Những bức ảnh này, đều là mới ra lò cả.
Vừa rồi cảnh hai chị em sinh đôi Hoa tỉ muội thân thiết với Chủ tịch
huyện Phạm đa không lọt được, tất cả đều đã được chụp lại. Ảnh chụp
không quá rõ ràng, nhưng như vậy là đủ rồi. Ít nhất khuôn mặt của Chủ
tịch huyện Phạm và hai chị em kia đều rất rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy ảnh chụp ra coi từng bức, vẻ mặt kiên nhẫn.
Liêu Khải Chính cũng không thúc giục, nâng chén trà lên nhấp một ngụm,
cẩn thận quan sát sắc mặt của Phạm Hồng Vũ. Điều nằm ngoài dự kiến của
Liêu Khải Chính chính là, Phạm Hồng Vũ không thẹn quá thành giận, thần
sắc vẫn rất bình tĩnh.
Trong lòng Liêu Khải Chính bỗng nhiên lại có một cảm giác bất an, tuy
nhiên loại dự cảm điềm xấu này, cũng chỉ là lóe qua, Liêu Khải Chính lập tức bình tĩnh trở lại.
Có lẽ do mình cẩn thận quá mà thôi.
Hiện tại dường như tất cả quyền chủ động đều đã nằm trong tay mình, còn sợ thằng nhóc miệng còn hôi sữa này lật trời hay sao?
Liêu Khải Chính quan hệ với những quan viên trong nội địa này không phải một ngày hai ngày. Đừng nói tới một cán bộ trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ,
mà ngay cả một Chủ tịch thành phố, Chủ tịch tỉnh, thậm chí là chức vụ
cao hơn, Liêu Khải Chính cũng từng ăn cơm uống rượu cùng họ rồi.
Những quan viên nhà nước này, không nói đến những cái khác, mà khả năng
giả bộ của họ thật sự rất giỏi. Rõ ràng là đến nước sơn cùng thủy tận
rồi nhưng bề ngoài vân tỏ ra phong độ, bình tĩnh.
Liêu Khải Chính có thể hiểu được. Tên Phạm Hồng Vũ mà Lý gia dự định cho làm rể này, cũng không thể hoàn toàn là bao cỏ, nếu không con mắt của
Lý Thạch Viên cũng quá kém rồi.
Liêu Khải Chính lại thật sự có hứng thú, muốn nhìn xem sự giãy dụa cuối cùng của vị Chủ tịch huyện Phạm này xem thế nào.
Luôn nghiên cứu cân nhắc tâm tư của người khác, chính là nguyên nhân
chủ yếu nhất của việc Liêu Khải Chính có thể đạt được thành công như
ngày hôm nay.
Ảnh chụp khoảng hai mươi tấm, Phạm Hồng Vũ xem xong, khẽ đặt lên trên
bàn. Nâng chén trà lên nhấp một hơi, nhìn Liêu Khải Chính, chậm rãi nói: - Liêu tổng, ảnh chụp không tồi, rất công phu. Tuy nhiên tôi vẫn có
chút không rõ, nếu giống như những gì ông nói, tôi không phải Lý Xuân
Vũ, không phải con ông cháu cha, chỉ là một Chủ tịch huyện cỏn con, ông
bỏ ra tâm huyết lớn như vậy để đối phó với tôi thì có ý nghĩa gì chứ?
Liêu Khải Chính dựa lưng ra sau, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú
nhìn Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cậu tỉnh rất
nhanh mà, xem ra trà lạnh mà tiểu Tề pha cho cậu rất hữu hiệu, hữu hiệu
cả với thuốc kích thích trong rượu.
Phạm Hồng Vũ khe cười, lạnh nhạt nói: - Tửu lượng của tôi không tốt lắm, tuy nhiên trong rượu có cho thêm cái gì hay không, tôi có thể nhận
ra…nói thật với Liêu tổng, tôi thật sự coi trọng ông, tôi còn tưởng rằng anh sẽ dùng thủ đoạn nào đó cao minh hơn để đối phó với tôi, không ngờ
lại dùng mỹ nhân kế đơn giản như vậy, đúng là thiếu suy nghĩ.
Nói xong, còn lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.
Liêu Khải Chính nhướn mày, tuy nhiên lập tức bình phục lại, khóe miệng cười cười, tỏ vẻ sâu xa.
