Thấy cô bé này không dễ dàng bị lừa dối, Thẩm Ngọc Thanh sắc mặt càng
thêm âm trầm, mày hơi nhăn lại, rồi lập tức giãn ra, chuyển hướng sang
Cao Hưng Hán nói:
- Xin Chủ tịch thành phố Cao cứ yên tâm,
tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý vấn đề này. Ngày mai, tôi sẽ tới khách sạn Mai Sơn, giáp mặt với Tổng giám đốc của bọn họ nói một chút, làm
thế nào để tăng cường thi thố bảo an, phòng ngừa những sự việc cùng loại phát sinh. Đương nhiên, đoàn biểu diễn đến từ tỉnh ngoài cũng phải tuân thủ điều lệ của thành phố chúng ta. Tuân thủ quy định pháp luật, không
thể làm những động tác nhỏ như vậy, ảnh hưởng không tốt.
Nếu nói lời tình cảm không được thì Thẩm Ngọc Thanh liền muốn đem quyền xử lý chuyện này kéo về tay mình.
Bất kể thế nào, khối công tác này đều là do ông quản lý.
Cao Hưng Hán khẽ gật đầu nói:
- Ừ, đồng chí Ngọc Thanh nói rất có đạo lý. Bất kể là ai, bất kể là
người nào, hay ngành sản xuất nào đều phải tuân thủ theo pháp luật. Nhắc nhở bọn họ một chút cũng tốt.
Thẩm Ngọc Thanh âm thầm thở
phào một cái, chỉ cần Cao Hưng Hán không có nói rõ ý kiến phản đối thì
chẳng khác nào ngầm đồng ý yêu cầu của ông ta, đồng ý cho Thẩm Ngọc
Thanh chủ đạo xử lý chuyện này.
Xem ra Cao Hưng Hán cũng không tính đem sự tình làm lớn.
Như vậy thì rất tốt, lần đến này xem như cũng không uổng phí.
Kế tiếp, cuộc nói chuyện liền tương đối nhẹ nhàng hơn, không khí trong
phòng cũng dịu xuống dưới. Thẩm Ngọc Thanh lúc này mới hứng thú đánh giá Phạm Hồng Vũ một cái, mỉm cười hỏi:
- Vị này là…
Vừa rồi lão Cam điện thoại đến báo cáo với ông, rất lo lắng, đại khái chưa nhắc đến thân phận của Phạm Hồng Vũ.
Lão Cam là cục trưởng phân cục công an thành phố, tất nhiên cũng đã
nghe nói qua Nhất thất thảm án của huyện Vũ Dương. Nhưng lúc ấy rối bời, tất cả sự chú ý của y đều đặt trên người Thẩm Quang Viễn và Dịch Trường Thiên, cũng không lưu ý đến đại danh đỉnh đỉnh của đồng chí Phạm Hồng
Vũ.
Đêm hôm khuya khoắt, ở trong nhà Cao Hưng Hán bỗng nhiên
xuất hiện một chàng thanh niên tuấn tú, thấy thái độ của Cao Khiết đối
với hắn cũng khá tùy ý, Thẩm Ngọc Thanh liền cảm thấy hứng thú.
Có lẽ, là con rể tương lai của Cao gia?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười:
- Phó chủ tịch thành phố Thẩm, tôi là đồng nghiệp của đồng chí Cao Khiết, cùng nhau đến Hồng Châu công tác.
Hiển nhiên, Cao Hưng Hán rất không muốn làm bại lộ thân phận của con
gái, nên Phạm Hồng Vũ cũng rất khéo léo né tránh vấn đề này.
Thẩm Ngọc Thanh giật mình, chính là cái tên này ở khách sạn Mai Sơn đánh con trai của mình. Tuy nhiên, trước đó bọn họ chắc cũng không biết thân phận của Thẩm Quang Viễn. Một tiểu cán bộ đến từ thâm sơn cùng cốc Ngạn Hoa, Thẩm Ngọc Thanh trong nháy mắt cũng mất đi sự hứng thú tìm hiểu.
