Phạm Hồng Vũ cười cười mà chẳng tỏ đúng sai.
Nói thẳng ra, buổi tối ngày hôm nay là hắn đem theo nhiệm vụ mà đến.
Nhưng đối với lĩnh vực tướng số, hắn thực sự chưa bao giờ nghiên cứu
qua, càng không nên tiếp lời.
Đôi mắt của Lý Thiên Nhiên hơi nheo lại một chút.
Cái tay Bí thư huyện trẻ măng này so với trong tưởng tượng của gã thì
hoàn toàn khác. Thông thường mà nói Phạm Hồng Vũ còn trẻ quá thế mà lại
leo được lên chức Bí thư huyện ủy rồi, theo lý thì hẳn là vô cùng đắc
chí, có thể là sau khi bước vào cửa là sẽ hếch mặt lên để hỏi tội người
ta ngay. Thế mà không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ lại biểu hiện vô cùng bình
tĩnh, không hề bực bội gây sự, mà cũng không bị sự hào hoa của Đại Phú
Hào làm cho lóa mắt.
Trong sự bình tĩnh điềm đạm ẩn chứa một khí phách phi phàm.
- Bí thư Phạm! tôi không thích uống rượu lắm, rượu nhiều hỏng việc. Nào, tôi lấy trà thay rượu, mời anh một ly. Mấy anh em ở công ty vận chuyển Thiên Thông không hiểu chuyện, tính khí nóng nảy đã đắc tội với thuộc
hạ của Bí thư Phạm, mong rằng Bí thư Phạm đại lượng, không cần chấp nhặt với bọn họ, tôi nhất định sẽ gửi lại cho Bí thư Phạm một sự trao đổi
vừa lòng.
Thấy Phạm Hồng Vũ không lên tiếng, Lý Thiên Nhiên cũng không tiếp tục lời vô nghĩa nữa, nâng chén trà lên thành khẩn nói.
Ngay cả Diệp Hữu Đạo cũng có đôi chút khâm phục rồi. Nếu như không phải
là bọn họ đã tìm hiểu về Lý Thiên Nhiên, mà chỉ nghe những lời nói này
thôi, lại kết hợp thêm vẻ thành khẩn nhận lỗi của Lý Thiên Nhiên nữa,
không khéo đã tin vào cái “thành ý” của gã ta rồi.
- Lý tiên sinh khách khí rồi.
Phạm Hồng Vũ nâng chén lên, chạm với Lý Thiên Nhiên một cái rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
- Lý tiên sinh, Những sự việc không hay xảy ra giữa Công ty vận tải
Thiên Thông với văn phòng đại diện của Công ty thương mại chúng tôi tại
Giang Khẩu, chúng tôi có điều tra về nguyên nhân cơ bản. Có lẽ Công ty
vận tải Thiên Thông đã không hiểu về tính chất của Công ty thương mại
chúng tôi, Công ty thương mại không phải là doanh nghiệp tư nhân, càng
không phải do một cá thể dựng nên, mà là cơ cấu nội bộ của Ủy ban nhân
dân huyện Vân Hồ chúng tôi dựng nên. Nhiệm vụ chính là để tiêu thụ sản
phẩm nông phụ của dân toàn huyện. Nếu nói nghiêm túc, thì là một công ty phục vụ cho nhân dân. Chúng tôi hoạt động cơ bản là phi lợi nhuận. Chỉ
kiếm một chút xíu tiền chênh lệch là để bảo đảm cho chi phí vận hành của công ty. Nếu như vẫn còn lợi nhuận thì đều giao nộp về huyện để chỉ trả phúc lợi. Cho nên việc mà Công ty vận tải Thiên Thông đề nghị hợp tác
kinh doanh trên thực tế là không có nền móng. Lý tiên sinh, chắc là anh
hiểu là chính phủ không được phép kinh doanh với tư nhân được.
Phạm Hồng Vũ đặt chén xuống, giải thích một cách vừa đủ, không thừa không thiếu.
Lý Thiên Nhiên liền cười, liếc nhìn Diệp Hữu Đạo và Trương Thắng Lợi
đang ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ một cái, rồi nói: - Bí thư Phạm, tôi
muốn nói chuyện riêng với anh, tin tưởng chứ?