Thiếu chút nữa thì bị lừa.
Khả năng giả vờ của thằng nhóc này thật giỏi, đến nước này rồi mà còn
muốn dựa vào khua môi múa mép để chuyển bại thành thắng, hắn cũng quá
coi thường Liêu Khải Chính rồi. Một con người từng trải mấy chục năm,
loại người nào cũng đã từng gặp qua…dễ dàng bị lừa vậy sao?
- Như vậy đi, Chủ tịch huyện Phạm, nếu cậu thật sự nhớ hai chị em tiểu
Tề, cũng không phải không thể thương lượng. Chỉ cần cậu hợp tác với
chúng tôi, tôi đạt được những gì tôi muốn thì hai chị em tiểu Tề, tôi
tặng cho cậu cũng chẳng sao. Tuy nhiên tôi cũng phải nhắc nhở cậu một
chút, hai người đó không phải là cây đèn cạn dầu, muốn nuôi bọn họ cũng
không hề dễ dàng, mỗi năm cũng phải đổ mấy trăm ngàn đến một triệu lên
người bọn họ. Tôi nuôi họ hai năm, hết tới 1,7 triệu đấy…tôi sợ Chủ tịch huyện Vân Hồ quá nhỏ, cho dù Chủ tịch huyện Phạm dồn sức cả huyện lại
cũng không thể nuôi được bọn họ.
Liêu Khải Chính trêu tức nói.
- Hợp tác? Hợp tác như thế nào Liêu tổng có thể nói rõ tôi nghe một chút không? Về phần có nuôi được hay không thì đó là việc của tôi. Trên thế
giới này cũng không phải một mình Liêu tổng là người có tiền.
- Được, lời này được lắm. Nếu Chủ tịch huyện Phạm là một người thông
minh, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa. Tôi hy vọng cậu có thể chủ
động rời xa Lý Thu Vũ. Chỉ cần cậu đồng ý điều kiện này, những bức ảnh
này sẽ không được truyền ra ngoài. Cậu vẫn tiếp tục làm chức Chủ tịch
huyện của cậu, không chừng tôi còn đến Vân Hồ đầu tư nữa, để cho cậu có
chiến tích.
Liêu Khải Chính vẫn ung dung nói.
Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói: - Chỉ như vậy thôi sao?
Liêu Khải Chính cười nói: - Điều kiện như vậy đã rất hợp lý rồi, Chủ
tịch huyện Phạm. Cậu cũng nên biết, cậu trẻ tuổi như vậy, như thế nào
mới lên làm Chủ tịch huyện được. Nếu không có Lý gia đứng sau chống lưng chiếu cố ch cậu thì dù cậu có bản lĩnh hơn nữa thì cũng khó khăn đấy.
Cậu không nghĩ xem, nếu như tôi đưa những bức ảnh này cho bạn gái của
cậu thì hậu quả sẽ như thế nào? Chức Chủ tịch huyện của cậu có còn làm
tiếp được nữa không?
Phạm Hồng Vũ có chút khó hiểu hỏi: - Liêu tổng, xem như tôi hiểu những
điều ông nói. Vấn đề là, tôi rời xa Lý Thu Vũ thì ông có lợi gì? Chẳng
lẽ có vị công tử nào muốn cạnh tranh với tôi?
- Thông minh. Liêu Khải Chính giơ ngón tay cái lên.
- Chủ tịch huyện Phạm, không không thể kko thừa nhận, cậu là một người
rất thông minh, tuy nhiên, có một điểu mà cậu đã đoán sai, đó là không
phải một vị công tử nào muốn cạnh tranh với cậu, mà người muốn cạnh
tranh với cậu, là tôi.
Vừa nói, Liêu Khải Chính vừa chỉ tay vào mình.
- Là ông?
Lần này, Phạm Hồng Vũ thật sự giật mình, nhìn Liêu Khải Chính giống như ông ta đang nói mê sảng vậy.
- Liêu tổng, ông có lầm hay không?
- Tuyệt đối không, Chủ tịch huyện Phạm, có thể cậu không rõ tính cách
của tôi. Tôi là người không tùy tiện nói giỡn, hơn nữa việc lớn như
vậy. Nói thật với cậu, lần đầu tiên gặp Lý Thu Vũ ở sân tennis, tôi đã
“cảm” ngay cô ấy rồi. Đây thật sự là đại mỹ nữ cấp quốc bảo, nói thật,
Chủ tịch huyện Phạm, cậu không đủ tư cách.
