Một buổi tối của cuối tháng ba, gió xuân vào ban đêm vẫn khá lạnh lẽo,
một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lá mạ đưa Phạm Hồng Vũ về đại viện
huyện ủy Vũ Dương.
Vụ án Trịnh Phong Khuông, hôm nay chính thức tuyên án.
Trịnh Phong Khuông, Hoàng Liên Sinh và sáu kẻ cầm đầu khác, với tội danh giết người, cố ý gây thương tích, cưỡng hiếp…nên đã bị phán tử hình, lập tức tiến hành. Còn 12 tòng phạm người thì bị phán chung thân, người thì bị
phán tù có thời hạn. Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị
Pháp luật huyện Vũ Dương Trịnh Thiên Bình, vì làm việc trái pháp luật,
bao che tội phạm, tham ô nhận hối lộ, nên bị xử 15 năm tù giam. Ngoài
ra, hai người phụ trách Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, Công an huyện
cũng bị liên can mà bị xử phạt tù có thời hạn.
Hệ thống chính trị, pháp luật của huyện Vũ Dương gần như được thay máu.
Vụ án được xác định, cuộc sống của Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn ở quân doanh cũng kết thúc.
Về nhà giữa đêm khuya, chính là yêu cầu của Phạm Hồng Vũ. Hắn không muốn
về ban ngày vì dễ gây ồn ào, những lúc phải khiêm tốn thì nhất định phải khiêm tốn, chỉ có đối mặt với “kẻ thù” thì hắn mới cao điệu hành sự.
Xe jeep đưa Hạ Ngôn về nhà máy Cơ khí nông nghiệp trước, sau đó mới đưa hắn về đại viện Huyện ủy.
Đúng vậy.
Phạm Vệ Quốc đã trở lại.
Sự liên lụy của vụ án Trịnh Phong Khuông tương đối sâu, không chỉ hệ thống chính trị pháp luật huyện Vũ Dương thay máu đơn giản như vậy. So với
trí nhớ của Phạm Hồng Vũ thì có rất nhiều điểm trùng hợp.
“Vận mệnh chính trị” của huyện Vũ Dương, thậm chí cả địa khu Ngạn Hoa đều vì thế mà thay đổi.
Phạm Vệ Quốc được trở về với vị trí chỗ ở cũ, lầu ba đơn nguyên ba tòa nhà số 1.
Sau khi Phạm Vệ Quốc được điều lên cục Công nghiệp địa khu, thì căn hộ này
tạm thời vẫn được phân cho ai. Khu nhà ở của Ủy viên thường vụ Huyện ủy
không phải người nào cũng có tư cách vào ở. Hiện tại, lãnh đạo Văn phòng Huyện ủy xem chừng đang thầm kêu may mắn.
May mà không chuyển phòng ở của Phó chủ tịch huyện Phạm cho người khác. Ai biết mấy tháng trôi qua
Phạm Vệ Quốc sẽ được trở lại huyện Vũ Dương?
Và, không còn là Phó chủ tịch thường trực huyện nữa, mà là Chủ tịch huyện.
Trước đó không lâu, ngày xét xử chính thức vụ án Trịnh Phong Khuông ngày thứ
ba. Địa ủy triệu tập cuộc họp, thảo luận vấn đề cán bộ, căn cứ đề nghị
của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, Phó cục trưởng cục Công nghiệp Địa
khu Phạm Vệ Quốc, được điều trở lại đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy,
Chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Vũ Dương.
Ban lãnh đạo cũ của huyện Vũ Dương, tiến hành cuộc điều chỉnh lớn.
Bí thư Huyện ủy Quy Văn Hòa, Chủ tịch huyện Vương đều bị chuyển đi nơi
khác, Quy Văn Hòa thậm chí đã bị xử lý kỷ luật đảng. Khi ông ta cầm đầu
bộ máy Huyện ủy, để xuất hiện một tên bại hoại như Trịnh Thiên Bình, và
Trịnh Phong Khuông nên bị liên lụy cũng là điều dễ hiểu.
Chủ tịch huyện Vương là bị “vạ lây”.
Vụ án này rất lớn, Chủ tịch huyện muốn không bị liên lụy cũng lớn. Tuy
nhiên chỉ có điều Chủ tịch huyện Vương vẫn chưa có ai xử phạt.
Sự điều chỉnh của bộ máy huyện Vũ Dương đã nằm trong dự liệu của mọi
người. Tết âm lịch vừa qua, đại viện huyện Vũ Dương đã nghị luận rất
nhiều vấn đề, không còn là cha con Trịnh Phong Khuông sẽ nhận kết cục
nào nữa, mà là ai sẽ là tân Bí thư huyện ủy, tân Chủ tịch huyện.
Cũng có rất nhiều ý kiến “chọn người”, nhưng gần như không ai đoán được tân chủ tịch huyện chính là Phạm Vệ Quốc.
