Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 385: Chương 385: Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Lệnh thị




Khi Trịnh Mỹ Đường đến trường Đảng Tỉnh ủy truyền đạt chỉ thị của Viên Lưu Ngạn, thì Tiêu Lang đến sân bay Hồng Châu.

Không chỉ có Tiêu Lang đến sân bay Hồng Châu mà đi theo còn có Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân Lưu Kiến Quốc, đồng hành còn có một số đồng chí của văn phòng Ủy ban Nhân dân tỉnh và Sở giao thông tỉnh, còn có Giám đốc sở Giao thông lão Đàm.

Lưu Kiến Quốc được sự đặc phái của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, đặc biệt đến sân bay Hồng Châu đón vị khách quan trọng.

Vị khách này có lai lịch không nhỏ chút nào, đó chính là Chủ tịch hội đồng quản trị Hongkong Lệnh Thiên Thu, là bố của Chủ tịch công ty Thương mại Phồn Thịnh Lệnh Hòa Phồn.

Lần trước Lệnh Hòa Phồn đến Hồng Châu, cùng Phạm Hồng Vũ, Tiêu Lang ;mưu đồ bí mật;. Sau khi trở về ban đầu không thuyết phục được Lệnh Thiên Thu. Trải qua hai tháng khổ công, cuối cùng cũng đã thuyết phục được Lệnh Thiên Thu đồng ý cùng y đến Hồng Châu tiến hành khảo sát thực địa.

Lệnh Hòa Phồn lập tức mang tin tức này thông báo cho Phạm Hồng Vũ.

Vưu Lợi Dân liền ra lệnh tiếp đãi long trọng.

Căn bản, Vưu Lợi Dân muốn phân công cho Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý giao thông Vu Vĩ Quang, để ông ta tự mình nghênh đón Lệnh Thiên Thu. Lệnh thị ở Hongkong tuy không phải là một tập đoàn lớn nhất, nhưng bởi vì có quan hệ thông gia với tập đoàn Từ thị nên cũng có phần danh tiếng hơn. Có thể nói từ khi mở cửa đến nay, thương nhân nổi tiếng Hongkong mang mục đích đầu tư đến tiến hành khảo sát tỉnh Thanh Sơn, ý nghĩa tượng trưng còn lớn hơn ý nghĩa thực tế, nên công việc phải làm rất thận trọng.

Đương nhiên, vẫn không đạt đến nếu Vưu Lợi Dân không tự mình ra sân bay nghênh đón.

Đó chính là trình tự kết giao, phái ai đi nghênh đón khách đó cũng là điều quan trọng.

Bởi vì Lệnh Thiên Thu đến, có nói rõ đến là vì dự án đầu tư xây dựng cải tạo cải tạo đường cao tốc Hồng Nam. Cho nên cử vị Phó chủ tịch tỉnh quản lý giao thông đi nghênh đón, điều này rất thích hợp.

Không ngờ khi thông báo cho thư ký của Vu Vĩ Quang, liềnị trực tiếp bị cự tuyệt, nói rằng phó Chủ tịch tỉnh Vu thân thể không khỏe, đang chuẩn bị đến bệnh viện làm kiểm tra, không thể ra sân bay đón khách được.

Lý do này quá đảm bảo, biết rõ tên Vu Vĩ Quang này chỉ mượn cớ từ chối, Tiêu Lang cũng không nói gì cả.

Người không được bệnh sao?

Tiêu Lang hướng Vưu Lợi Dân báo cáo chi tiết, Vưu Lợi Dân không nói gì, liền chỉ thị cho Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân Lưu Kiến Quốc dẫn các đại biểu ra sân bay nghênh đón Lệnh Thiên Thu.

Tiêu Lang đề nghị, nếu thân thể Chủ tịch tỉnh không khỏe sao không cử các Phó chủ tịch tỉnh khác?

Vưu Lợi Dân lắc đầu.

Tiêu Lang cũng không hỏi gì thêm nữa, lui ra ngoài.

