Phạm Hồng Vũ bị khẩn cấp triệu hồi về thị xã.
Sự tình phát triển như vậy nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ. Liên tiếp mấy ngày, Nhật báo Quần Chúng, Nhật báo Dương Quang, tập san Hào Giác
và các hãng truyền thông trung ương khác đều đăng bài văn ủng hộ Lục
Thành Đống.
Những bài văn này đều xuất xứ từ chuyên gia lý luận cao tay nhất của
quốc nội. Địa vị trong giới lý luận của những chuyên gia này so sánh với Lục Thành Đống chỉ có cao hơn chứ không thấp. Một đám đại danh đỉnh
đỉnh như tiếng sấm bên tai. Mọi người đều đồng thanh đồng ý quan điểm
của Lục Thành Đống. Trước mắt những thế lực bảo thủ đã ngẩng đầu. Những
tư tưởng, quan điểm quấy nhiễu tư tưởng cải cách mở cửa đã bắt đầu trồi
lên mặt nước, phất cờ hò reo.
Địa khu Ngạn Hoa lập tức bị trấn trụ.
Loại tình hình này rất nhiều cán bộ lão thành tuyệt không xa lạ gì.
Trước khi trận phong ba lớn phát sinh, dư luận luôn đi trước. Những
tiếng nói của các cấp quan trọng đã chứng minh phong ba lớn đã gần ngay
trước mắt, lập tức sẽ bùng nổ.
[CHARGE=3]Vốn đại phong ba phát sinh ở đô thị lớn tại phương bắc xa xôi, so với địa khu Ngạn Hoa thì chẳng có liên hệ gì quá lớn. Mọi người tuy
rằng có chú ý nhưng lại không quá mức khẩn trương.
Không tới phiên thôi!
Nhưng lần này lại không giống với, đối tượng bị bác bỏ đang ở tại thị xã Ngạn Hoa.
Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ nhất trong toàn tỉnh, nhất đẳng công thần
trong hình thức Phong Lâm, người sáng lập, mở đường xây dựng nông thôn
mới.
Những thành tích chói mắt đó trước mặt quyền lực tuyệt đối chính thức
thì không đáng giá nhắc tới, nhưng Phạm Hồng Vũ quan hệ giữa người và
người lại không thể không khiến người coi trọng. Mọi người rõ ràng ý
thức được có lẽ trận phong ba lớn này sẽ bắt đầu từ địa khu Ngạn Hoa.
Địa khu Ngạn Hoa đã trở thành điểm bùng nổ chính trị lớn nhất trong toàn cục.
Nói một cách khác, Bí thư Lương và Chủ tịch địa khu Khâu cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Đây cũng chính là đại sự liên quan đến lợi ích của rất nhiều cán bộ Ngạn Hoa.
Thị trấn Phong Lâm cũng đang náo loạn lật trời. Tờ báo Đảng đã được đưa
đến phòng Đảng chính. Mọi người không còn tâm trạng công tác, đều đang
đợi một kết quả, rốt cuộc Bí thư Phạm sẽ như thế nào?
Bây giờ còn có thể lấy thân phận Phó chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc
đến đến thị trấn Phong Lâm chủ trì công tác nữa hay không?
Phó chủ tịch thị xã Lục lần trước tự mình đuổi tới Phong Lâm, kết quả bị xấu mặt trở về. Hiện tại truyền thông trung ương đều lên tiếng, y sẽ
tiếp tục tha thứ nữa không?
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ cứng rắn đè nặng, chỉ sợ công việc trong thị trấn bình thường không thể triển khai rồi.
Tuy nhiên, Bí thư Phạm cường thịnh trở lại nhưng lần này cũng không gánh được nữa rồi.
Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc kiêm Chánh văn phòng lão Văn tự mình gọi
điện thoại cho hắn, bảo hắn lập tức trở về thị xã, tham dự hội nghị khẩn cấp của Mặt trận Tổ quốc. Đầu dây bên kia, giọng điệu lão Văn đông
cứng, vô cùng làm theo phép, chẳng có chút uyển chuyển. Nói xong cũng
không cho Phạm Hồng Vũ cơ hội mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, đem ống nghe trở về chỗ cũ, lập tức đứng dậy đến phòng Đảng chính gọi lái xe, chạy về thị xã. Trước
đây, Bí thư Phạm tự mình lái xe, hiện tại không còn là Bí thư Đảng ủy
thị trấn nữa, không tiện lấy xe của thị trấn. Để hợp lý, chỉ có thể bảo
lái xe đưa đón.
Tổ công tác của Mặt trận tổ quốc muốn tới thị trấn Phong Lâm điều tra
khảo sát, trong thị trấn phái xe đưa đón là chuyện đương nhiên, mặc cho
ai cũng không tìm ra được sai lầm.
