Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 613: Chương 613: Đều có tính toán




Buổi tối, đối với Chủ tịch huyện Phạm mà nói, nhất định là một đêm không ngủ được.

Phạm Hồng Vũ sau khi tắm xong thì lên giường nằm, cầm một quyển sách, mở ra xem được vài trang, dần dần cảm thấy mí mắt nặng xuống, thì liền khép sách lại, tính tắt đèn đi ngủ, ai ngờ điện thoại trên đầu tủ lại vang lên.

Chủ tịch huyện Phạm không khỏi lắc đầu, cánh tay vươn lên, cầm ống nghe, hơi lười biếng nói alo một tiếng.

- Chuẩn bị ngủ à?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhu hòa của Cao Khiết.

Giờ này mà gọi điện thoại cho hắn thì chỉ có Cao Khiết.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Đúng vậy, đang chuẩn bị tắt đèn.

Cao Khiết liền khen ngợi:

- Duy trì thói quen này là rất tốt.

Phạm Hồng Vũ liền cợt nhả:

- Cảm ơn bà xã đại nhân đã khen ngợi, Anh nhất định sẽ cố gắng không ngừng. A, nếu không thì em đến Vân Hồ vài ngày đi, anh rất là nhớ em.

Tuy rằng giọng điệu của Chủ tịch huyện Phạm rất không chăm chú, nhưng khi vào tai của Chủ tịch thị xã Cao thì lại khá hưởng thụ.

Hai người yêu nhau nói chuyện, vốn không cần nghiêm túc lắm.

- Ừ, để em xem, tuy nhiên phỏng chừng hai tháng này là không thể được. Lập tức đến thời gian chống lũ định kỳ, bên này thì em đã làm xong đâu vào đấy, nhưng bên chỗ anh là ở hồ, lúc đó sẽ rất bận. Em tới đó, chẳng lẽ ở nhà một mình xem TV?

Chủ tịch thị xã dù sao cũng là Chủ tịch thị xã, hoàn toàn khác với những cô gái khác, suy tính đầu tiên vĩnh viễn luôn là công việc.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Ai cha, em không nhắc thì anh cũng không nhớ. Tháng này là tháng năm mà, mặt trời vẫn còn chói chan, không thấy một giọt mưa, rất không bình thường. Dự báo thời tiết của tỉnh cũng không thống nhất, nói năm nay sẽ có hạn lớn, nhưng rồi cũng nói là năm nay sẽ có mưa lớn. Bất kể tình huống thế nào thì cũng không phải là chuyện tốt.

Cao Khiết rất đồng tình nói:

- Tình huống này quả thật hiếm thấy. Các anh ở bên hồ thì sớm phải nên làm chuẩn bị. Nếu lụt đến thì phiền toái hơn hạn đấy.

Phạm Hồng Vũ lập tức buồn bực nói:

- Anh cũng muốn sớm làm chuẩn bị rồi, mấu chốt là hiện tại trong tay không có tiền. Ở thành phố khoản chống lũ năm nay còn chưa xuống dưới. Mà tài khoản phòng chống thiên tai của huyện thì cũng chẳng còn bao nhiêu. Tình huống nông trường Triều Dương cũng không sai biệt lắm. Xem ra mấy ngày tới anh phải đến thành phố một chuyến để xin một ít tiền.

- Chỉ sợ lãnh đạo thành phố của anh hiện tại không còn tâm tư gì mà đi lo chuyện chống lũ của anh? Vân Hồ từ sau khi anh đến thì khá náo nhiệt. Cái người Tạ Hậu Minh kia cũng thật là kỳ cục.

Cao Khiết rất không hài lòng nói.

Hai người bọn họ là vợ chồng sắp cưới, trên cơ bản cứ một hai ngày lại gọi điện thoại nói chuyện. Quan tâm cuộc sống của Phạm Hồng Vũ đã trở thành thói quen của Cao Khiết. Có một số tình huống ở Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ đều nói qua cho Cao Khiết nghe.

- Ông ta hướng thành phố phản ánh tình huống, ở thành phố có ý kiến gì không?

Tạ Hậu Minh hướng thành phố Tề Hà phản ánh chuyện “tra tấn bức cung”, Cao Khiết tất nhiên cũng có nghe Phạm Hồng Vũ nhắc tới, và vẫn luôn chú ý kết quả phía sau. Cao Khiết rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ có thể ở Vân Hồ đứng vững gót chân hay không thì chuyện này rất quan trọng.

- Có, tè ra quần…

Phạm Hồng Vũ cười khẽ, đem tin tức mới nhất hướng Cao Khiết “báo cáo”.

- Đáng đời!

Cao Khiết cười lạnh một tiếng.

Tạ Hậu Minh cùng người đàn ông của mình đối nghịch, Chủ tịch thị xã Cao nửa điểm cũng không chào đón ông ta. Nghe nói Tạ Hậu Minh bị như thế, Cao Khiết cảm thấy rất vui. Đám người Vân Hồ kia còn chưa lĩnh giáo qua thủ đoạn của Phạm Hồng Vũ. Ở Ngạn Hoa, ở tỉnh, hễ đối nghịch với Phạm Hồng Vũ, đến cuối cùng ai mà không tè ra quần?

