Lệnh Hòa Phồn tuy rằng xem thường đám người nhà quê Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng không phải là tên keo kiệt. Ở Hongkong an bài nơi ở coi như không tệ. Mặc dù không phải là khách sạn xa hoa, nhưng cũng có chất lượng. Mấu chốt là cách văn phòng xử lý của công ty Thương mại Phồn Thịnh tương đối gần. Từ khách sạn đi ra, không cần ngồi xe, đi bộ chừng mười phút là tới.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là nể mặt Lý Xuân Vũ.
Vốn Lệnh Hòa Phồn tính an bài cho Lý Xuân Vũ đến một khách sạn sang trọng một mình. Bất kể thế nào, thân phận của Lý Xuân Vũ và đám người Phạm Hồng Vũ là khác nhau. Con cháu nhà quyền quý thì phải chiêu đãi thật tốt. Nhưng Lý Xuân Vũ vẫn kiên quyết mặc kệ.
Cái này gọi là gì chứ?
Bỏ bạn bè của mình qua một bên, chính mình ăn ngon uống sướng, Lý thiếu trước giờ chưa làm qua chuyện này. Nói sau, nếu để cho Bảo Hưng biết, chỉ sợ lập tức sẽ trở mặt với y. Anh không xem trọng bạn bè của tôi thì chính là không xem trọng Bảo Hưng tôi.
Lệnh Hòa Phồn cũng không thể miễn cưỡng.
Công tử bột đến từ thủ đô, ai mà không có vài phần tính tình?
Chỉ có điều Lý Xuân Vũ đối với Phạm Hồng Vũ nói gì nghe nấy khiến cho Lệnh Hòa Phồn trong lòng hơi chút khinh bỉ.
Đường đường con cháu quý tộc, một chút chủ kiến cũng không có, cái gì cũng nghe theo thằng nhà quê Phạm Hồng Vũ an bài thì không khỏi hơi mất phân lượng.
Lần đầu tiên tới tòa nhà công ty Thương mại Phồn Thịnh, Triệu Ca, Hạ Ngôn và Đóa Đóa đều ngây dại, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao hai mươi bảy tầng lầu.
Cần dùng nhiều tầng lầu như vậy để làm việc, công ty Phồn Thịnh cũng không tránh khỏi có phần thái quá.
Ở đây có bao nhiêu người? Mỗi ngày phải làm ra bao nhiêu thì mới trả nổi phí dụng chứ?
Phạm Hồng Vũ biết rằng bọn họ đang hiểu lầm nên cười nói:
- Đây không phải là toàn bộ công ty Phồn Thịnh. Công ty Phồn Thịnh chỉ thuê mấy gian trong đây thôi. Trong tòa nhà này, đoán chừng phải có hơn trăm công ty đang làm việc.
A!
Đám người Hạ Ngôn nghe xong lời này thì càng thêm không rõ.
Không phải một công ty chỉ làm trong một tòa lầu sao?
Ở nội địa, chưa hề nghe qua tình huống này. Bình thường mỗi đơn vị đều có trụ sở làm việc độc lập của mình, nào có việc làm chung với những đơn vị khác? Trừ phi là những đơn vị cấp dưới thì mới như vậy. Nhưng công ty Phồn Thịnh rõ ràng không có khả năng trông coi đến hơn một trăm công ty khác.
Phạm Hồng Vũ chỉ nói một câu, cũng không giải thích quá nhiều.
Dù sao loại tình hình này, chờ bọn họ ở Hongkong lâu hơn một chút thì sẽ biết được rõ ràng.
Công ty Thương mại Phồn Thịnh làm việc ở tầng thứ 26. Không sai biệt lắm là tầng cao nhất rồi. Đích thân đón bọn họ là Thang tiểu thư. Cô mỉm cười nói:
- Lệnh tổng rất thích đứng ở chỗ cao. Anh ấy hay nói, đứng càng cao thì mới có khả năng nhìn càng xa.
Nhìn ra được, Thang tiểu thư đối với Lệnh Hòa Phồn vô cùng sùng bái, giống như Triệu Ca sùng bái Phạm Hồng Vũ. Từ bên ngoài mà phân tích, Thang tiểu thư so với Lệnh Hòa Phồn còn lớn hơn hai ba tuổi, cũng chênh lệch tuổi giống như Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ.
Về phần quan hệ giữa cô ta và Lệnh Hòa Phồn rốt cuộc như thế nào thì không tiện nghiên cứu.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Lệnh tổng chí tồn cao xa.
Thang tiểu thư nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn. Vị Phạm tiên sinh này, tuy còn trẻ, nhưng khí độ lại rất trầm tĩnh. Dường như hắn không phải là lần đầu tiên tới Hongkong. Nhà cao tầng, ngựa xe như nước trong mắt hắn cũng chỉ là bình thường. Vẫn không vội vàng, hấp tấp.