Phỏng chừng cũng không có quan hệ gì thân mật với Cao Khiết. Con gái của Cao gia, chung quy phải được gả vào nhà quyền quý thì mới hợp đạo lý.
Tiểu cán bộ Ngạn Hoa muốn một bước lên trời, trở thành rể hiền của Cao gia thì không khỏi quá mức si tâm vọng tưởng.
Thẩm Ngọc Thanh lại tùy tiện tán gẫu với Cao Hưng Hán một hai câu rồi lễ phép cáo từ.
- Ba, sao ba lại dễ dàng buông tha cho tên khốn kiếp đó?
Thẩm Ngọc Thanh vừa mới rời khỏi, Cao Khiết liền cảm thấy không vui, nói:
- Một kẻ giống như vậy, nhất định phải nghiêm túc xử lý, khắc sâu giáo
huấn. Nếu không biết kiềm chế thì sau này sẽ tiếp tục gây tai họa.
Cao Hưng Hán đồng ý cho Thẩm Ngọc Thanh nhúng tay vào việc này, không thể nghi ngờ chính là không có ý định nghiên cứu kỹ.
Cao Hưng Hán trầm ngâm, không đáp lại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao, thời cơ không đúng.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Như thế nào là thời cơ không đúng?
Cao Hưng Hán và mẹ của Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, xem hắn có cao kiến nào không.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Luận sự, chuyện này, Chủ tịch thành phố Cao không thích hợp truy cứu
lắm. Người hiểu được nội tình thì biết chúng ta bắt gặp chuyện bất bình
mà ngăn cản hành vi khốn kiếp của Thẩm Quang Viễn. Người không hiểu nội
tình thì khó nói hơn. Nếu làm không tốt thì còn tưởng rằng hai đứa con
của hai vị Chủ tịch và Phó chủ tịch thành phố đều càn quấy.
Cao Hưng Hán lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, lấy việc của con cái mà chèn ép Thẩm Ngọc Thanh.
Những lời này Phạm Hồng Vũ đương nhiên không nói ra, nhưng Cao Hưng Hán và Cao Khiết vừa nghe thì tự nhiên hiểu được.
Thậm chí còn có khả năng có lời đồn càng khó nghe truyền tới. Ai bảo
Cao Khiết xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại bằng tuổi với Thẩm Quang Viễn.
Muốn cho những lời đồn đại nhàm chán không xuất hiện là gần như không có khả năng.
- Đối với tđại thế chính trị của toàn bộ tỉnh mà nói, hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt nhất.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ lại nhẹ nhàng thêm vào một câu.
Lôi Vân Cương bị điều đi, tân Chủ tịch tỉnh mới đến. Bí thư Vinh đang
chuẩn bị tiến hành điều chỉnh cán bộ đại quy mô. Trong khoảng thời gian
này, cán bộ thân ở vị trí lãnh đạo chủ chốt, gần như phần lớn đều xem
chừng, chú ý cẩn thận. Lúc này ở Hồng Châu lại bộc phát việc đấu tranh
giữa Chủ tịch thành phố và Phó chủ tịch thành phố thì hiển nhiên sẽ
khiến cho Bí thư Vinh và các lãnh đạo Tỉnh ủy khác coi trọng.
Cao Hưng Hán hai mắt hơi híp lại một chút.
Phạm Hồng Vũ luận sự, Cao Hưng Hán chỉ có điều trong lòng thưởng thức.
Nhưng câu “đại thế toàn tỉnh” vừa nói ra, Cao Hưng Hán thật sự bị chấn
động. Người thanh niên này, ánh mắt quả thực không tầm thường. Lĩnh ngộ
trong lĩnh vực chính trị gần như không có gì sánh kịp, hoàn toàn nhìn
thấu được suy nghĩ trong lòng của ông.