Phạm Hồng Vũ hơi trầm ngâm, rôi nói ngay: - Không vấn đề gì. Đạo Hữu, Thắng Lợi, các anh đi ra chỗ khác nghỉ ngơi chút nhé.
Diệp Hữu Đạo không nói tiếng nào đứng dậy, Trương Thắng Lợi thì lại hơi do dự.
Cho dù là như thế nào đi nữa, đây cũng là địa bàn của Lý Thiên Nhiên. Để Phạm Hồng Vũ một mình cô độc ở chỗ này, nhỡ không may xảy ra chuyện gì
thì phải làm thế nào mới được?
Không cần đợi Trương Thắng Lợi nghĩ ngợi xong, Diệp Hữu Đạo đã nhấc chân bước đi, với vẻ của một lão thần. Trương Thắng Lợi nghiến nghiến răng,
rồi cũng đi theo. Chắc là Lý Thiên Nhiên với Phạm Hồng Vũ không thù
không hận thì cũng không làm càn. Tùy ý hãm hại một Bí thư huyện ủy
đương quyền có gì tốt cho Lý Thiên Nhiên chứ?
- Nào! Nào hai vị, đi theo tôi snag bên cạnh nghỉ ngơi nhé, vừa tán gẫu, vừa uống rượu, có phải vui vẻ không, câu lạc bộ Đại Phú Hào này của
chúng tôi, những cái khác thì không có, chỉ có cái để vui vẻ thôi, chỉ
cần các anh nghĩ đến thì chúng tôi đều làm được, hai vị không ngại thì
thử xem…
Luật sự Mạch cũng đi theo, dẫn Diệp Hữu Đạo và Trương Thắng Lợi đi ra ngoài.
Trong phòng bao chỉ còn lại hai người Lý Thiên Nhiên và Phạm Hồng Vũ,
căn phòng rộng như vậy giờ thật trống trải, tường cách âm rất tốt, gần
như không nghe thấy chút âm thanh náo động ngoài sàn nhảy kia.
Sự im lặng chết người.
Lý Thiên Nhiên khẽ ngả người dựa ra phía sau, lại thích thú quan sát đánh giá Phạm Hồng Vũ một lần nữa.
Phạm Hồng Vũ năng chén trà lên, uống từng ngụm trà, thần thái tự nhiên, chứ không hề nói gì thêm.
Không cần phải thế.
- Bí thư Phạm, anh thật là đặc biệt, không giống với những quan chức mà
tôi đã từng gặp. Lý Thiên Nhiên dựa vào ghế sofa, khẽ cất tiếng nói: -
Tôi không biết anh có thật là không tin vào tướng số không, nhưng mà tôi thì lại rất tin. Bí thư Phạm, chỉ đơn thuần dựa vào tướng số mà nói,
tướng của anh quý không lời nào tả xiết.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi ngược lại: - Quý không lời nào tả xiết? quý đến
mức nào nào? Lẽ nào lại có thể lên chức tể tướng, dưới một người trên
vạn người?
- Không!
Lý Thiên Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
- Còn xa hơn nữa.
Phạm Hồng Vũ liền nhìn gã.
Lý Thiên Nhiên ngồi thẳng người, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, nói rành rọt
từng tiếng: - Bí thư Phạm, anh là đế vương, tôi xem tướng vô cùng đặc
biệt, những tay giang hồ bình thường thì không nhìn ra được. Bí thư Phạm thì lại xem được rất rõ, Đế vương cũng có thể phân thành nhiều loại.
Người mà không nhìn thấy tướng Đế vương thì cả đời không lo không nghĩ
cho đến khi lên thiên đàng. Như những ông vua mất nước đó, cũng có tướng Đế vương như vậy. Nhưng tướng của Bí thư Phạm là tướng Đế vương vô cùng hưng thịnh. Đến một ngày kia, có thể sẽ ngồi được ngôi phía nam, thống
trị thiên hạ. Thế nhưng Bí thư Phạm, anh cũng nên biết rằng, tự cổ chí
kim, những người đại quý đều phải có tùy tùng. Lúc này tôi cũng đã nói
vói Bí thư Phạm rồi, chỉ tay của anh chằng chịt, anh quá cương nghị, vẫn nên nhẫn nhường một chút mới tránh được tai ương, gặp dữ hóa lành.