Chủ tịch tỉnh Vưu có lẽ đã tính toán lỹ lưỡng cả rồi, đã cử Vu Vĩ Quang nhưng Vu Vĩ Quang không đi, nếu lại cử Phó chủ tịch tỉnh khác thì các đồng chí ấy có thể nói, ;sai khiến; anh ta không được nên mượn tôi thay thế bổ sung sao? Chẳng lẽ địa vị tôi không bằng Vu Vĩ Quang?

Vu Vĩ Quang cũng chỉ là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Kể từ đó, Vu Vĩ Quang ương ngạnh lộ rõ, Chủ tịch tỉnh Vưu thì dù muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, cũng không thể nào được rồi, xem ra cuộc đại chiến không thể nào tránh khỏi.

Trong lòng Tiêu Lang suy nghĩ miên man

Tuy rằng y chuẩn bị rời khỏi Ủy ban Nhân dân tỉnh, rời khỏi Vưu Lợi Dân lên thủ đô nhận chức, trận chiến lớn ;quy mô cấp tỉnh; này y sẽ không thể tham dự, nên không có nguy hiểm gì trong đó cả. Nhưng đối thủ mạnh như thế, hơn nữa, Bí thư Vinh Cao Khải thái độ không rõ ràng, lần này đánh chẳng biết hươu về tay ai, điều này đúng là không thể lường trước được.

Viên Lưu Ngạn là Phó bí thư uy phong lẫm liệt, không chỉ ông ta có thủ đoạn cao mà sau lưng ông ta nhất định có nhân vật lớn đỡ đầu, nếu không chuyện này khó xuất hiện.

Chức vị chính và chức vị phó rất khác nhau.

Thời điểm mấu chốt chính mình lại phải rời đi, không thể hợp lực cùng Chủ tịch tỉnh ;tác chiến;, nên trong lòng y cảm thấy không được tốt lắm.

Cũng may, Phạm Hồng Vũ không phải là người cạn tình cạn nghĩa, trên phương diện đấu tranh chính trị thì hắn có nhiều mưu mô thủ đoạn, bản thân có lẽ sẽ thay thế y trợ giúp Chủ tịch tỉnh Vưu, nhất định hiệu quả cao.

Mang theo tâm trạng có chút phức tạp, Tiêu Lang ra sân bay.

Máy bay còn chưa đến, thảm đỏ đã được trải để nghênh đón. Các cán bộ ngồi một góc trong phòng chờ máy bay đáp xuống. Trong khi chờ sân bay thông báo, Giám đốc sở Giao thông tỉnh Đàm Khải Hoa và Tiêu Lang cùng ngồi một nơi mà đợi. Hôm nay đến đợi khách quý chỉ có ông ta và Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân tỉnh Lưu Kiến Quốc là chức vụ cao nhất. Hiện tại lúc này khách quý còn bay trên trời, nên mọi người ngồi tùy ý nói chuyện phiếm cùng nhau.

- Trưởng phòng Tiêu, phải quay về thủ đô rồi sao?

Đàm Khải Hoa thuận miệng hỏi, giọng điệu có vẻ khá thân mật. Đối với cán bộ cấp sở trở lên, Đàm Khải Hoa xem như là ;làm người; khá hơn rồi và mối quan hệ cũng có chọn lọc

Tiêu Lang thản nhiên cười nói:

- Vâng, tôi có có ý đến thủ đô cùng làm việc với vợ tôi, tuy nhiên được hay không còn phải xem trên bố trí thế nào đã.

- Nhất định có thể được mà, một người tài hoa như Trưởng phòng Tiêu, đơn vị nào lại không mời cậu chứ?

Đàm Khải Hoa cười ha hả, dường như tâm trạng vui vẻ thỏa mái. Kỳ thật tất cả mọi người ai cũng hiểu thời điểm này chỉ có Giám đốc sở Đàm là người buồn bực nhất. Chiếc mũ cánh chuồn ;nhất phương chư hầu; không cánh mà bay, cũng không hiểu vì sao lại có cơn ;lốc xoáy; lớn như vậy, không nghĩ ra nên khó có thể trở lui được.