Loại người tự tìm phiền toái, Cao Khiết thấy cũng nhiều.

Ngay cả cái loại con ông cháu cha như Lục Nguyệt mà còn phải bại trận dưới tay Phạm Hồng Vũ.

Tuy nhiên, Cao Khiết cũng không phải là cô gái trẻ tuổi bình thường, ánh mắt chính trị rất cao.

- Hồng Vũ, em thấy chuyện này anh gạt ông ta ra khỏi chức Bí thư Đảng ủy công an là được rồi. Chức Phó bí thư huyện ủy thì cứ để cho ông ta.

Phạm Hồng Vũ lập tức hứng thú nói:

- Chủ tịch thị xã Cao có chỉ thị gì không?

- Anh vừa tới, lại gây sự thì dĩ nhiên sẽ không tốt. Nói sau, tình huống những đồng chí khác ở huyện, Tạ Hậu Minh so với anh càng thêm hiểu biết. Nhất là Lục Cửu.

Phạm Hồng Vũ liền cười nói:

- Bà xã, đúng là anh hùng chí lớn gặp nhau.

Cao Khiết nói:

- Việc này anh có tiện ra mặt không? Nếu không thì để em nói với ba em?

Cao Hưng Hán nếu nguyện ý ra mặt nói giúp Tạ Hậu Minh vài câu thì tất nhiên là vấn đề không lớn. Bất kể thế nào, Cao Hưng Hán là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ở tỉnh phân lượng cũng rất nặng.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười:

- Không cần phải làm phiền đến ba. Tạ Hậu Minh sẽ nghĩ ra biện pháp thôi. Ngày mai anh sẽ đến khu Hòa Bình một chuyến. Con rể của Tạ Hậu Minh đang làm Chủ tịch quận khu Hòa Bình đấy.

Đứng sau lưng Tạ Hậu Minh là Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa và Phó bí thư Thành ủy Trịnh Mỹ Đường. Bất kể là ở hội nghị công việc Bí thư hay là Hội nghị thường vụ Thành ủy, thì lực lượng cũng không yếu. Đàm Khải Hoa tuyệt đối cũng không có ưu thế áp đảo. Hiện tại mọi người chú ý chính là thái độ của Phạm Hồng Vũ. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không tỏ vẻ gì là “đánh chó mù đường” thì Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường tất nhiên sẽ không từ bỏ trận địa Vân Hồ.

Trong mắt Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường, Phạm Hồng Vũ bản thân không đủ tầm. Mấu chốt là Vưu Lợi Dân ở đằng sau lưng hắn.

Trịnh Mỹ Đường đã đến Tề Hà, ở tỉnh bỗng dưng lại đưa Phạm Hồng Vũ xuống theo. Hai vị thư ký của đại lãnh đạo tỉnh đều ở trong một thành phố, thật không tầm thường. Mặc cho ai cũng phải chú ý cẩn thận.

- Ừ, vậy thì anh hãy chú ý nắm chắc. Vài ngày nữa là em đến tỉnh công tác.

Cao Khiết nhắc nhở một câu.

Ngạn Hoa và Vân Hồ, vị trí địa lý là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Hồng Châu lại nằm chính giữa, hai người gặp nhau ở tỉnh thật ra lại khá thích hợp. Bất kể là Phó chủ tịch thường trực nhưng dù sao cũng là một cô gái bình thường, khi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt thì đều như vậy.

- Ừ, khi nào đi thì nói cho anh biết trước, anh cũng đến tỉnh luôn.

Hai người lại nói liên miên một hồi rồi mới cúp máy.

Sáng hôm sau, Tạ Tuệ Linh và Hoàng Vĩ Kiệt đều có mặt tại trụ sở làm việc của UBND huyện. Những cán bộ cơ quan đi làm trước đều chào hỏi hai vợ chồng.

Hoàng Vĩ Kiệt lúc trước xuất thân từ Đảng ủy công an Huyện ủy. Tạ Tuệ Linh thì nhiều năm trước cũng làm việc tại UBND huyện, nên cán bộ quen mặt hai vợ chồng rất nhiều. Có người không khỏi thuận miệng hỏi Chủ tịch quận Hoàng và Trưởng ban Tạ đến UBND làm gì, Hoàng Vĩ Kiệt chỉ trả lời rằng phải cùng đi với Chủ tịch huyện Phạm xuống quận kiểm tra công việc.

Tạ Tuệ Linh trong tay thì ôm theo một túi du lịch, tất nhiên là chuẩn bị quần áo và những đồ dùng hàng ngày cho Hoàng Vĩ Kiệt. Kỳ thật, Hoàng Vĩ Kiệt làm việc tại khu Hòa Bình, mỗi tuần đều lui tới giữa quận và huyện, bình thường Tạ Tuệ Linh cũng rất ít khi tiễn y như vầy. Nhưng tình huống hôm nay không giống với. Vợ chồng cố ý ở trước UBND huyện, làm cho tin tức “Chủ tịch huyện Phạm xuống khu Hòa Bình thị sát” trước tiên được truyền bá ra ngoài.