Sau nửa tiếng, chiếc xe con Warsaw màu đen lái vào tòa nhà Thị ủy, vững vàng đậu trước tòa nhà Mặt trận Tổ quốc.
Phạm Hồng Vũ bước xuống xe.
- Bí thư Phạm…
Lái xe đột nhiên nhô đầu ra, vẻ mặt lo lắng.
Các cán bộ trong thị trấn đều biết rằng, lần này Bí thư Phạm sợ là lành ít dữ nhiều.
Phạm Hồng Vũ hiểu tâm tư của lái xe, khẽ mỉm cười, phất tay, thản nhiên
bước vào tòa nhà Mặt trận tổ quốc. Giờ phút này, Phạm Hồng Vũ tự trong
đáy lòng cảm thấy một tia ấm áp.
Công đạo tự lòng người!
Mặc kệ ở trên đối với hắn định như thế nào, nhưng ít nhất đối với đại bộ phần cán bộ quần chúng chất phác của thị trấn Phong Lâm thì vĩnh viễn
đều nhớ rõ công ơn của hắn đối với thị trấn.
Đây không phải là cảm giác thành tựu của một người đàn ông mà hắn đã nói với Cao Khiết sao?
Không khí của Mặt trận tổ quốc thì không dễ chịu như thế, rất khẩn
trương. Những người nào đụng mặt Phạm Hồng Vũ đều tránh rất xa, ai cũng
không dám dựa.
Điều này cũng không trách người ta.
Bây giờ Phạm Hồng Vũ là “danh nhân” cả nước. Các tai to mặt lớn trong
giới lý luận đều thay nhau ra trận, đuổi cùng giết tận hắn, gây ra phiền toái thật sự quá lớn. Lúc này, ai tỏ vẻ thông cảm với hắn thì chính là
đang phiêu lưu chính trị rất lớn.
Tiểu cán bộ của cơ quan thật không chịu nổi.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội vàng, hấp tấp, hướng tới phòng họp ở lầu ba.
Phó chủ tịch Văn nói cuộc họp diễn ra ở lầu ba, bảo hắn trực tiếp đến phòng họp, mọi người đang chờ hắn.
Trong phòng họp sớm đã đông nghìn nghịt.
Đa số đều là tóc hoa râm!
Một số Phó chủ tịch Mặt trận Tố quốc, người phụ trách các Ủy ban chuyên
môn, người phụ trách và nhân viên văn phòng cơ bản đều đã đến đông đủ,
tổng cộng hai mươi mấy người, chiếm cứ một nửa phòng họp lớn.
- Chánh văn phòng Phạm!
Lão Văn ngồi cạnh cửa, vừa thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức đứng dậy chào hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
- Chủ tịch Văn, xin chào!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp lễ.
- Bên này!
Phó chủ tịch Văn sắc mặt cứng ngắc, nửa câu hàn huyên cũng không có, tự
mình dẫn Phạm Hồng Vũ đi về phía trước. Nghiêm khắc mà nói, Phó chủ tịch Văn là người lãnh đạo trực tiếp Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ trên danh
nghĩa là Phó chánh văn phòng Mặt trận tổ quốc còn chưa từng chào hỏi qua Chánh văn phòng kiêm Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc mà trực tiếp mang
cái gọi là tổ công tác Mặt trận Tố quốc đến thị trấn Phong Lâm.
Phó chủ tịch Văn và Phó chánh văn phòng Phạm chẳng có giao tình gì cả.
Tuy nhiên, do vị lãnh đạo trực tiếp như ông tự mình an bài chỗ ngồi cho Phạm Hồng Vũ thì thân phận liền khác.
- Chánh văn phòng Phạm, cậu ngồi ở đây!
Vị trí Phạm Hồng Vũ được an bài trên hàng ghế thứ nhất đối diện với đài
chủ tịch. Giờ phút này, trên đài chủ tịch cũng ngồi rất nhiều người. Các phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc đều đã đến đông đủ. Chủ tịch Mặt trận Tổ
quốc Hạ Uy đang ngồi chính giữa, bên trái bỏ trống một vị trí, không
biết là dành cho ai, đoán chừng là một đại nhân vật sáng ngang với Hạ
Uy.
Phạm Hồng Vũ theo lời ngồi xuống, sống lưng thẳng, hai tay đặt lên đầu
gối, tư thế ngồi vô cùng đoan chính, tuyệt không nhìn chung quanh.
Trên thực tế, bên cạnh hắn cũng không có người nào khác.
Đồng chí ngồi gần hắn nhất cũng cách xa ba vị trí.
Gọi đây là một “hội nghị xét xử” thì đúng hơn. Vị trí của Phạm Hồng Vũ
lúc này chính là vị trí của bị cáo. Phạm Hồng Vũ tham gia vô số hội
nghị, an bài chỗ như vầy là lần đầu tiên.
Giờ phút này hắn chính là một bị cáo.