Chủ tịnh tỉnh Vưu và Bí thư Viên mâu thuẫn càng lúc càng lớn, một số cán bộ không tính là cấp bậc cao đều có nghe phong thanh. Bí thư Vinh thì Lã vọng buông cần, thờ ơ lạnh nhạt. Đàm Khải Hoa tuy rằng không có thân cận với hai vị lãnh đạo này, nhưng nghiêm khắc mà nói, ông ta lại được Bí thư Vinh coi trọng, nhưng vị trí lại rất hiểm yếu. Song phương đánh nhau, đều tập trung ở Sở Giao thông, kẹp Đàm Khải Hoa ở thế khó xử.

Nếu thật trả lời không thỏa đáng, không được gì Đàm Khải Hoa cũng không dám hy vọng xa vời Bí thư Vinh sẽ toàn lực đến ;cứu viện; ông ta.

Đàm Khải Hoa bắt đầu hiểu rõ một chút, trong suy nghĩ của các nhân vật lớn thì hầu bọn ho xem người thân tín là một đám tiểu quân cờ, là bảo vệ hay vứt bỏ hoàn toàn phụ thuộc vào tình thình toàn cục thế nào, tiểu quân cờ không thể nào làm chủ được bản thân mình.

Hiện đang cố gắng gắn kết mối quan hệ với Tiêu Lang, có còn hơn không.

Tiêu Lang bật cười ha hả nói:

- Giám đốc sở Đàm khen trật rồi, tôi thì có tài hoa gì chứ? Cũng không dám so sánh cùng Giám đốc sở Đàm được...

Đàm Khải Hoa vội vàng tán dương vài câu, sau đó nói xoay chuyển đề tài, hỏi:

- Trưởng phòng Tiêu, sau khi cậu đi thủ đô nhận chức thì ai làm công việc của cậu? Nghe nói là đồng chí Phạm Hồng Vũ hả?

Tiêu Lang mỉm cười gật đầu.

Phạm Hồng Vũ cũng đã thay thế trong thời gian rồi, rất nhiều cán bộ đã biết, cũng không có gì gọi là bí mật cả, không cần dấu diếm.

- Ha ha, vị Trưởng phòng Phạm này còn trẻ như vậy, nghe nói là người vận dụng kinh tế giỏi. Tuy nhiên, cơ quan và cơ sở cũng có chút khác nhau, cũng không biết tính cách của anh ta thế nào?

Đàm Khải Hoa bắt đầu hỏi dò.

Đây mới chính là mục đích ông ta cố ý làm quen với Tiêu Lang, hiển nhiên trong tỉnh có thay đối người thì Đàm Khải Hoa phải biết một chút về Phạm Hồng Vũ. Những việc ở huyện Vũ Dương ;nhất thất đại án;, ;”hình thức Phong Lâm; cùng địa khu Ngạn Hoa ;ván cờ chính trị lớn; năm ngoái, khiến thanh danh Phạm Hồng Vũ vang xa, chỉ có ấn tượng, chứ còn tính cách như thế nào thì Tiêu Lang mới là người rõ.

Đương nhiên Tiêu Lang biết gì sẽ nói với anh ta mà đã nói thì nói hết, hiểu rõ thêm một chút cũng không có chuyện gì xấu.

- Đồng chí Hồng Vũ tính tình rất khác tôi, tính anh ta rõ ràng dứt khoát.

Tiêu Lang khẽ cười nói, khẽ lắc đầu

Kỳ thật trong thâm tâm, Tiêu Lang cũng cho rằng Phạm Hồng Vũ không phải là người thích hợp lựa chọn làm thư ký. Phạm Hồng Vũ là người cương quyết, sát phạt quyết đoán, là tính cách điển hình của nhân vật số một. Việc gì giao cho anh ta đều suôn sẻ thuận lợi, ở văn phòng Ủy ban Nhân dân xử lý các loại quan hệ con người chỉ sợ không được khả thi.