Lý Thiên Nhiên lúc này đây, nghiễm nhiên trở nên dáng vẻ của một cao nhân đắc đạo, thần bí khó lường.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười, nói: - Vậy theo ý Lý tiên sinh đã chỉ ra, tôi phải nhẫn nhường thế nào?
Lý Thiên Nhiên gật gật đầu, nói: - Bí thư Phạm, tôi thấy anh cũng là
người rất có chủ ý, thế nên tôi không vòng vo nữa. Bí thư Phạm lúc nãy
có nói về tình hình Công ty thương mại của các anh, tôi hiểu hết rồi.
Thế nhưng, Bí thư Phạm, tôi không thấy công ty của nhà nước thì nhất
định không được hợp tác với công ty khác. Quan trọng là xem xem đối
tượng hợp tác có lực hay không, có đúng không?
Về điểm này, Phạm Hồng Vũ cũng đồng ý như vậy, nhưng chỉ vuốt cằm.
Thấy Phạm Hồng Vũ dường như đã tán đồng quan điểm của mình, Lý Thiên
Nhiên sôi nổi hẳn lên: - Bí thư Phạm, thực ra hiểu biết của tôi về Công
ty thương mại của các anh không kém anh đâu. Câu nói lúc nãy của Bí thư
Phạm, chính là đánh vào điểm mai phục đấy. Theo tôi biết, từ năm nay trở đi thì Công ty thương mại đã kiếm được đến tiền chục triệu rồi, lãi
ròng đó.
Nói xong, khóe miệng của Lý Thiên Nhiên hơi nhếch lên, nhìn sang Phạm Hồng Vũ, cười mà như không cười.
- Lý Thiên Nhiên quả nhiên rất thần thông quảng đại.
Phạm Hồng Vũ cũng không phủ nhận. Ban sáng khi ngồi ở Công ty, Diệp Hữu Đạo đã phân tích rồi, Công ty thương mại có “nội gián”
- Bí thư Phạm, tuy rằng tôi không phải là cán bộ lãnh đạo, đối với việc
quản lý địa phương cũng không hẳn là dốt đặc cán mai. Tôi biết Công ty
thương mại kiếm được chút lợi nhuận này, đối với thu nhập của chính phủ
cả huyện mà nói thì chẳng tính là cái gì cả. Chỉ một cái Công ty thương
mại nho nhỏ mà có thể kiếm được ra tiền chục triệu, mà Bí thư Phạm lại
nói chỉ là chút ít lợi nhuận, nếu mà phát triển sản nghiệp này lên thì
huyện sẽ thu được càng nhiều thuế hơn. Tôi nói chúng ta cùng nhau hợp
tác, chính là đánh vào điểm này đấy.
- Ôi! Thật là muốn thỉnh giáo quá!
Phạm Hồng Vũ thấy hưng phấn.
Cái tay “thầy cha” của thế giới ngầm này, quả nhiên cũng rất thú vị. lăn lộn trong tầng đáy của xã hội đưa đẩy gã đến được địa vị của ngày hôm
nay mà không có chút bản lĩnh thì làm sao có được?
- Bí thư Phạm, những Công ty thương mại cùng loại như thế này ở Giang
Khẩu không chỉ có một, to to nhỏ nhỏ cũng phải đến 50 cái. Cũng chính là nói phân khúc thị trường mà các anh chiếm được không hề lớn, vẫn còn có tiềm lực phát triển lớn hơn nhiều. Chúng ta hợp tác, làm chiếc bánh này lớn thêm, không dám nói là chiếm tất cả chứ cũng phải được một nửa phân khúc thị trường là hoàn toàn có thể. Bí thư Phạm không ngại thì thử
nghĩ một chút, nếu như chúng ta mà mở rộng được gấp đôi lượng tiêu thụ,
cứ cho là lợi nhuận này chúng ta phân chia 5/5 đi, so sánh với số hiện
nay thì các anh cũng không thiệt gì cả. Nhưng tất cả lợi nhuận và thuế
của bên huyện đó đều là của các anh. Nói một cách tương đối thì Bí thư
Phạm anh với lãnh đạo huyện Vân Hồ là được lợi ích lớn nhất.
