Phó trưởng ban Tào Tuấn Minh ở lại Vũ Dương một ngày, cùng với lãnh đạo
Địa khu và lãnh đạo huyện đi thị sát công tác tuyên giáo và công tác
nông thôn ở huyện Vũ Dương. Còn về Phó trưởng ban Tào có đánh giá như
thế nào thì Phạm Hồng Vũ không thể hiểu hết được, không ai thông báo với hắn cả.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ tạm thời chưa được coi là một nhân vật, mặc dù Phó trưởng ban Tào đã đích thân triệu kiến hắn.
Ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp, không ai hỏi thăm việc Phó trưởng ban Tào
triệu kiến hắn, kể cả bát quái Kiều Phượng và cả Hạ Ngôn cũng không hề
hỏi. Năm 86, bầu không khí chính trị ở một huyện hẻo lánh vẫn còn khá
nồng hậu, lãnh đạo từ trung ương xuống triệu kiến Phạm Hồng Vũ, đương
nhiên đã khiến cả nhà máy Cơ khí nông nghiệp cảm thấy chấn động, nhưng
cũng tỏ ra vô cùng thần bí. Mọi người dường như cũng sợ hãi điều gì đó,
cho nên đành phải đem sự tò mò cưỡng chế ở trong lòng.
Phạm Hồng Vũ vẫn ở văn phòng của ban Nhân sự đọc báo uống trà như trước.
Cho đến khi Phó trưởng ban Tào rời khỏi Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ mới nhận
được điện thoại của Thái Dương, nói là Phó bí thư Khâu gọi hắn đến phòng 303 của nhà khách Huyện ủy.
Khâu Minh Sơn cũng nên gặp Phạm Hồng Vũ một chút rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Trưởng phòng Thái, lúc này, nếu như Phó bí thư Khâu không đi thị sát cùng với Phó trưởng ban Tào thì e rằng không ổn lắm.
Hồi còn ở Văn phòng Địa ủy, Phạm Hồng Vũ gọi Thái Dương là thủ trưởng. Hiện tại không còn ở đó nữa, hắn liền đổi xưng hô. Nếu như là người khác thì có lẽ không sửa, gọi “thủ trưởng” càng thân thiết hơn.
Tâm trạng của Thái Dương, thì lại không nhẹ nhàng như Phạm Hồng Vũ, giọng buồn rười rượi nói:
- Phó trưởng ban Tào nói, trong lúc đi khảo sát, lãnh đạo địa khu ai làm
việc nấy, không cần đi cùng. Ngoài Bí thư Lương ra, những lãnh đạo khác
đều làm việc của mình.
Sự đãi ngộ đối với nhân vật số 1, luôn luôn có bất đồng như vậy.
Chỉ thị này của Phó trưởng ban Tào, chắc chắn khiến cho lãnh đạo địa khu cảm thấy bấn loạn.
Phạm Hồng Vũ có thể đoán được thân phận của Phó trưởng ban Tào không phải là nhỉ, những “con cáo già” ở Địa khu dường như cũng có thể đoán ra được
vài phần. Phó trưởng ban Tào không cho đi cùng, đã mất đi một cơ hội
tốt.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói đùa với Thái Dương nữa:
- Vâng, tôi lập tức qua đó ngay.
Phòng 303 của nhà khách, bên ngoài cũng treo biển “phòng khách quý”. Phó
trưởng ban Tào và Bí thư Lương đều đã đi rồi, Phó bí thư Lương ở lại
huyện Vũ Dương thêm một ngày, đương nhiên là cũng phải nhận được sự “đãi ngộ” cao nhất rồi.
Điều khiến Phạm Hồng Vũ có chút ngạc nhiên là ba hắn – Phạm Vệ Quốc cũng có mặt ở đó.
- Phó bí thư Khâu, ba!
Phạm Hồng Vũ đơn giản chào hai người một tiếng.
- Ngồi đi.
Khâu Minh Sơn bình tĩnh nói.
- Vâng!
Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế sô pha, ngoài ra còn có 1 chiếc ghế dựa.
Phạm Hồng Vũ bê chiếc ghế dựa qua, đặt xuống và ngồi đối diện với Phạm
Vệ Quốc và Khâu Minh Sơn.
Trên mặt Phạm Hồng Vũ mang theo vẻ áy náy.
Điều này rất hiển nhiên, Phạm Hồng Vũ cho rằng con trai mình đã chọc giận
lãnh đạo, thật phiền toái. Hiện tại đều đã kinh động đến cả Phó trưởng
ban Tuyên giáo Trung ương rồi.
- Chúc mừng Phó bí thư Khâu.
Phạm Hồng Vũ vừa ngồi xuống, không đợi Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc lên tiếng, hắn đã lên tiếng trước.
