Bành Na không
có xe, từ nhà máy thuốc lá đến khu tập thể cơ quan chính quyền tỉnh phải mất một chút thời gian. Hiện tại, xe taxi tại Hồng Châu vẫn còn ít,
không giống như đời sau, taxi chạy đầy đường.
Phạm Hồng Vũ đốt một điếu thuốc, thân hình dựa vào ghế sofa, suy nghĩ.
Phó Đình Đình nằm nghiêng trên ghế, nhìn thẳng vào Phạm Hồng Vũ, nhiều
lần muốn nói nhưng lại thôi. Nhìn ra được, Phạm Hồng Vũ thật sự là đang
trầm tư, ánh mắt giống như đang nhìn cô, nhưng lại nhình không thấy. Phó Đình Đình cho dù thích náo loạn cũng không dám quấy rầy hắn.
Chỉ chốc lát, điện thoại trên bàn trà vang lên. Phạm Hồng Vũ liền nghe
máy, hóa ra là Bành Na tới, bảo vệ cửa liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ xác minh Bành Na có phải là bạn của hắn không. Bành Na không giống
như Phó Đình Đình, mưu ma chước quỷ, thành thật mà nói với bảo vệ cổng
là đến tìm Trưởng phòng Phạm. Hơn nữa, Bành Na thật sự là khách Phạm
Hồng Vũ mời tới, cũng không cần che che lấp lấp.
Sau hai ba phút, Bành Na xuất hiện tại cửa phòng Phạm Hồng Vũ.
Phó Đình Đình vẫn nằm nghiêng, bĩu môi, không đứng dậy.
- Anh…
Bành Na cũng không thèm để ý, lập tức chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nét mặt mỉm cười, gật đầu nói:
- Na Na, em ngồi trước đi, uống tách trà, rồi đưa Phó Đình Đình trở về.
- A!
Bành Na không nghĩ Phạm Hồng Vũ gọi cô tới là để làm “hộ hoa sứ giả”,
trong đầu có chút không vui, nhưng không hề nói gì, ngoan ngoãn gật đầu
đồng ý. Cô cũng biết, chuyện nhà máy thuốc lá đã náo ra lớn rồi, Phạm
Hồng Vũ lúc này đang cảm thấy đau đầu, cũng không nên tạo phiền phức
thêm cho hắn.
- Em cũng không phải là đứa trẻ, em biết đường về nhà.
Phó Đình Đình rốt cuộc không kìm nổi nói thầm, vẻ mặt không cao hứng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn cô, không hề nói gì, giơ tay cầm lấy điện
thoại, không ngờ lúc ấy điện thoại lại vang lên một lần nữa. Phạm Hồng
Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, đã thấy hơn mười giờ. Bình thường, giờ này
Trưởng phòng Phạm đã sớm lên giường nghỉ ngơi. Trước khi quay ngược thời gian, cảnh sát Phạm làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, nên sức
khỏe liền suy sụp. Phạm Hồng Vũ sau này quyết định, nhất định phải nghỉ
ngơi theo đúng quy luật, giữ sức khỏe thật tốt.
Làm cảnh sát hình sự có thể bệnh, nhưng làm lãnh đạo thì không thể bệnh.
Là lãnh đạo, nếu bệnh một hai lần thì không sao, có thể coi là chuyện
tốt, không khỏi thu hoạch rất nhiều, tiền vào như nước. Nhưng sức khỏe
bị phá hư rồi, lúc nào cũng bệnh thì sẽ là phiền phức, lập tức sẽ bị
người khác thay thế vào vị trí ngay.
Nếu anh đang đứng trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp, một thời gian dài
không lộ diện. Nếu xảy ra vấn đề, người ta tự nhiên sẽ nghi kỵ, nghĩ
rằng anh đã bị sụp đổ.
- Xin chào!
Phạm Hồng Vũ hơi hoài nghi cầm điện thoại lên, không biết đã trễ thế này mà còn có ai gọi điện thoại cho hắn.
- Trưởng phòng Phạm, xin chào!
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ tao nhã, thanh âm cao cao tại thượng.
Phạm Hồng Vũ liền cau mày.
- Chủ nhiệm Trương?
Thật sự không nghĩ tới cuộc điện thoại này là do Trương Băng gọi tới.
Lại không rõ ràng lắm là Trương Băng từ đâu mà biết được số điện thoại
của hắn. Nhưng số điện thoại trong khu chung cư này là tuyệt đối giữ bí
mật với bên ngoài. Lấy thân phận của Trương Băng, muốn có nó cũng không
khó khăn chút nào.
- Vâng, là tôi. Haha, Trưởng phòng Phạm, giờ này còn chưa nghỉ ngơi à?
Trương Băng rất tao nhã cười.