Cao Khiết bĩu môi, cho thấy vẫn không cam lòng, nhưng cũng biết Phạm Hồng Vũ nói rất có lý,
không biết phản biện lại như thế nào.
- Tiểu Khiết, khi nào thì con đi thủ đô?
Một lát sau, Cao Hưng Hán nhẹ nhàng hỏi.
- Ngày mai đi ạ. Con đã xin thư giới thiệu rồi, ngày mai trực tiếp đáp
máy bay đi thủ đô. Dù sao cũng có người là kẻ giàu có, sẽ mời khách
thôi.
Nói xong, nhìn Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái.
Xem ra, Chủ tịch thị trấn Cao đã nhận định Chủ nhiệm Phạm “coi tiền như rác”, là điển hình của “Kẻ ngốc nhiều tiền”.
Những lời này nói rất đột ngột, Cao Hưng Hán cho dù cơ trí cũng không
nghĩ ra Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ mà thắt lưng đã quấn bạc triệu, là đối tượng để Chủ tịch thị trấn Cao “xảo trá vơ vét tài sản”.
Tuy nhiên, Cao Hưng Hán cũng không giằng co vấn đề này, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Như vậy đi, sau khi con tới thủ đô, đi tìm cô út, đem ý tưởng của các con nói với cô, có lẽ cô út sẽ giúp được gì đó.
Cao Khiết hai mắt mở lớn, nhìn cha, như là không thể tin được, thật lâu sau mới kêu lên:
- Ba…
Mẹ của Cao Khiết cũng kinh ngạc nhìn chồng mình.
Tất cả đều khiến Phạm Hồng Vũ không hiểu ra làm sao.
Hóa ra cô út của Cao Khiết công tác ở thủ đô. Cháu gái đến thủ đô, đến
nhà thăm hỏi cô cũng là chuyện đương nhiên. Như thế nào Cao Khiết lại
giống như nhặt được bảo bối, vui đến bất ngờ?
Cao Hưng Hán khẽ thở dài nói:
- Trước kia không cho con và cô út của con nói chuyện chính là không
muốn tạo cho con tâm lý ỷ lại. Nhưng bây giờ nhìn lại, các con ở trong
thị trấn làm ra cái quy hoạch kia, quả thật rất mới mẻ. Nếu đã chuẩn bị
tốt rồi, thì đối với việc sáng tạo ra một nông thôn khoa học chủ nghĩa
xã hội mới là một thăm dò rất hữu ích. Nếu có thể trở thành một tấm
gương điển hình thì hẳn là phải toàn lực ủng hộ. Thị trấn Phong Lâm tuy
nhỏ, nhưng cũng quản lý mấy chục ngàn quần chúng. Con thân là quan của
thần dân, cũng nên vì quần chúng mà mưu cầu phúc lợi.
Cao Khiết cao hứng rất nhiều, nhưng lại có chút lo lắng, nói:
- Ba, cô út của con có phải hay không…hay ba gọi điện thoại trước cho cô? Hihi, con là thế hệ con cháu, phân lượng không đủ.
Cao Hưng Hán cười nói:
- Điện thoại này không cần gọi đâu. Không phải con có mười vạn hùng binh sao?
Nói đi nói lại cũng đổ lại trên đầu Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch thành phố Cao, đây là lời Chủ tịch địa khu Khâu nói giỡn, bề trên như ngài….
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi liền kháng nghị.
Chủ nhiệm Phạm tuy rằng không coi nhẹ mình, nhưng nhận xét “có thể
chống đỡ mười vạn hùng binh” thì phải tận lực từ chối. Bằng không, Chủ
nhiệm Phạm cũng không tránh khỏi rất không khiêm tốn.