Trò ảo thuật này quá cổ quái.
Quả thật, người mà Phạm Hồng Vũ “cứu: chính là Đại đội phó kia, nghe nói
lai lịch rất lớn, thậm chí có thể là cháu của ông cụ Bảo – một trong
những khai quốc nguyên thần.
Cái này thì ghê gớm rồi.
Ở cục Công an mang súng giữ hai con tin, đó là khái niệm gì?
Hơn nữa, Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa không chào đón Phạm Vệ Quốc, đây
cũng là sự thật mà cán bộ huyện Vũ Dương đều biết rõ. Nểu để cho Phạm Vệ Quốc trở lại huyện Vũ Dương đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện thì chẳng
Lương Quang Hoa tự vả vào mặt mình.
Bí thư Lương sao có để tự làm điều đó được.
Nhưng bàn tay của Bí thư Lương, cũng thật sự đã giáng xuống, vả vào chính mặt của mình.
Suy xét đến một ngày trước, Phó bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn đã chính thức
đả nhiệm chức Chủ tịch UBND địa khu Ngạn Hoa. Cẩn thận nghĩ lại, cái tát này cũng thật sự có nhiều điều bất đắc dĩ.
Lương Quang Hoa đây là muốn bảo vệ vị trí của mình.
Lý Hữu Trí vốn muốn làm thêm hai năm nữa, vậy mà cũng bị liên lụy. Lương Quang Hoa không ra tay thì e rằng cũng có phiền toái.
Lần này, mọi người được chứng kiến cái gì gọi là nhân vật quyền lực cao cấp.
Chủ nhiệm phân xưởng ba của nhà máy Cơ khí nông nghiệp có phòng đơn trên
nhà tập thể, tuy nhiên nghĩ đến việc đã gần ba tháng hắn không ở phỏng
chừng đã bị chuột, gián chiếm cứ rồi, tối nay bất kể thế nào cũng không
thể ngủ được.
Phải biết rằng thời điểm năm 87, thông tin cũng
không tiện lợi như bây giờ, Phạm Hồng Vũ về nhà vẫn là không thông báo
trước, cứ như vậy vác ba lô về.
- Hồng Vũ.
Quản Lệ Mai vừa mở cửa, lập tức vô cùng vui mừng.
- Mẹ, con đã về.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Trở về là tốt rồi, vào đi, vào đi..
Quản Lệ Mai liên thanh nói, nước mắt bỗng nhiên trào ra.
Vụ án này, bà đã phải gánh chịu rất nhiều tâm sự.
Hiện tại rốt cuộc cũng được giải tỏa.
Phạm Hồng Vũ ôm lấy mẹ. Ở đời sau đây là điều hắn thường hay làm, mỗi lần về nhà đều ôm lấy người mẹ già. Hiện tại tự nhiên cũng như vậy.
Chỉ có điều thời cơ có chút không đúng.
Quản Lệ Mai đâu đã già.
Đang khóc nhưng Quản Lệ Mai bỗng bật cười, đẩy con ra, lau nước mắt nói:
- Mau vào đi.
Trong phòng khách khá im lặng, chỉ có tiếng của TV mà thôi.
Phạm Hồng Vũ đặt ba lô xuống, hỏi:
- Mẹ, ba đâu rồi?
- Con đừng hỏi nữa, đi họp rồi.
Quản Lệ Mai hơi tức giận nói.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc:
- Đã tối thế này rồi còn họp cái gì vậy?
Quản Lệ Mai hừ nó:
- Ngày đầu tiên con làm con của ông ấy hay sao mà còn hỏi vậy.
Phạm Hồng Vũ giật mình, không khỏi bật cười:
- Mẹ, ba lúc nào cũng với tính cách như vậy. Trước kia làm Phó chủ tịch
huyện, cũng đều không biết ngày đêm là gì. Hiện giờ lên Chủ tịch huyện
rồi, mẹ bắt ba sửa cũng đâu có sửa được.
Quản Lệ Mai tức giận nói:
- Mẹ tình nguyện để ông ấy không làm cái chức Chủ tịch huyện này nữa.
- Mẹ nói gì thế? Ba chọc giận mẹ hả?
- Hừ, mẹ tính từng ngày đấy. Từ khi ông ấy trở lại Vũ Dương, lên cái ghế
Chủ tịch huyện chết tiệt này, cho đến hôm nay, tổng cộng đã chín ngày
thì đã có sáu ngày là về sau mười giờ tối rồi đấy.
- Ha ha, hai phần ba.
- Khoan đã, còn chưa xong đâu. Ba ngày kia căn bản ông ấy không về nhà, mà là ngủ ở nông thôn.
Quản Lệ Mai hầm hừ nói:
- Ngay cả tối nay mà ông ấy có về nhà hay không thì vẫn còn chưa biết đâu.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, khẽ vuốt cằm, nói:
- Chắc đang sắp xếp việc cày bừa vụ xuân.
