Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 824: Chương 824: Chuyển tiếp đột ngột.




Sự tình phát triển, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Đám người Mã Hán ở chỗ của Lã Đình, cơ bản hỏi không ra cái gì. Đối với sự đau khổ và giày vò đã trải qua, Lã Đình cảm thấy rất nhạt, ít nhất là bề ngoài như vậy, không muốn nói nhiều. Những điều cô nói với đồng chí ở bộ đội, toàn bộ là nhắm vào Cừu Lập Hành, mà những tình hình này, bản án của Cừu Lập Hành sớm đã nhận định qua, đều không phải là bí mật. Chính là vì đối với những nhận định về hành vi tội phạm này, Tòa án trung cấp Tề Hà cuối cùng đã xử Cừu Lập Hành năm năm tù giam.

Lã Đình không hài lòng đối với phán quyết này, nhưng không thể hiện ra ngoài, cô lo lắng sẽ mang lại phiền toái cho Phạm Hồng Vũ.

Chuyện trong chốn quan trường, cô không hiểu, nhưng cũng biết nói, Phạm Hồng Vũ đã cố hết sức rồi. Nếu như có thể phán xử Cừu Lập Hành nặng hơn thì Phạm Hồng Vũ chắc chắn không mềm tay với y. Chú của Cừu Lập Hành tới giờ vẫn là Bí thư Huyện ủy Mạc Bình, chính điều này đã thuyết minh rõ vấn đề.

Đối với những mờ ám của một số phương diện nào đó và năng lực của quan viên, Lã Đình đã nhận thức được rất sâu sắc. Cô đã từng thề chết để đấu tranh, nhưng đổi lại là sự ức hiếp càng thêm tàn khốc. Nếu không phải đúng dịp gặp được Phạm Hồng Vũ ra tay cứu giúp thì có lẽ giờ phút này cô cũng không còn trên đời này nữa.

Cô không muốn vì chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến Phạm Hồng Vũ, cho dù một chút ảnh hưởng cũng không muốn.

Người đàn ông trẻ tuổi nhưng kiên nghị này sớm đã trở thành ngọn núi cao mà cô có thể yên tâm dựa vào. Cuộc sống về sau chỉ cần có thể yên bình được như thế này là Lã Đình đã mãn nguyện rồi.

Ân Bình Thiên âm thầm thở phào một cái, Lục Cửu cũng âm thầm thở phào môt cái.

Vốn tưởng rằng chuyện đã qua đi như vậy/

Nhận được điện thoại của Ân Thiên Bình thông báo, Cừu Hạo Minh càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chỉ cần Lã đình đồng ý ngậm miệng lại thì những việc khác đều trở nên dễ dàng. Các đồng chí ở bộ đội không đến nỗi giết tới cùng, việc "cải trang vi hành" chỉ là tình tiết có trên tiểu thuyết mà thôi, cuộc sống thực tại rất khó xảy ra. Bộ đội hành sự cũng có chương pháp, mà thành phố Tề Hà cũng không đắc tội thủ trưởng của tập đoàn quân. Cừu Hạo Minh thậm chí đã đang hối hận, không nên mời đám người Mã Hán đi huyện Mạc Bình đển nắm tình hình.

Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng đã muộn rồi.

Theo hành trình mà y đích thân sắp xếp với Mã Hán, ngày mai đám người Mã Hán sẽ đi huyện Mạc Bình. Điều này cũng không thể tìm lý do từ chối, chỉ có thể cố gắng chuẩn bị mà thôi.

Ngày hôm qua sau khi gặp Mã Hán ở khách sạn Trường Thành. Cừu Hạo Minh cũng không ở lại thành phố nữa mà trực tiếp trở về Mạc Bình, lập tức triệu kiến thân tín đến để bố trí chặt chẽ. Cừu Hạo Minh thậm chí đã đến khu Song Kiều tọa trấn, suốt đêm họp cùng với cán bộ chủ yếu của Quyến Khẩu, phân công nhiệm vụ chi tiết, cố gắng để khi người của bộ đội đến Song Kiều, sẽ không xảy ra "việc ngoài ý muốn" nào.