Hắn thật sự chỉ là một tiểu cán bộ tới từ nội địa sao?
Quy mô của công ty Phồn Thịnh ở Hongkong chỉ được coi là một công ty nhỏ, tổng cộng chỉ có năm sáu gian phòng. Trong đó có hai gian phòng làm việc lớn được ngăn thành nhiều chỗ làm việc nhỏ. Có hơn hai mươi người đang làm việc trong đó.
Thấy văn phòng ở đây khác với ở nội địa, đám người Lý Xuân Vũ lại âm thầm than một phen.
Hạ Ngôn bỗng nhiên nói:
- Nhị ca, chúng ta về sau muốn mở công ty cũng bố trí văn phòng như vầy.
Phạm Hồng Vũ cười đáp:
- Được, việc này do cậu an bài.
Hạ Ngôn năng lực học tập rất mạnh.
Bố trí văn phòng đương nhiên chỉ cần bề mặt, nhưng chỉ cần đồng ý nghiên cứu thì tổng cũng có thể học được tinh túy.
Thang tiểu thư lập tức dẫn khách tới văn phòng Tổng giám đốc.
Lệnh Hòa Phồn cũng không bạc đãi chính mình. Không gian trong gian phòng Tổng giám đốc thậm chí so với văn phòng mười người xài chung bên ngoài còn muốn lớn hơn. Sàn được lót một tấm thảm lớn mềm mại, bàn làm việc bằng gỗ lim bóng đến nỗi có thể soi được mặt, trang hoàng rất xa hoa.
Lệnh Hòa Phồn hai tay đặt sau lưng, đứng ở cửa sổ sát đất, dõi mắt trông về phía xa, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp của thành thị.
- Lệnh tổng, khách đã tới rồi ạ!
Thang tiểu thư ôn nhu báo cáo.
Lệnh Hòa Phồn lúc này mới xoay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười quý tộc chuyên nghiệp hóa, chậm rãi tiến lên nói:
- Lý thiếu, hoan nghênh.
Về phần Phạm tiên sinh, Hạ tiên sinh, Triệu tiểu thư, Lưu tiểu thư thì miễn.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, đánh giá một phen nói:
- Lệnh tổng có văn phòng làm việc thật là rộng.
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười nói:
- Không dối gạt Lý thiếu, không gian quá nhỏ khiến cho tôi luôn cảm thấy áp lực.
Nếu không có như thế, hắn cũng sẽ không từ tập đoàn Lệnh thị mà chạy ra ngoài, tự lập môn hộ, tự lực giành chính quyền.
- Lý thiếu, Phạm tiên sinh, mọi người, mời ngồi.
Trong văn phòng Tổng giám đốc có một chỗ rộng rãi dùng để đãi khách. Ghế sofa màu đỏ thẫm, bàn trà bằng gỗ màu đỏ, bên trên có đặt sẵn dụng cụ pha trà. Lệnh Hòa Phồn mời khách ngồi xuống. Thang tiểu thư lập tức tự động vì mọi người pha trà.
- Lý thiếu, hết thảy đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Tiền của các người, toàn bộ cho vào tài khoản. Tổng cộng là tám trăm ngàn đô la Hongkong.
Lý Xuân Vũ quả nhiên là hảo thủ đoạn. Dựa vào giá quy định của chính phủ, ba trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ vốn chỉ có thể đổi được bảy trăm hai mươi ngàn đô la Hongkong thôi. Nhưng y lại đổi được tận hơn tám trăm ngàn. Số chẵn thì cho vào tài khoản, số lẻ thì cầm bên ngoài tiêu.
Nếu tới Hongkong rồi thì tổng cũng phải mua một chút gì đó làm kỷ niệm chứ.
- Mặt khác, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho mọi người một màn hình làm việc, một vị môi giới chứng khoán. Có chút quy tắc giao dịch, người môi giới chứng khoán sẽ giải thích cho các người.
Lệnh Hòa Phồn nói không vội vàng, không hấp tấp.
Y mặc dù không thích Phạm Hồng Vũ nhưng làm việc lại rất nghiêm túc. Nếu Lý Xuân Vũ đã mở miệng nhờ thì thế nào cũng phải là sự tình cho xong. Về phần đám người Lý Xuân Vũ khư khư cố chấp thì cũng không phải y có khả năng quản được.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Lý Xuân Vũ luôn miệng nói.
Sau khi nói vài câu, Lệnh Hòa Phồn liền đứng dậy nói:
- Đi thôi, Lý thiếu, chúng ta đến phòng thao tác.
- Được!
Mọi người liền đứng dậy, đi ra cửa, đi vào phòng nhỏ cách phòng Tổng giám đốc.
Gian phòng này không lớn lắm, dựa vào tường có bốn cái máy tính, đều là máy móc đời cũ, Phạm Hồng Vũ nhìn không ra kiểu dáng, trong đầu chỉ còn sót lại chút ấn tượng. Màn hình cũng là trắng đen, chứ không phải màn hình màu như sau này.