Tối hôm qua, Phạm Hồng Vũ đặc biệt gọi điện thoại cho Hoàng Vĩ Kiệt, hạ chỉ thị này.

Tạ Tuệ Linh rốt cuộc yên lòng, không khỏi cảm thấy khâm phục chồng mình. Đàn ông ưu tú thì cái đầu không giống như người bình thường, xoay chuyển mau hơn rất nhiều. Rất rõ ràng, Hoàng Vĩ Kiệt đoán được tâm tư của Phạm Hồng Vũ, biết Phạm Hồng Vũ muốn là cái gì.

Khó trách khi đó, ông cụ lại kiên trì chọn Hoàng Vĩ Kiệt có chút chất phác làm rể hiền cho mình, đem con gái rượu của mình gả cho một anh “nông dân”.

Tuy nhiên, nhìn lại thì Chủ tịch quận Hoàng vẻ mặt có chút mệt mỏi, dường như tinh thần không được tỉnh táo.

Khi tảng đá trong lòng Tạ Tuệ Linh rơi xuống thì lập tức hưng phấn hẳn lên, quấn lấy Hoàng Vĩ Kiệt “đại chiến ba trăm hiệp”, xem như là “chiêu đãi” chồng.

Vợ chồng trẻ, chuyện này chẳng thể tiết chế được.

Rất nhanh, chiếc Nissan rời khỏi tòa nhà UBND huyện. Tạ Tuệ Linh đứng ngoài cổng, liên tiếp vẫy tay chào. Khi chiếc xe đi rồi, Tạ Tuệ Linh lúc này mỉm cười, trở về phòng Tài chính của mình.

Cảnh tượng này tất nhiên là không thể thoát khỏi ánh mắt của Chánh văn phòng Trần. Đôi mày của cô nhíu lại, giày da lộp cộp bước vào phòng làm việc của mình.

Ngày hôm qua, Lục Cửu và Tạ Hậu Minh trước sau đều đến thành phố, hiện tại còn chưa trở lại.

Trần Hà cũng không ngồi mà dựa vào bàn công tác, gọi điện thoại cho Lục Cửu, sau đó tiếp tục dựa vào bàn chờ đợi. Trần Hà dường như có thói quen như vậy, không thích ngồi trên ghế mà nghe điện thoại.

Lục Cửu gọi lại rất nhanh.

- Đang nhớ anh à?

Đầu dây bên kia, tâm trạng của Lục Cửu không tệ, cười cợt một câu. So với Tạ Hậu Minh thì Bí thư Lục hẳn tối hôm qua nghỉ ngơi khá tốt, không phí công cố sức.

Trần Hà liền bĩu môi, có ý khinh thường nói:

- Anh có thèm thì người ta cũng không nghĩ đến anh đâu. Bí thư Lục phong lưu phóng khoáng, ở thành phố không phải là không có người làm bạn.

Lục Cửu diện mạo cũng được cho là anh tuấn. Bốn mươi tuổi đã lên làm Bí thư Huyện ủy, đủ tuổi hấp dẫn người khác. Giai thoại phong lưu về y cho tới bây giờ nghe qua không ít.

- Người khác hiểu lầm anh, em cũng hiểu lầm anh sao? Anh còn chưa đói bụng đến nỗi phải đi ăn bậy. Em cho rằng người nào cũng hấp dẫn như em à?

Lục Cửu cũng không tức giận, khẽ cười, nịnh bợ Trần Hà một câu.

Trần Hà khóe miệng hiện lên một chút ý cười, tựa hồ như đối với câu nịnh bợ của Lục Cửu rất hài lòng, nhưng nụ cười lập tức thu lại, hạ giọng nói

- Vừa rồi, Phạm Hồng Vũ đến khu Hòa Bình. Hoàng Vĩ Kiệt sáng sớm đã cùng với vợ chờ sẵn bên này.

Đối với Tạ Tuệ Linh, Trần Hà chẳng có gì là hảo cảm, ngay cả tên cũng không muốn nhắc tới.

Lục Cửu giật mình kinh hãi:

- Nhanh như vậy sao?

- Anh nghĩ sao vậy? Người ta tuổi trẻ khí thịnh, làm gì cũng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Người bước ra từ cơ quan lớn, tầm mắt trí tuệ không giống như bình thường. Người ta trong lòng rõ như kính, không muốn bị anh đắn đo.

Lục Cửu liền không vui, cười lạnh một tiếng:

- Được, em cũng đừng khen hắn nữa. Cho dù lúc này hắn có thả cho Tạ Hậu Minh một con ngựa, vậy thì thế nào? Ông già này chẳng lẽ sẽ lau giày cho hắn sao? Hắn và Trịnh Mỹ Đường mẫu thuẫn sớm muộn cũng có ngày bùng nổ, cứ chờ xem cuộc vui đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.