Bành Na và Phó Đình Đình hết sức chăm chú lắng nghe giọng nói từ trong
ống nghe truyền ra, là một giọng nữ. Phó Đình Đình liền bĩu môi. Người
này chính là phong lưu, nơi nơi lưu tình. Đến giờ này rồi mà còn có phụ
nữ gọi đến cho hắn. Nhưng Phạm Hồng Vũ lại cố tình không nhìn trúng
mình, Phó đại tiểu thư không khỏi tức giận đến nghiến cả răng.
Thực không biết mình và đám đàn bà kia có gì thua kém, chẳng lẽ “điện nước” không đầy đủ?
Đàn ông thật chẳng hiểu ra sao?
Phạm Hồng Vũ giờ này tất nhiên sẽ không để ý tới suy nghĩ của Phó Đình Đình, cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ nhiệm Trương cũng chưa nghỉ ngơi sao?
- Haha, tôi không nghỉ ngơi là vì tôi hưng phấn, ngủ không được. Nhưng
lại không biết Trưởng phòng Phạm lúc này cũng vẫn chưa nghỉ ngơi, không
biết là vì cái gì? Hẳn không phải cũng là vì hưng phấn chứ? Trưởng phòng Phạm, nếu tôi đoán không sai, cậu hiện tại đang đau đầu.
Trương Băng vẫn cười nói như trước, giọng điệu rất đắc ý.
Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh nói:
- Tôi có cái gì mà cần phải đau đầu?
- Ôi, Trưởng phòng Phạm, cậu đừng giả vờ nữa. Cậu đau đầu hay không thì
trong lòng cậu tự biết. Trưởng phòng Phạm, tôi đã nói với cậu rồi, tôi
là người rất biết bao che khuyết điểm. Ai khi dễ người đàn ông của tôi,
tôi sẽ trả thù hắn. Hơn nữa, tôi còn ghi hận trong lòng. Ai khiến tôi
không thoải mái, tôi khẳng định sẽ khiến hắn không thoải mái gấp bội.
Trương Băng cười ha hả!
Phạm Hồng Vũ thật không nhớ rõ cô ta đã nói qua những lời này khi nào,
nhưng tất cả chỉ là râu ria. Vốn không thể lấy ánh mắt bình thường mà
nhìn Trương Băng. Phó Đình Đình so với Trương Băng cấp bậc vẫn còn thấp
lắm.
- Chủ nhiệm Trương, những lời này nghe chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Đây là chuyện đứng đắn. Tôi muốn nói cho cậu biết, việc này là do tôi
làm đấy. Tôi chính là muốn cậu không vui. Phạm Hồng Vũ, mặc kệ là cậu có bản lĩnh như thế nào, cậu cũng chơi không lại tôi đâu. Từ nay về sau,
tốt nhất đừng nên chọc giận tôi, đối với cậu cũng chẳng có gì hay đâu.
Trương Băng lại càng thêm đắc ý.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trương Băng, cô thật sự là quá ngây thơ rồi, đang lừa ai vậy? Bằng một mình cô mà có thể làm ra được việc này? Nếu tôi đoán không sai, Lục
Nguyệt trong lúc nói chuyện với cha mẹ cô, cô ngay cả tư cách dự thính
cũng không có. Cho dù cô có ngồi bên cạnh thì cái gì cũng nghe không rõ.
- Cậu…
Trương Băng lập tức nghẹn lời.
Phạm Hồng Vũ một câu nhưng nói trúng. Lục Nguyệt cố nhiên muốn kết hôn
với Trương Băng là muốn cho Trương gia tiếp nhận, nhưng lấy được sự coi
trọng của bề trên Trương gia, đối với Trương Băng cũng chẳng quan hệ
nhiều lắm, toàn bộ là nhờ bản lĩnh của Lục Nguyệt. Trương Băng xem Lục
Nguyệt là chiến lợi phẩm đem khoe xung quanh, nhưng Lục Nguyệt không
phải cũng đang xem cô ta như nước cờ đầu của mình? Từ trong bản chất,
Lục Nguyệt là ở rể Trương gia, tuy nhiên cũng là cam tâm tình nguyện,
chủ động đưa tới cửa.
Lục Nguyệt cho đến tận bây giờ, tổng cộng có nói chuyện một lần với ông
nội Trương Băng, ba lần với cha Trương Băng. Những lần ấy Trương Băng
đều chỉ ngồi một bên. Nhưng Trương Băng cũng thừa nhận, nội dung nói
chuyện cũng giống như mây mù dày đặc, thật sự nghe chẳng hiểu.
- Hừ, Phạm Hồng Vũ, cậu lại chọc tôi tức giận. Cứ chờ đấy, coi cậu còn chịu đựng được tới bao giờ.
Trương Băng thẹn quá hóa giận, nghiến răng nói.
- Chủ nhiệm Trương, trò chơi tập làm người lớn kết thúc đi, sớm nghỉ
ngơi một chút. Tôi có một đề nghị cho cô, mau chăm sóc dung nhan của
mình cho tốt đi. Bằng không, chồng của cô sẽ đứng núi này trông núi nọ
đấy. Cô nên biết, anh ta cũng không thật sự thích cô. Tôi nếu là cô, tôi sẽ cảm thấy đang có nguy hiểm. Chủ nhiệm Trương, tôi chỉ nói như vậy
thôi. Hẹn gặp lại.