Trong phòng thao tác, có một chàng thanh niên hai bảy hai tám tuổi, gày gò ngồi trước máy tính thứ hai, rất chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình. Ở trên đang có biểu đồ không ngừng thay đổi.
Phạm Hồng Vũ nhận ra đây là biểu đồ và số liệu cổ phiếu trên thị trường.
Sở giao dịch chứng khoán và sở Giao dịch cổ phiếu Hongkong hẳn chưa thực hiện giao dịch qua mạng, phỏng chừng chỉ là qua điện thoại. Nhưng lúc này, như vậy đã rất là tân tiến rồi. Toàn bộ làm việc bằng inte, còn cần rất nhiều năm mới có thể thực hiện được.
Thấy đám người Lệnh Hòa Phồn tiến vào, cái tên gầy yếu kia liền đứng dậy, hướng về phía Lệnh Hòa Phồn gật đầu chào hỏi, kính cẩn nói:
- Lệnh tổng!
- A Minh, đây là Lý thiếu Lý Xuân Vũ, hiện tại, anh ấy là ông chủ của anh. Anh nghe theo sự phân phó của anh ấy, hiểu chưa?
Lệnh Hòa Phồn khẽ gật đầu, cũng không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.
- Vâng, Lệnh tổng. Lý thiếu, xin chào!
A Minh vội vàng hướng Lý Xuân Vũ cúi đầu chào hỏi, cố gắng nói với Lý Xuân Vũ bằng tiếng quan thoại, tất nhiên là không tránh khỏi hương vị tiếng hương cảng dày đặc.
- Lý thiếu, A Minh là nhân viên bí mật của công ty chúng tôi, vẫn là do anh ấy phụ trách cổ phiếu và giao dịch cổ phiếu. Chớ nhìn anh ấy tuổi còn trẻ, nhưng kinh nghiệm rất phong phú đấy. Mấy năm nay, đã vì công ty mà kiếm không ít lợi nhuận. Lúc trước, tôi phải tốn tiền rất nhiều mới lấy từ công ty khác về được đấy. Là một nhân tài.
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười hướng Lý Xuân Vũ giới thiệu tình huống của A Minh. Từ đầu đến cuối, Lệnh Hòa Phồn chỉ nói chuyện với Lý Xuân Vũ, còn đám người Phạm Hồng Vũ thì chỉ gật đầu mà thôi. Vốn hết thảy cũng là nể mặt Lý Xuân Vũ mà an bài.
Tiếng phổ thông của Lệnh Hòa Phồn so với A Minh thì mạnh hơn nhiều. Hôm trước thì không để ý, nhưng hôm nay thì hoàn toàn biểu hiện ra ngoài. Trên cơ bản, Lệnh Hòa Phồn nói tiếng phổ thông không mang theo khẩu âm. Người Hongkong nói tiếng phổ thông còn khó hơn người nội địa nói tiếng Hongkong. Bởi vậy có thể thấy được, tính cách của Lệnh Hòa Phồn rất mạnh mẽ, luôn theo đuổi sự hoàn mỹ.
- Haha, Lệnh tổng coi trọng nhân tài như vậy thì nhất định là rất giỏi. A Minh, xin chào!
Lý Xuân Vũ mặt mày tươi cười bắt tay A Minh.
Mặc dù nói Lệnh Hòa Phồn có điểm điệu bộ, nhưng tóm lại y vẫn rất nể mặt Lý Xuân Vũ. Lý Xuân Vũ cần người hỗ trợ, cũng không làm khó dễ. Cũng may ngoại trừ Hạ Ngôn tức giận một chút, Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh như nước, thì không chút nào là không tỏ vẻ hài lòng.
- Xin chào, Lý thiếu, Lý thiếu, tôi trước giới thiệu với anh một chút về quy tắc của Sở giao dịch cổ phiếu.
A Minh cũng là điển hình của “nhân viên kỹ thuật” không giỏi về xã giao. Hàn huyên một chút thì liền đi vào vấn đề chính.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, giơ tay chỉ Phạm Hồng Vũ nói:
- A Minh, anh không cần nói với tôi. Anh hãy nói với vị Phạm tiên sinh này, cậu ấy là bạn của tôi, cũng là lo việc này. Lần này, tất cả đều do cậu ấy làm chủ. Anh trực tiếp thương lượng với cậu ấy đi.
- Xin chào Phạm tiên sinh!
A Minh lập tức chào hỏi Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng không có ý kiến gì.
Dù sao y cũng không rõ ràng lắm những người khách này có quan hệ gì, nhưng ông chủ nói như thế nào thì làm thế đó. Lệnh Hòa Phồn vừa nói Lý Xuân Vũ bây giờ là “boss” của y.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói hai câu với A Minh, rồi tự nhiên song song ngồi một chỗ, triển khai tư thế.
Thanks