Cao Hưng Hán nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Tiểu Phạm, tôi và đồng chí Minh Sơn cũng là bạn bè nhiều năm. Ánh mắt của ông ấy sẽ không sai đâu. Người trẻ tuổi, khiêm tốn cẩn thận là cần
thiết, nhưng không cần tự coi nhẹ mình. Vị đại lãnh tụ nói rất hay, thế
giới này là của chúng ta, cũng là của các người. Nhưng xét cho cùng thì
chính là của các người. Hãy làm cho thật tốt nhé,.
Phạm Hồng Vũ vội đứng dậy, bái Cao Hưng Hán thật sâu nói:
- Vâng, bác Cao, cháu sẽ nhớ kỹ lời mà bác đã dạy bảo.
Từ lúc vào nhà, Phạm Hồng Vũ vẫn tôn trọng quy cũ, đối với Cao Hưng Hán xưng hô không bất loạn. Hắn và Cao Khiết quan hệ thân cận là một
chuyện, lần đầu gặp mặt Cao Hưng Hán tuyệt đối không thể đắc ý, vênh
váo. Hơn nữa, đối với loại cán bộ hấp thu ảnh hưởng tư tưởng Nho gia như Cao Hưng Hán, thì rất xem trọng quy cũ. Trước mặt bọn họ ngang ngược,
kiêu ngạo thì chính là tối kỵ.
Nhưng lời nói này của Cao Hưng Hán cùng với thần thái nói chuyện, hoàn toàn là thái độ của bề trên.
Phạm Hồng Vũ cũng liền thuận thế sửa lại.
Cao Hưng Hán khẽ gật đầu, tựa hồ như đối với biểu hiện của Phạm Hồng Vũ rất hài lòng.
Không khí trong phòng càng thêm có vẻ hòa hợp. Không khí không thoải
mái mà Thẩm Ngọc Thanh mang đến đã dần dần tiêu tan. Mẹ của Cao Khiết
quan tâm hỏi han đến cuộc sống của Cao Khiết ở thị trấn, ví dụ như ăn
cơm tập thể, điều kiện vệ sinh, các cán bộ trong thị trấn có phối hợp
công tác hay không….
Kỳ thật, lúc trước khi Cao Khiết nói muốn đến thị trấn công tác, mẹ của Cao Khiết đã không ủng hộ.
Trong suy nghĩ của bà, con gái đi làm cơ quan là yên ổn nhất, đến nông
thôn làm gì? Ở Ban tuyên giáo địa ủy Ngạn Hoa ngây ngốc nửa năm, kinh
nghiêm lý lịch đã đủ thì có thể triệu hồi về tỉnh, giải quyết vấn đề cá
nhân, rồi sau đó sống một cuộc sống êm đềm.
Mẹ của Cao Khiết cũng không kỳ vọng con gái sau này sẽ trở thành đại quan.
Theo chính trị là chuyện của đàn ông.
Con đường làm quan của phụ nữ so với đàn ông thì gian nan hơn một chút.
Cao Khiết cười, nhất nhất trả lời vấn đề của mẹ. Nói tới vấn đề cán bộ
thị trấn phối hợp công tác, thì liền đem vụ án Phạm Bảo Thanh bị giết
nói ra tất cả.
- Có chuyện như vậy à?
Mẹ của Cao Khiết nghe đến há hốc mồm, quả thực không thể tin nổi.
Gian phu dâm phụ mưu sát chồng vốn tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết mới có, không ngờ cũng đã phát sinh nơi làm việc của con gái.
Cao Khiết cười nói:
- Ngay từ đầu tụi con đều tưởng rằng anh ta tự sát liền đến xem cụ thể. Bằng không thì công tác thị trấn thật đúng là bị động.
Nói xong, Cao Khiết liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái.
- Haha, Tiểu Phạm thật đúng là một nhân tài.
Mẹ của Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt trở nên vô cùng thân thiết.
Có một người bản lĩnh như vậy bên cạnh con gái, mẹ của Cao Khiết cũng cảm thấy yên tâm vài phần.
Đáng tiếc, chính là tuổi tác hơi nhỏ.