Phạm Hồng Vũ nói xong, chậm rãi cúp điện thoại.
- Người nào vậy? Muốn tìm chết sao?
Vừa mới để điện thoại xuống, Phó Đình Đình liền kêu lên, thần sắc tức giận.
- Loại người chẳng khác gì cô.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng đáp.
Phó Đình Đình lập tức trợn tròn mắt, cả giận nói:
- Cái gì? Anh nói vậy là có ý gì? Tôi đâu có kiêu ngạo như vậy, tôi tốt hơn cô ta rất nhiều.
Phạm Hồng Vũ lại khoát tay, cắt ngang lời Phó Đình Đình, cau mày lại.
Trương Băng nông cạnh, tục không chửi được, Phạm Hồng Vũ cũng không bởi
vì một cuộc điện thoại này của cô ta mà tức giận. Nếu có người nào nửa
đêm gọi điện thoại tới, Trưởng phòng Phạm mà tức giận thì không thể làm
quan lâu dài được. Là lãnh đạo, quan trọng nhất công phu dưỡng khí.
Nhưng Trương Băng lúc này lại đặc biệt gọi điện thoại cho hắn đắc ý vô
cùng, chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng.
Trầm ngâm một lát, Phạm Hồng Vũ lại cầm điện thoại gọi cho Lý Xuân Vũ.
Rất nhanh, Lý Xuân Vũ liền gọi trở lại.
Nói như vậy, Lý Xuân Vũ cũng chưa ngủ. Giờ này mới là giờ bắt đầu sống của y.
- Tầm Hoan, chuyện lần trước nói với anh, làm như thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ cũng không kiêng dè, ngay trước mặt Bành Na và Phó Đình
Đình nói chuyện với Lý Xuân Vũ. Giống như nói với Trương Băng, những
chuyện nói với Lý Xuân Vũ, Bành Na và Phó Đình Đình nghe chưa chắc đã
hiểu được. Bành Na khờ dại ngây thơ, không rành thế vụ. Về phần Phó Đình Đình, thì nói không khách khí, chính là “đồ vô dụng”.
- Xử lý rồi, cũng không sai biệt lắm. Ai, sao cậu đột nhiên lại hỏi tới
việc này? Vương Thông không thể làm gì được sao? Tôi nghĩ không cần dùng đến cái này.
Lý Xuân Vũ đĩnh đạc nói.
- Tình huống có sự thay đổi. Cục thuốc lá ở Thanh Sơn đã động thủ. Giám
đốc Phó chiều nay bị tìm nói chuyện, hiện tại vẫn chưa về nhà. Tôi ngày
mai phải cùng với Chủ tịch tỉnh Vưu đi Ngạn Hoa rồi. Tổ điều tra đã tới. A, đúng rồi. Trương Băng vừa mới điện thoại cho tôi.
- Trương Băng gọi điện thoại cho cậu? Làm gì vậy?
Lý Xuân Vũ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
- Tôi cũng không biết Chủ nhiệm Trương đã làm chuyện gì sai lầm nữa. Cô
ta cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng làm cho cô ta không được thoải mái. Bằng
không, cô ta sẽ bắt tôi không thoải mái gấp bội.
Lý Xuân Vũ giận tím mặt quát:
- Con mẹ nó, đắc chí cái rắm đấy. Ở tứ cửu thành này, cũng không phải
chỉ có mình Trương gia. Cô ta dám nói như vậy, tôi hiện tại sẽ bắt cô ta phải khó chịu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không cần thiết, đàn ông thì không nên so đo với phụ nữ. Anh nên tranh thủ thời gian làm chuyện đó đi, đỡ cho chúng ta hai mặt tác chiến.
- Được, cậu yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ đi làm ngay. Dám chơi chúng ta à? Ai sợ ai chứ? Chọn nhầm người rồi.
- Đúng thế, Lý thiếu là ai chứ?
Phạm Hồng Vũ cười, trêu Lý Xuân Vũ một câu.
Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ đứng dậy nói:
- Đi thôi, để tôi đưa các cô về.
Bành Na vội đứng dậy.
Phó Đình Đình lại không yên tâm hỏi:
- Thế ba em làm sao bây giờ?
- Không có gì đâu, cô cứ an tâm về ngủ. Chuyện của ba cô, không tới phiên cô phải quan tâm.
Nói sau, cô có quan tâm cũng không được.
Phó Đình Đình nửa tin nửa ngờ, nhìn Phạm Hồng Vũ một hồi, rồi gật đầu nói:
- Được, em tin anh. Vẫn là câu nói kia, anh muốn thế nào cũng được, em quyết không nuốt lời.
Phạm Hồng Vũ lập tức ngứa tay, muốn đập vào mặt cô ta một cái.
Thật đúng là giống như Trương Băng, óc ngắn như vậy sao?