Mặt trận Tổ quốc vội vàng triệu tập cuộc họp này, cố ý làm ra an bài như vậy, không hỏi cũng biết, chính là tiến hành phê bình hắn.
Đối với với trận bão từ trung ương, ngay cả Hạ Uy vô cùng quật cường không không ngăn cản nổi.
Bất kể nói như thế nào, Hạ Uy cũng là cán bộ lão thành nhiều năm. Đối
mặt với những nguyên tắc trái phải rõ ràng, Hạ Uy không thể cấp cho bọn
vãn bối trẻ tuổi một tấm gương kháng mệnh bất tuân như vậy.
Điều này vượt ra khỏi điểm mấu chốt của ông.
Hạ Uy hướng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, trong ánh mắt mang theo sự xin lỗi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật đầu một cái, chút cũng không có gì bất mãn.
Thần thái trấn định như thế này lập tức khiến cho một số Phó chủ tịch đang ngồi trên đài phải lộ ra thần sắc cổ quái.
Tiểu tử này thật đúng là có phong độ đại tướng.
Một nhân vật rất đáng chú ý của địa khu Ngạn Hoa.
Hội nghị còn chưa bắt đầu, nhưng trong phòng họp đã im lặng dị thường, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trong lúc này, thật sự không ai dám châu đầu ghé tai nghị luận.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Chỉ cần nghe bước
chân là biết Lục Nguyệt đang đến. Lục Nguyệt đã đem tất cả những thủ
đoạn nhỏ trong quan trường ra ngoài, cũng giống như Lục Thành Đống, mình trần ra trận.
Có lẽ, Chủ tịch thị xã Lục cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi trong tay nên không cần dùng đến những thủ đoạn nhỏ nữa.
Nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, còn cần gì dùng quyền mưu cơ biến nữa chứ.
Trong phòng hội nghị đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Tất cả các cán bộ tham dự hội nghị đều sửng sốt, vội vàng chăm chú nhìn
kỹ, hóa ra người dẫn đầu vỗ tay chính là Phó chủ tịch Văn. Sau một chút
sững sờ, các cán bộ cũng vỗ tay, tuy nhiên tiếng vỗ tay rất thưa thớt,
không đủ nhiệt liệt.
- Hoan nghênh Chủ tịch thị xã Lục!
Phó chủ tịch Văn không nhìn ánh mắt quái dị của những cán bộ khác, tươi cười ra mặt tiếp đón, vỗ tay đến phá lệ hăng say.
Một số vị Phó chủ tịch lớn tuổi trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Lão Văn là một trong những vị chủ tọa trẻ nhất của Mặt trận Tổ quốc, chỉ hơn năm mươi tuổi. Hai năm trước từ một bình thường Khu ủy thăng nhiệm
lên vị trí này. Khi đến cái tuổi này rồi còn muốn trở thành lãnh đạo
thực quyền cấp phó thì khó khăn hơi lớn. Vốn đây là một cương vị mang
tính dưỡng lão, nếu không kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng Mặt trận Tổ
quốc thì đây chính là tính chất dưỡng lão hoàn toàn rồi.
Nhưng cái này cũng không tỏ vẻ con đường làm quan của Phó chủ tịch Văn
sẽ dừng lại đây. Hiển nhiên, Hạ Uy tuổi đã gần bảy mươi rồi, chuyện lui
xuống hoàn toàn chỉ là sớm hay muộn. Sau khi Hạ Uy chính thức về hưu,
ông ta thuận thế thăng nhiệm Mặt trận Tổ quốc khả năng là không nhỏ. Ai
nấy đều thấy được, Lục Nguyệt tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng bây giờ đã trở thành một nhân vật hết sức quan trọng của thị xã Ngạn Hoa, thậm chí là
địa khu Ngạn Hoa. Một khi ván cờ chính trị đã được xác định, Lục Nguyệt
vô cùng có khả năng tiến thêm bước nữa.
Lúc này làm tốt quan hệ với Chủ tịch thị xã Lục, tuyệt đối là không sai. Có thể xóa chữ “phó” đằng trước hay không thì còn phải xem Lục Nguyệt
có hỗ trợ hay không? Nếu thật là lấy được niềm tin của Lục Nguyệt, cho
dù an bài cho lão Văn một chức Phó chủ tịch thị xã thực chức cũng là có
khả năng.
Tồn tại tâm tư như vậy, biết rõ Hạ Uy sẽ rất không vui, nhưng lão Văn cũng bất chấp.
Trong số đám lão già này mọc lên những ngôi sao chính trị mới, ai nặng ai nhẹ, lão Văn đắn đo rất rõ ràng.
- Chủ tịch thị xã Lục, mời sang bên này.
Lão Văn hơi cong lưng xuống, đi theo bên cạnh Lục Nguyệt, liên tiếp nói, trực tiếp xem mình là người hầu của Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt mỉm cười gật đầu.