôi gây nên, một người qua đường vô danh như anh đều ra tay bênh vực kẻ yếu, nếu chúng tôi bỏ lại anh thì đâu còn đạo lý gì nữa.
Phạm Hồng Vũ trong lòng tăng hảo cảm đối với Đỗ Song Ngư lên rất nhiều.
Người như vậy bây giờ rất ít. Đây mới là người có đạo đức, lương tri, đối diện với nguy nan trước mặt cũng không do dự mà lựa chọn lương tri.
Càng khó tin chính là, vợ chồng đồng tâm.
- Không có việc gì đâu, không cần phải đi, đồng công an sẽ xử lý công bằng.
- Haiz, bọn họ sẽ không công bằng đâu. Nếu họ xử lý công bằng thì việc gì tôi phải chạy lên Hồng Châu? Bọn họ là công an Vân Hồ, chắc chắn sẽ giúp người Vân Hồ thôi.
Đỗ Song Ngư hơi tức giận.
Đây chính là kinh nghiệm nhiều năm của anh, không thể sai được.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày hơi dựng lên, nói: - Từ nay về sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu.
Giọng điệu thản nhiên, nói lời trắc nịch.
- Ái chà, cái này cậu có thể định đoạt được sao? Chắc cậu vẫn đang là sinh viên nhỉ? Không biết được ngoài xã hội hiểm ác thế nào…
Đỗ Song Ngư gấp đến độ dậm chân, vừa rồi đối mặt với Cát Nhị Tráng thật ra lại điềm tĩnh, rất có phong độ của một đại tướng. Có lẽ là đối tượng bất đồng, vô tình, coi Phạm Hồng Vũ là người thân cận, nên lo lắng cho sự an toàn của hắn.
Phạm Hồng Vũ lại sờ cằm.
Đã là Chủ tịch huyện, lại còn bị gọi là sinh viên, cảm giác này rất thích thú. Theo lý thuyết, Phạm Hồng Vũ không phải con gái, không quá để ý tuổi tác của mình, nhưng khi được khen trẻ hơn tuổi, ai cũng có cảm giác như vậy. - Đi mau đi mau…
Đỗ Song Ngư lại thúc giục.
- Đi? Đi đâu bây giờ? Hừ hừ Một giọng nói ngạo khí vô cùng vang lên. - Đồn trưởng Cát…
- Đồn trưởng Cát đến rồi à…
Những người đứng xem tỏ ra sợ hãi, nói với nhau.
Cùng với tiếng giày nện xuống nền nhà xi măng, một cảnh sát to béo đứng trước cửa quán cơm, khoảng chừng ba mươi tuổi gì đó, vẻ mặt dữ tợn. Hai mắt hung quang bắn ra tứ phía, sát khí rất nặng. Vừa rồi những người đứng xem gọi y là đồn trưởng Cát, có lẽ là anh ruột hoặc anh họ của Cát Nhị Tráng, tuy nhiên nhìn bề ngoài thì hai anh em họ không giống nhau chút nào.
Trong mắt Phạm Hồng Vũ, muốn giải quyết Cát Nhị Tráng thì vô cùng đơn giản, cơ bản không hề tốn sức lực chút nào.
Nhưng với đồn trưởng Cát thì khác, e là không thể giải quyết gọn gàng như vậy được, với thể trọng hơn 90 kg của y, thì khó mà quật ngã được.
Phía sau đồn trưởng Cát còn có bốn năm thanh niên, trong đó có hai người mặc cảnh phục, ba người còn lại là mặc thường phục, tất cả đều cầm dùi cui, phía sau hông là còng số tám. Đoán chừng là hai viên cảnh sát và ba đội viên trị an dân phòng.
Đồn trưởng Cát vênh váo tự đắc mà đi vào, hai mắt quét một vòng, lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn thấy Cát Nhị Tráng đang nằm co trên mặt đất liền kêu lên: - Lão Nhị, làm sao thế?
Sắc mặt Cát Nhị Tráng đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, làm sao mà nghe được tiếng gọi của y chứ.
Còn nam thanh niên quần loe nằm bên cạnh thì đồn trưởng Cát không thèm nhìn lấy một cái.
- Mau mau, khiêng nó đi bệnh viện.
Đồn trưởng Cát lập tức kêu lên.
Lúc này, hai đội viên dân phòng tiến lên, một đầu một đuôi nhấc Cát Nhị Tráng. Cát Nhị Tráng hừ hừ rên, từ từ tỉnh lại, bỗng nhiên nhìn thấy đồn trưởng Cát, liền giãy dụa rầm rì nói: - Anh, anh, anh xử lý nó đi, nó…nó đánh em…
- Yên tâm, nó chạy không thoát đâu. Đồn trưởng Cát vung tay lên, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
Cát Nhị Tráng thần sắc thả lỏng, chớp mắt sau đó lại mơ màng, không biết là hai quả trứng của y đã bị nát hay chưa.
- Đồn trưởng Cát, còn, còn có một nữa…
Một thanh niên quần loe còn lại nơm nớp chỉ vào người nằm trên đất.
- Đều khiêng đi.
Đồn trưởng Cát lại vung tay lên, khí thế mười phần.
- Hai người kia, mau lại đây hỗ trợ đưa người đi bệnh viện.
Cũng là chỉ điểm hai người đang đứng xem.