Chỉ có điều cả hai người đều không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ lại nói câu như vậy.
- Phạm Hồng Vũ, nói lung tung gì thế.
Phạm Vệ Quốc rất xấu hổ, không kìm nổi bèn quát lớn.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn hơi dựng lên, hỏi:
- Chúc mừng cái gì?
- Việc này đã có kết luận rồi. Nếu tôi không phân tích sai thì đó là một kết luận tốt.
Thần sắc Phạm Hồng Vũ bình tĩnh, giọng nói không có chút gì là hấp tấp cả.
Nghe xong những lời này, Thái Dương vốn định rót nước xong thì ra ngoài lúc
này cũng không kìm nổi mà dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ rất tò mò. Cũng
muốn nghe một chút xem tên hậu sinh miệng còn hôi sữa này sẽ “phán” cái
gì.
Kết luận của Trung ương đối với việc này, hắn cũng có thể phân tích được ra sao?
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng xua tay, ngăn lại Phạm Vệ Quốc vốn đang định mở miệng quát lớn. Sau đó quay sang Thái Dương, nói:
- Cậu cũng ngồi đi.
Thái Dương là người mà Khâu Minh Sơn rất tín nhiệm, khi có cơ hội thì đều muốn bồi dưỡng anh ta.
- Vâng, Phó bí thư Khâu.
Thái Dương cũng ngồi xuống, tuy nhiên trong phòng không còn ghế, nên anh ta phải ngồi xuống giường.
- Cậu nói đi.
Khâu Minh Sơn quay sang Phạm Hồng Vũ nói.
- Vâng, Phó bí thư Khâu. Tôi báo cáo trước một chút, việc Phó trưởng ban Tào triệu kiến tôi ngày hôm qua.
- Ừ!
Phạm Hồng Vũ kể lại khá tỉ mỉ việc Tào Tuấn Minh triệu kiến hắn.
- Đây là lý do mà cậu muốn chúc mừng tôi?
Khâu Minh Sơn hỏi, bất động thanh sắc.
- Vâng, theo động tác của Phó trưởng ban Tào, thì ít nhất có thể suy ra bốn kết luận.
Phạm Hồng Vũ ỹ nghĩ tỉnh táo, dùng từ cẩn thận, nghiêm túc.
Khâu Minh Sơn hơi nhếch miệng cười, không biết là có ý tán thưởng hay châm chọc, có lẽ có cả hai ý này.
- Suy luận thứ nhất, chứng tỏ bài viết này của Phó bí thư Khâu đã được
một vị lãnh tụ cao cấp coi trọng. Nếu không, Phó trưởng ban Tào hoàn
toàn không phải đích thân đi chuyến này. Trước đó không lâu, tôi đã đọc
được một bài viết của một đồng chí trên Quần Chúng nhật báo, tỏ ra hoàn
toàn nhất trí với bài viết kia. Đó cũng có thể được coi là một bằng
chứng.
Phạm Hồng Vũ nói rõ tên một vị chuyên gia lý luận nổi tiếng, liệu trước Khâu Minh Sơn, Thái Dương và Phạm Vệ Quốc đã đọc qua
bài viết hôm đó.
Đồng chí này ở thủ đô, danh tiếng nổi như
cồn trong giới lý luận chính trị, ông ta đích thân viết bài lên tiếng
ủng hộ Khâu Minh Sơn, không có khả năng đó đơn thuần là ý kiến của cá
nhân ông ta. Với thân phận và địa vị của mình như vậy, nhà lý luận kia
tuyệt đối không tự nhiên phát biểu, mà có thể đã được một nhân vật nào
đó hướng cho rồi.
Phải biết rằng, Quần Chúng nhật báo là cơ
quan ngôn luận của Trung ương, ở phương diện phát triển hướng dư luận
toàn quốc, có một địa vị hết sức quan trọng.
Tào Tuấn Minh
đặc biệt đến Vũ Dương để tìm Phạm Hồng Vũ để tiến hành “sự kiểm chứng”
cuối cùng, điều này cũng đủ để chứng minh rằng suy luận của Phạm Hồng Vũ là chính xác.
- Chỉ là một bài viết mà thôi, cho dù là được một lãnh tụ coi trọng, cũng không thể đại động can qua như thế chứ?
Khâu Minh Sơn thản nhiên nói, dường như là đang phản bác lại suy luận của Phạm Hồng Vũ.
- Đây chính là tác dụng của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp, không chút do dự:
- Bài viết này của Phó bí thư Khâu sở dĩ được đăng trên Quần Chúng nhật
báo là do ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đề cử, thể hiện ý chí của Bí thư Vinh.