Sáng sớm hôm sau, Chủ tịch và Bí thư khu Song Kiều và xã Quyến Khẩu lập tức đến thôn Hoa Kiều để thực hiện sự sắp xếp của Bí thư Kiều. Bọn họ mang theo cả tiền mặt và đồ đạc đến, chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Bí thư khu ủy Song Kiều thậm chí còn hứa hẹn với thon dân rằng, chỉ cần mọi người không nói lung tung, thì sau khi việc này qua đi, sẽ miễn trừ các khoản đóng góp trong năm tới, tết đến còn được phát quà.

Về phần cha mẹ của Khê Hạo, chính là đối tượng trấn an trọng điểm, không những trả lại các khoản đóng góp của họ trong ba năm, mà còn bồi thường lại số bò dê heo và đồ đạc mà mấy năm nay họ phải bản đi, đều là bồi thường theo giá cả thị trường hiện hành. Bí thư xã Quyến Khẩu Trương Tất Thành đích thân động thủ, đem tấm biển liệt sỹ rước đến tận nhà họ Khê.

Đương nhiên, cho ưu đãi nhưng những lãnh đạo này cũng không quên "cảnh cáo". Mặc dù lời nói tương đối hàm xúc, nhưng ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Bí thư Cừu chí công vô tư, đại nghĩa diệt thân, đã đẩy cháu mình vào nhà đá đủ để không khiến người khác thất vọng...Lãnh đạo tốt như vậy, đốt đuốc đi tìm cũng khó thấy. Nếu ai còn dám giở trò sau lưng, ném đá xuống giếng thì cán bộ của khu Song Kiều và xã Quyến Khẩu nhất định sẽ không để yên cho.

Chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, Cừu Hạo Minh có thể yên tâm, nghĩ ngợi một chút, lại gọi điện cho Quách Thanh Hoa báo cáo. Quách Thanh Hoa từ chối cho ý kiến, chỉ dặn dò nhất định phải để ý, đã đến thời khắc mấu chốt rồi, nhất định không được để có sai sót gì.

Cừu Hạo Minh liên miệng nói vâng.

Nói ra cũng lạ, mặc dù Quách Thanh Hoa không tỏ thái độ thật sự, nhưng sau khi cúp máy, Cừu Hạo Minh lại cảm thấy rất yên tâm. Ít nhất Quách Thanh Hoa không phê bình y, cái này thật ra cũng là một hình thức tỏ thái độ rồi.

Chỉ cần an toàn vượt qua kiếp này, Cừu Hạo Minh chắc chăn sẽ vẫn ủng hộ y cạnh tranh chức Phó Chủ tịch thành phố. Tương đối mà nói, Cừu Hạo Minh cảm thấy mình có ưu thế, ít nhất lý lịch tốt hơn so với Lục Cửu.

Sự thật chứng minh sự sắp xếp của Cừu Hạo Minh có hiệu quả rõ ràng, đám người Mã Hán ngày hôm sau đến Mạc Bình và Quyến Khẩu nắm tình hình, gần như tất cả thôn dân đều nói năng thận trọng, ngay cả cha mẹ Khê Hạo cũng chỉ cười một cách chất phác, sau đó nói : Được.

Người già không ham những ưu đãi mà chính quyền khu hứa cho, nhưng bọn họ sợ hãi, nếu đối nghịch với họ mà ảnh hưởng đến an nguy và tiền đồ của con dâu và cháu gái.

Mấy năm trước, thật sự khiến cho bọn họ sợ hãi.

Bọn họ chính là những thôn dân thật thà nhất, không hiểu những cong lách trong chốn quan trường, chỉ muốn từ nay về sau được sống yên ổn.

Oan gia chỉ nên giải chứ không nên kết.

Mã Hán thay mặt bộ đội, tặng tiền và quà thăm hỏi. Tuy rằng không nhiều lắm,. nhưng thể hiện tâm ý. Lúc trước, Mã Hán cũng đã thay mặt bộ đội tặng tiền và quà thăm hỏi cho Lã Đình.

Tiễn ba vị quan quân đi xong, Cừu Hạo Minh thở phào một cái, sau đó cùng với cán bộ khu Song Kiều và Quyến Khẩu trở về huyện, tại khách sạn Mạc Bình bày tiệc rượu thoải mái chè chén, uống đến say mèm.