Y dẫn theo năm người đến, nếu hiện tại phân ra hai người để đưa Cát Nhị Tráng đi bệnh viện thì sẽ không đủ người.
Hai thôn dân kia cũng không dám chậm trễ, lập tức tiến vào, khiêng người thanh niên quần loe kia đi.
Phạm Hồng Vũ vẫn không ngăn cản.
Hai người này bị thương hơi nặng, cần phải được đi điều trị sớm.
- Ai làm chuyện này?
Trong quán lập tức trở nên yên lặng, đồn trưởng Cát rống to một tiếng, đôi mắt trợn lên nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ. Ra vẻ trong căn phòng này, người có thể khiến cho hai người Cát Nhị Tráng thảm như vậy chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ. Thân thể gầy như que củi của Đỗ Song Ngư kia thì không thể làm được.
- Đồn trưởng Cát, chính là anh ta làm…
Nam thanh niên quần loe còn lại lập tức giơ tay chỉ vào Phạm Hồng Vũ.
Những quần chúng đứng xem đều lộ ra thần sắc không đành lòng.
- Là mày làm hả?
Đồn trưởng Cát nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, giận dữ gầm lên.
- Đúng vậy, là tôi làm.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp.
- Không, là tôi làm.
Đồn trưởng Cát đang định áp dụng biện pháp thì Đỗ Song Ngư bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng nói.
- Là mày làm? Mẹ kiếp, mày là thằng nào…
Đồn trưởng Cát xoay người, hung hăng nhìn vào Đỗ Song Ngư.
Phạm Hồng Vũ cau mày lại, tên đồn trưởng Cát này cũng là cảnh sát chính quy, không ngờ cứ mở miệng ra lại nói tục như vậy.
- Tôi là Đỗ Song Ngư, là công nhân của đại đội 3 nông trường Triều Dương.
Đỗ Song Ngư nghiêm nghị không sợ, ngẩng đầu đáp.
- Đỗ Song Ngư?
- Đúng đúng, đồn trưởng Cát, y chính là Đỗ Song Ngư, là người bên nông trường Triều Dương. Anh Nhị Tráng vừa nãy muốn xử lý y…
Nam thanh niên quần loe lại chứng nhận.
- Mày chính là Đỗ Song Ngư? Đồn trưởng Cát có chút bất ngờ, lập tức ngửa mặt lên trởi bật cười ha hả, kêu lên: - Được được, cấp trên đang muốn bắt mày, tao còn không biết làm gì thì mày tự vác xác đến, được, thật tốt quá.
- Tại sao muốn bắt tôi?
- Vì sao à? Mày còn hỏi tao vì sao à? Mẹ mày chứ! Bắt lại.
Đồn trưởng Cát lại rống to.
Hai cảnh cát phía sau lập tức rút còng số 8 ra. - Chờ một chút.
Phạm Hồng Vũ mở miệng nói.
Đồn trưởng Cát lại trừng mắt nhìn.
Phạm Hồng Vũ trầm giọng hỏi: - Đồn trưởng Cát, anh nói là cấp trên đang muốn bắt anh ấy, vì sao vậy? Là ai hạ lệnh như vậy?
Đồn trưởng Cát ngẩn người, lập tức khinh miệt đáp: - Mày hỏi tao? Mày dựa vào cái gì mà dám hỏi tao? Mẹ mày chứ…
- Đồn trưởng Cát.
Phạm Hồng Vũ gào to một tiếng, hai hàng lông mày dựng lên.
- Chú ý thân phận của anh một chút, mở miệng ra là nói tục. Anh là công an chứ không phải lưu manh. Đồng chí Lý Văn Hàn chỉ huy kiểu gì không biết? Toàn làm bữa bãi…
Người tên là Lý Văn Hàn chính là Trưởng công an huyện Vân Hồ. Phạm Hồng Vũ mặc dù chưa chính thức nhậm chức, nhưng ở các bộ phận đã được chuyển văn bản đến rồi.
Đồn trưởng Cát không khỏi ngơ ngác, lập tức khôi phục lại tinh thần, cười ha hả, sắc mặt hiện lên vẻ châm chọc.
Hai gã cảnh sát đi theo cũng cười theo.
Còn “đồng chí Lý Văn Hàn” nữa chứ? Cười chết mất thôi.
- Mày là ai mà dám to mổm như thế? Mày muốn làm tao sợ à? Mày là Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện? Mẹ kiếp, bắt nó lại.
- Khốn khiếp!
Phạm Hồng Vũ gầm lên một tiếng.
Tùy tay rút thẻ công tác ra, giơ lên trước mặt Cát Đại Tráng.
Vì hắn còn chưa đến huyện nhậm chức, cho nên chỉ có thẻ công tác của văn phòng UBND tỉnh, nhưng chỉ cái này thôi cũng đủ rồi.
- Cái gì thế này? Trưởng phòng thư ký 1 Văn phòng UBND tỉnh? Ha ha, mày còn dám giả mạo cán bộ tỉnh nữa à?
Cát Đại Tráng cười ha hả, giống như gặp chuyện nực cười lắm vậy, bỗng nhiên lúc đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, miệng há hốc, vẻ mặt không dám tin.
- Phạm Hồng Vũ, Phạm…Phạm Hồng Vũ, Chủ tịch huyện Phạm?