Quản Lệ Mai cả kinh, nhìn con trai, nghi ngờ nói:
- Hồng Vũ, ý nghĩ này của con sao giống ba con đến thế?
Vốn tưởng rằng Phạm Hồng Vũ sẽ “đồng lõa” với mình, “lên án” ông già kia
một phen. Ai ngờ Phạm Hồng Vũ đã nghĩ đến việc cày bừa vụ xuân chính là
nguyên nhân mấy ngày hôm nay Phạm Vệ Quốc thường xuyên về trễ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, Vũ Dương là một huyện nông nghiệp lớn, nông nghiệp chính là trụ cột của nền kinh tế. Cày bừa vụ xuân là chuyện lớn, cha làm Chủ tịch huyện, mẹ không muốn cho ba chú ý việc sản xuất vụ xuân thì đâu có được.
Quản Lệ Mai thở dài một tiếng:
- Thôi xong rồi, lại xuất hiện một Chủ tịch huyện Phạm nữa rồi.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
- Mẹ, đợi chút nữa ba về con sẽ tâm sự với ba. Công việc thì đương nhiên
phải chú trọng nhưng không cần chú trọng đến mức điên cuồng. Khi quá mệt mỏi sẽ rất dễ sinh ra sai lầm. Hơn nữa, huyện Vũ Dương chúng ta, nếu
muốn vực dậy nền kinh tế mà chỉ dựa vào mấy mẫu đất ruộng kia thì không
được, phải nghĩ ra biện pháp khác.
Lời này lại hợp với khẩu vị của Quản Lệ Mai, tự tay rót cho con trai một chén trà, bà cũng ngồi xuống ghế sô pha, nói:
- Hồng Vũ, nếu như con có thể khiến ba con thay đổi một chút tư tưởng
công tác thì tốt qúa. Mẹ ấy à, nói thật cũng không trông cậy ba con làm
quan lớn đâu. Chức Chủ tịch huyệnn này, chúng ta trước kia cũng đâu có
trông chờ có đúng không? Mẹ chỉ cần gia đình mình sống yên ổn là đã tốt
rồi. Ba con làm việc cả ngày cả đêm như vậy, mẹ rất lo lắng, nếu như
sinh bệnh ra đấy thì phải làm sao?
Về phần con trai nói phải
nghĩ cách khác để vực kinh tế huyện Vũ Dương dậy, Quản Lệ Mai không chút để ý. Điều đó có liên quan gì đến hai mẹ con đâu?
Phạm Hồng Vũ cười nó:
- Mẹ, lời này cũng đúng lắm. Đợi ba về con sẽ tâm sự với ba, khuyên ba
một chút. Đôi khi muốn làm tốt công tác còn phải chú ý đến phương pháp.
Bí thư Khâu luôn nhấn mạnh việc giải phóng tư tưởng, cũng là có nguyên
nhân đấy.
- Ha ha, Hồng Vũ, giờ con phải sửa miệng rồi, phải là Chủ tịch Địa khu Khâu mới đúng.
Khâu Minh Sơn đã thăng chức làm Chủ tịch Địa khu, Phạm Vệ Quốc làm Chủ tịch huyện.
- Đúng, Chủ tịch địa khu Khâu.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.
- Haiz, vậy…con và cái cô Triệu Ca kia…
Nói chuyện một lúc, Quản Lệ Mai bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Ca. Lần trước gặp ở quân doanh, tận mắt nhìn thấy Triệu Ca ở trong đó. Không biết thời
gian qua có qua lại với Phạm Hồng Vũ nữa không.
Đây chính là một tâm bệnh của Quản Lệ Mai.
- Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Mẹ, con mời về nhà, chúng ta không nói vấn đề này nữa có dược không?
Đây là sự thực, Phạm Hồng Vũ cũng rất đau đầu.
Một bên là tình yêu, bên kia là tình thân, cũng khó biết được cái nào nặng cái nào nhé.
- Được, hôm nay sẽ không hỏi nữa.
Quản Lệ Mai cũng đồng ý, không hỏi nữa.
- Vậy, còn công tác sau này của con con tính sao? Nhà máy Cơ khí nông nghiệp cũng không phải là chỗ tốt gì.
Phạm Hồng Vũ vốn là cán bộ hành chính biên chính đàng hoàng, bị đá một cái
đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp thì được coi là chuyện gì? Hiện giờ Khâu
Minh Sơn đã thăng chức lên làm Chủ tịch Địa khu, Phạm Vệ Quốc làm Chủ
tịch huyện, chẳng lẽ còn để “đại công thần” Phạm Hồng Vũ tiếp tục ở nhà
máy Cơ khí nông nghiệp sao?
Người khác đồng ý, Quản Lệ Mai cũng không đồng ý.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Việc này không vội, cứ xem rồi tính sau thôi mẹ.