Lúc ngà ngà rượu, Bí thư Cừu vỗ bàn, thí thế ngất trời nói: - Khốn khiếp, đừng để tôi điều tra ra ai giở trò quỷ, nêu không, đừng có trách.

Các cán bộ sợ hãi, một đám đứng lên bày tỏ sự trung thành với Bí thư Cừu, cố gắng khiến cho Bí thư Cừu tin tưởng chuyện khốn khiếp này không phải do bọn họ làm, bọn họ là những cán bộ trung thành nhất của Bí thư Cừu, thề sống chết đi theo Bí thư Cừu.

Mọi người đều hiểu rõ ràng, những lời này của Bí thư Cừu cũng không phải nói chơi.

Thuận ta thì sống mà chống ta thì chết.

Tính cách của Cừu Hạo Minh vốn là như vậy, nếu ai làm cho Bí thư Cừu không thoải mái thì y nhất định sẽ khiến cho kẻ đó không được yên. Hơn nữa Cừu Hạo Minh rất đa nghi, chuyện này e rằng hậu hoạn vô cùng.

Thực tế nếu có thể điều tra ra ai đang làm trò quỷ thì mới xong, oan có đầu nợ có chủ. Mấu chốt là việc này, thật sự không dễ điều tra.

Không điều tra ra "hung phạm", Bí thư Cừu sẽ còn nghi thần nghi ủy, nhìn ai cũng ra kẻ xấu.

Ai là lãnh đạo mà chịu được sự hoài nghi như vậy chứ?

Sau khi say mèm, Cừu Hạo Minh cũng không về nhà, mà ngủ lại ở một phòng xa hoa của khách sạn. Cho đến ngày thứ ba mọi người mới nhìn thấy một Bí thư Cừu uy nghiêm.

Về phần tối qua Bí thư Cừu làm gì thì không ai biết cả, cũng không ai dám tìm hiểu.

Cừu Hạo Minh tay chắp sau lưng, chậm rãi đi vào phòng làm việc của mình, thư ký đã bật điều hòa sẵn, trong phòng mát lạnh, Cừu Hạo Minh vừa ngồi xuống ghế, thư ký đã bưng đến một cốc trà thơm lừng.

Cừu Hạo Minh vừa lòng gật đầu, đang định nói thì điện thoại reo lên.

- A lô...

Bí thư Cừu cầm ống nghe lên, đúng với giọng quan, "a lô" một tiếng.

- Bí thư Cừu, đã thoải mái chưa?

Đầu dây nêm kia truyền đến giọng nói của Quách Thanh Hoa.

- Chủ tịch thành phố.

Cừu Hạo Minh toát mồ hôi lạnh, ngồi thẳng người, lắp bắp nói.

Y đã đi theo Quách Thanh Hoa nhiều năm, tính cách ông ta như thế nào, Cừu Hạo Minh lại còn không rõ hay sao?

Chỉ có lúc nào tức giận lắm, Quách Thanh Hoa mới dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cấp dưới.

Thư ký cũng rất tinh ý, vừa mới nhìn thấy vẻ thay đổi của Bí thư Cừu, lập tức đoán ra đã xảy ra đại sự, không chút do dự, khom lưng đi ra ngoài.

- Bí thư Cừu, tôi thật không rõ, cậu bình thường uy vọng như vậy, làm nhiều việc lớn như vậy. Trước kia, tôi nhìn nhầm rồi, xin lỗi, tôi xin lỗi cậu...

Quách Thanh Hoa vẫn "nói đểu" như vậy.

- Chủ tịch thị xã, tôi, tôi không có...

Cừu Hạo Minh lắp bắp, tay lau mồ hôi. Không biết chuyện gì mà khiến Quách Thanh Hoa phẫn nộ đến vậy.

- Cậu khốn khiếp.

Ngay sau đó, Quách Thanh Hoa liền bùng nổ, tay đập mạnh xuống bàn quát lớn.

Cú đập này giống như lưỡi dao đâm vào tim Cừu Hạo Minh vậy.

- Vâng vâng, Chủ tịch thành phố, tôi khốn khiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.