Tha lỗi cho tôi nói thẳng, có lẽ Phó bí thư Khâu trong mắt các nhân vật
lãnh tụ thì còn khá xa lạ, nhưng với Bí thư Vinh Khải Cao thì lại không
phải là nhỏ.
Bí thư Tỉnh ủy chính là một Đại tướng nơi biên
cương, bất luận là đánh quân cờ chính trị nào, thì thái độ của Bí thư
Tỉnh ủy và Thủ trưởng quân chính đại quân là hết sức quan trọng.
Hơn nữa, trong thập niên 90, “thế lực địa phương” ở các tỉnh đều cực kỳ
hùng mạnh, thái độ của Bí thư Tỉnh ủy càng trở nên quan trọng hơn.
- Nói thật lòng, chiêu này của Bí thư Vinh Khải Cao, quả là cao minh, đáng để khâm phục.
Phạm Hồng Vũ nói thêm một câu.
Đơn thuần đối với thủ đoạn chính trị mà nói, cử động lần này của Vinh Khải Cao, có thể gọi là lò lửa thuần một màu xanh.
Nhìn thằng con trai khuôn mặt ngây ngô, nhưng ăn nói điềm tĩnh tự nhiên,
dùng từ giống như một tay già đời, Phạm Hồng Vũ cảm thấy vừa ngạc nhiên
vừa có chút buồn cười. Thằng nhóc này, đúng là coi mình là một nhân vật
lớn rồi.
Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng, nói:
- Chiêu này của Bí thư Vinh thế nào, cậu nói nghe coi.
- Thứ nhất, Bí thư Vinh mượn cơ hội để thể hiện với lãnh đạo cao tầng
quan điểm lập trường chính trị của mình. So với việc đích thân ông ấy ra mặt hoặc giao cho một nhóm người ở ban Tuyên giáo Tỉnh ủy viết một bài
tương tự thì còn thích hợp hơn nhiều. Nếu làm như vậy, chính là ông ấy
đứng trên tuyến đầu, ở trên đài, căn bản không có sự khoan nhượng nào
cả. Lên đến địa vị như ông ấy, thì trừ khi quá bất đắc dĩ thì mới đích
thân ra trận, còn bình thường thì không bao giờ. Thứ hai, Phó bí thư
Khâu là quan thân dân, bài viết này được coi như tiếng lòng của cán bộ
cơ sở, so với việc người của ban Tuyên giáo viết thì còn có sức thuyết
phục hơn nhiều. Bí thư Vinh đề cử bài viết này cho Quần Chúng nhật báo,
chẳng khác gì nói cho lãnh tụ răng, ở tỉnh Thanh Sơn chúng tôi không
những Tỉnh ủy có thái độ rõ ràng, mà các đồng chí ở cấp dưới cũng có
thái độ rất rõ ràng. Từ một khía cạnh nào đó, nó cũng phản ánh năng lực
cầm quyền của Bí thư Vinh. Thứ ba, giữa Bí thư Vinh và Chủ tịch tỉnh Lôi có bất đồng, điểm này không chỉ cán bộ trong tỉnh rõ ràng, mà phỏng
chừng lãnh tụ cũng biết rõ.
Phạm Hồng Vũ nói đến đây thì dừng lại.
Hiện giờ Khâu Minh Sơn đã “đổi màu cờ” rồi, chính là hiểu tình hình của lãnh đạo cấp trên. “Cuộc chiến Vinh – Lôi” đã có định luạn – Vinh Khải Cao
không hổ danh là Bí thư Tỉnh ủy lõi đời, Lôi Vân Cương đấu không lại ông ta.
Trong mắt lãnh tụ, năng lực nắm trong tay như thế nào, là một “chỉ tiêu” rất quan trọng.
Khâu Minh Sơn sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Vùi dập người khác là việc bất nhân, lại còn đắc chí nữa. Đồng chí Phạm Hồng Vũ, đạo đức chính trị của cậu rất có vấn đề đấy.
Phạm Vệ Quốc và Thái Dương vốn đang nghe rất nhập tâm, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy câu này bèn giật nảy mình.
Đây không phải là sự phê bình đơn giản, mà là lời trách cứ rất nghiêm khắc.
Trên mặt Phạm Vệ Quốc lại hiện ra vẻ xấu hổ.
Vốn việc Phạm Hồng Vũ sửa bài viết của Khâu Minh Sơn mặc dù là hành vi vô
tổ chức vô kỷ luật, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ cần nói có lý một
chút là có thể được tha thứ. Vấn đề ở chỗ, “cuộc chiến Vinh – Lôi” ở
tỉnh Thanh Sơn đang căng thẳng như vậy, Khâu Minh Sơn bị Phạm Hồng Vũ
biến thành một kẻ tiểu nhân hèn hạ.