Nhưng Vưu Lợi Dân đã lường trước mọi chuyện, so với Tiêu Lang thêm rõ điểm này, lại chỉ định Phạm Hồng Vũ đến thay thế vị trí y, Tiêu Lang đoán chừng Phạm Hồng Vũ được Chủ tịch tỉnh Vưu đã xác định vị trí trong suy nghĩ rồi, thêm xu hướng nhân vật ;tham mưu;, mà không phải thư ký. Một ít văn tự vụn vặt thì có thể giao cho người khác làm, dù sao thư ký cũng không chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ.

- Nghe nói, lúc này đến Thanh Sơn khảo sát chính là Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Lệnh thị Hongkong, con trai của ông ta ở thị trán Phong Lâm, đầu thư làm một nhà máy điện tử hả?

Thấy Tiêu Lang không chịu nói rõ tính cách của Phạm Hồng Vũ, Đàm Khải Hoa bắt đầu chuyển đề tài, tiếp tục bám riết không tha chuyện muốn tìm hiểu Phạm Hồng Vũ. Ông ta nghe nói dường như Ô Nhật Tân có quan hệ không bình thường với Phạm Hồng Vũ. Khi mới nghe tin tức này, Đàm Khải Hoa có chút không muốn tin, tính tình lão Ô thế nào, ông ta đều rõ ràng, hoàn toàn khác xa với Phạm Hồng Vũ, như thế nào lại cùng đi với Phạm Hồng Vũ chứ? Lão Ô cũng chẳng phải nhân tài, chưa chắc được Chủ tịch tỉnh Vưu coi trọng. Nếu quả thực như thế, Chủ tịch tỉnh Vưu sẽ không để cho lão Ô này ở bên cạnh.

Nhưng Ô Nhật Tân được điều chỉnh phân công công tác sau nhiều chuyện xảy ra, khiến Đàm Khải Hoa có chút nghi ngờ.

Ô Nhật Tân trong tưởng tưởng của ông ta không có vẻ mặt như cầu xin như cha mẹ chết, ngược lại ông ta còn vui cười hớn hở tiếp nhận sự thật, một lòng bổ nhào vào Công đoàn và công việc hậu cần, làm việc khá nhiệt tình.

Điều này không phải là tính cách của lão Ô.

Đàm Khải Hoa trăm phần trăm có thể khẳng định như thế.

Ô Nhật Tân lòng dạ còn không có sâu như vậy, nhất định là có cái để dựa vào, rất tin tưởng hết thảy vận rủi chỉ là tạm thời.

Chính bởi vì như thế, Đàm Khải Hoa muốn nghĩ biện pháp làm rõ tin tức này, rồi mới quyết định thái độ đối đãi với Ô Nhật Tân sau này. Nếu chẳng may lời đồn là sự thật, quan hệ giữa Ô Nhật Tân và Phạm Hồng Vũ rất chặt chẽ, chỉ cần Vưu Lợi Dân còn tại vị thì Ô Nhật Tân sẽ có ngày nổi danh. Hiện tại, theo ý tứ của Vu Vĩ Quang, đem lão Ô giẫm lên quá ác thì tương lai sợ là không tốt.

Chuyện trong quan trường, ai có thể nói rõ ràng. Chỉ cần Ô Nhật Tân không bị cách chức, đuổi ra khỏi sở Giao thông thì nhất định sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi.

Nói thật, ở sâu trong nội tâm của Đàm Khải Hoa, còn thật hy vọng tin tức này là thật. Nếu Ô Nhật Tân có thể sớm thay thế vị trí của ông thì ông có thể nhảy ra khỏi cơn lốc xoáy, nhàn nhã, tự tại mà sống.

Tiêu Lang cười nói:

- Là như vậy, Lệnh Hòa Phồn tiên sinh ở thị trấn Phong Lâm đúng là có đầu tư một nhà máy điện tử, quy mô rất lớn với hơn một ngàn công nhân. Chính bởi vì hiệu quả và lợi ích của nhà máy rất tốt, nên Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh mới quyết định tự mình đến khảo sát.

Quả thật, vị khách thương nhân Hongkong này là vì Phạm Hồng Vũ mà đến.

Đàm Khải Hoa âm thầm kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.