Liêu Khải Chính nghiêm túc nói.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nhìn ông ta, lắc đầu, thở dài nói: - Liêu tổng,
sự tình e là ông nghĩ đơn giản quá rồi, cho dù tôi rút lui thì cũng chưa chắc là ông có thể thành công.
- Đương nhiên, tôi chưa bao giờ coi chuyện gì là đơn giản cả. Chuyện này, còn cần Chủ tịch huyện Phạm phối hợp.
- Ý ông là, muốn tôi phối hợp với ông để theo đuổi Lý Thu Vũ?
- Đúng.
- Liêu tổng, ông không biết là, điều kiện ông đưa ra là quá thấp sao?
Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói.
- Chủ tịch huyện Phạm, không thấp. Đương nhiên, tôi cũng có thể hiểu
được tâm trạng lúc này của cậu, là có chút buồn bực. Như vậy đi, để hợp
tác vui vẻ, trên cơ sở điều kiện vừa rồi, tôi cho thêm cậu chút ưu đãi
nữa.
Nói xong, Liêu Khải Chính liền đứng dậy, đi đến góc phòng nhấc một cặp da đen lại, đặt trên bàn trà, mở ra.
Một valy tiền mệnh giá 100 tệ từng xấp từng xấp một, ít nhất cũng phải đến mấy chục vạn.
- Chủ tịch huyện Phạm, đây là năm chục vạn tiền mặt, cộng thêm những bức ảnh chụp này, cộng thêm chiếc mũ quan của cậu, cộng thêm hai chị em họ
Tề, tôi nghĩ rằng cũng đủ để trao đổi rồi. Chủ tịch huyện Phạm là người
thông minh, chắc chắn không làm tôi thất vọng.
Liêu Khải Chính vốn nghĩ tới việc viết chi phiếu, nhưng một tờ giấy mỏng manh không đủ sức rung động bằng một valy tiền được. Chắc chắn rằng,
với số tiền như vậy cả đời nhà họ Phạm cũng chưa gặp qua bao giờ.
Năm mươi vạn, phải nói là một số tiền rất lớn.
Ánh mắt Phạm Hồng Vũ quét qua valy tiền một chút, không chút lưu luyến.
Đừng nói số tiền này, mà dù Liêu Khải Chính có đặt toàn bộ tài sản ra
trước mắt mặt hắn, thì hắn cũng không hề lưu luyến.
Chủ tịch huyện Phạm rốt cuộc nhiều tiền cỡ nào, e là Liêu Khải Chính cả đời cũng không mơ được.
Xét đến cùng, Liêu Khải Chính chẳng qua cũng chỉ là tên giang hồ bịp bợm mà thôi.
- Xem ra, tất cả quân bài của Liêu tổng còn chưa được lật hết.
Phạm Hồng Vũ nhìn Liêu Khải Chính, khóe miệng cười cười, giống như con mèo vừa bắt được chuột vậy.
Trò chơi này, chơi đến bây giờ, cũng nên thu lưới rồi.
Đó là vì, Liêu Khải Chính cũng miễn cưỡng được coi là một đối thủ thú
vị, Chủ tịch huyện Phạm cố ý muốn đùa giỡn với ông ta một phen.
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu có ý gì? Liêu Khải Chính không cười nữa.
Cảm giác về điềm xấu kia, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu ông ta.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chiế áo khoác, mặc vào rồi sửa
sang lại, rồi cầm chiếc khăn tay lau vết son môi trên mặt.
Liêu Khải Chính tựa lưng ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, khó khăn lắm mới xuất hiện ý niệm gọi A Lang vào.
Liêu Khải Chính thật sự không nghi ra, Phạm Hồng Vũ rốt cuộc có cánh tay nào để lật lại thế cục.
Phạm Hồng Vũ sửa sang quần áo xong, lại ngồn xuống, cầm lấy chiếc cặp
công văn màu đen, lấy ra một bản tư liệu, đặt trước mặt Liêu Khải Chính, mỉm cười nói: - Liêu tiên sinh, ông hãy xem cái này một chút đo.
Ánh mắt Liêu Khải Chính quét qua, ngay sau đó đồng tử bỗng co rút lại, dường như bị bỏng vậy