Lý Thiên Nhiên đĩnh đạc nói, xem ra là đã định liệu trước mọi việc.
- Nếu như nâng kim ngạch lên được gấp hai lần, thậm chí gấp ba lần thì
tình hình sẽ thế nào? Bí thư Phạm là người thông minh, cái khoản này
không không cần phải để tôi tính cho chứ? Đây thật sự là thắng gấp đôi
đó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi ngược lại: - Nếu như Lý tiên sinh đã nắm rõ
được như thế, những công ty giống như vậy ở Giang Khẩu không phải là ít, tại sao Lý tiên sinh không tìm những công ty khác để hợp tác.
Đôi mắt Lý Thiên Nhiên hơi nheo lại, lóe lên một tia sáng, thản nhiên
nói: - Vấn đề đơn giản như thế này, Bí thư Phạm rõ ràng là đang cố tình
hỏi à? Nói thật, nếu như công ty của các anh không phải là công ty cơ
cấu nội bộ của chính quyền, không chắc tôi đã tìm đến để hợp tác.
Chính vì chi nhánh công ty thương mại tại Giang Khẩu là công ty cơ cấu
nội bộ của chính phủ huyện Vân Hồ nên Lý Thiên Nhiên mới muốn hợp tác
với họ. Nếu như mà hợp tác với công ty tư nhân khác, thứ nhất sẽ phải
đối mặt với những đối thủ cạnh tranh lớn mạnh khác, chính là Công ty
thương mại của huyện Vân Hồ. Tuy nhiên nhìn tổng thể mà nói thì phân
khúc thị trường mà Công ty thương mại Vân Hồ chiếm không hề lớn, nhưng
trong tất cả 4 – 5 chục công ty thì quy mô vẫn là lớn nhất, lượng tiêu
thụ cũng là lớn nhất.
Nếu như Lý Thiên Nhiên mà phải hợp tác với một công ty khác, dùng một số thủ đoạn phi pháp để hất Công ty thương mại Vân Hồ ra khỏi Giang Khẩu – độ khó cũng không nhỏ. Đừng nhìn thấy Lý Thiên Nhiên quen biết nhiều
cán bộ lãnh đạo Giang Khẩu, rất nhiều cán bộ cấp lãnh đạo còn cao hơn cả Phạm Hồng Vũ nhiều, nhưng đó chỉ là quan hệ cá nhân. Công ty thương mại Vân Hồ cấp bậc chỉ là cấp phòng, nhưng lại là một cơ cấu nội bộ của
chính quyền.
Xử lý một quan chức cấp phòng, đối với Lý Thiên Nhiên mà nói có lẽ sẽ
rất dễ dàng, thế nhưng xử lý một cơ cấu thì lại không đơn giản như vậy
rồi. Hơn nữa cái cơ cấu này lại có liên quan sống còn đến sự phát triển
kinh tế của huyện Vân Hồ nên lại càng không dễ dàng gì để đạt được mục
tiêu cả.
Biện pháp tốt nhất là hợp tác, một mạch hất cẳng những cá thể không có
chỗ dựa khác ra khỏi địa bàn một cách triệt để, nhanh chóng chiếm lĩnh
thị trường. Có được cái thẻ bài “cơ cấu công ty do chính quyền thành
lập” này thì sẽ tránh được rất nhiều đố kỵ.
- Bí thư Phạm, việc này tôi cũng đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều
lần, hai bên chúng ta hợp tác là con đường tốt nhất. Hai bên cùng có
lợi. Đương nhiên, ngoài lợi ích công ra thì lợi ích của Bí thư Phạm tôi
cũng đảm bảo đầy đủ.
Lý Thiên Nhiên mỉm cười, nhìn sang Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.