Chiếc xe Nissan biển số huyện Vân Hồ chậm rãi tiến vào tòa nhà làm việc Tỉnh ủy.
Trong vòng mấy ngày mà Phạm Hồng Vũ đã đến văn phòng làm việc Tỉnh ủy hai lần.
Tuy nhiên, lúc này Phạm Hồng Vũ không phải được cho gọi đến mà tự mình
đến, chỉ đơn giản đăng ký ở cổng bảo vệ, họ không hỏi quá nhiều vì hắn
từng đảm nhiệm Bí thư đầu tiên của tỉnh, muốn đến Tỉnh ủy tìm bạn cũ,
lãnh đạo cũ cũng là chuyện bình thường.
Phạm Hồng Vũ lập tức đến Tòa nhà số 1 vào lầu ba.
Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn đều cùng ở một tầng lầu, Phạm Hồng Vũ
hướng đến văn phòng của Viên Lưu Ngạn trước, đi đến gần nghe được tiếng
nói quen thuộc ở đó.
Đó là tiếng của Trịnh Mỹ Đường.
Trịnh Mỹ Đường đang nói chuyện cùng thư ký của Viên Lưu Ngạn, một gã tay chống nạnh, một tay phụ họa, nhìn bộ dạng rất khí thế. Người thư ký mới này cũng cười phụ họa theo, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, trước mặt
"tiền bối" phải thật cẩn thận mới được.
Tính cách Trịnh Mỹ Đường chính là như vậy, khi nói chuyện không thể không có điệu bộ cường điệu khi nói đến vấn đề nào đó.
Thậm chí Trịnh Mỹ Đường còn mang thư ký Chu Quang Vũ bên cạnh.
Đến Tỉnh ủy gặp các vị lãnh đạo cấp trên còn mang theo thư ký, tính của
Bí thư Trịnh luôn cho mình là người cấp trên, là lãnh đạo, không phải là người bình thường.
Khoe khoang như vậy thì hay lắm sao?
Chu Quang Vũ phát hiện ra Phạm Hồng Vũ, trong phút chốc mở to hai mắt ra nhìn như không tin vào mắt mình.
Có chuyện gì thế này?
Phạm Hồng Vũ sao lại xuất hiện ở đây?
- Chủ tịch huyện ....Phạm.
Chu Quang Vũ nói như người nói mê sảng vậy, lập tức cắt đứt cuộc nói
chuyện mà Trịnh Mỹ Đường đang hăng say nói với Viên Lưu Ngạn, ánh mắt
nhìn qua, hai mắt chạm nhau có chút sửng sốt.
- Hừ!
Trịnh Mỹ Đường lập tức nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, chỉ "hừ"một tiếng, trong giây lát mặt như chảy xệ xuống.
Ngày hôm qua sau khi "trận chiến" nảy lửa giữa hai người xảy ra, xem như đã kết một mối "thâm thù" rồi. Trên lý thuyết, người trong quan trường
không nên có "thù hận cá nhân", có lợi thôi. Nhưng với người này thì
khác, với tính cách của Trịnh Mỹ Đường thật sự rất khó nói.
Lại là cán bộ lãnh đạo, trước tiên phải là người sâu sắc, không thể có chuyện "yêu hận" như người bình thường.
Trưởng phòng Giản, xin chào!
Đối với Trịnh Mỹ Đường Chủ tịch huyện Phạm như không nhìn thấy, lập tức đi đến gần mỉm cười nhìn thư ký Viên Lưu Ngạn chào hỏi.
Hai người là người quen cũ, Trưởng phòng Giản vừa công tác ở văn phòng
Tỉnh ủy nữa, cũng là thành viên thư ký của Viên Lưu Ngạn, là cấp dưới
trước kia của Trịnh Mỹ Đường, khi Trịnh Mỹ Đường đến thành phố Tề Hà
công tác chính Trưởng phòng Giản đã thay thế vị trí thư ký của gã.
Chức vị gọi là thư ký lãnh đạo Tỉnh ủy, chỉ là tên gọi chung, chức vụ
của mỗi vị Đại thư ký cũng không giống nhau, như Trịnh Mỹ Đường một bước liền lên chức Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, Trưởng phòng Giản bây
giờ chỉ là thư ký cho hai trưởng phòng, kinh nghiệm lý lịch anh ta không bằng Trịnh Mỹ Đường. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa, nếu anh ta
không phạm bất cứ sai lầm gì hẳn sẽ thăng quan lên một cấp, cho dù không được như Trịnh Mỹ Đường giữ chức Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, thì
cũng được đãi ngộ là Phó giám đốc sở cũng không có gì khó khăn.
Phó bí thư tỉnh ủy là người của Viên Lưu Ngạn thì khác với các Bí thư tỉnh ủy khác, gã ta chính là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh
Gã ta chính là Đại thư ký, chỉ cần có kinh nghiệm lý lịch đầy đủ thì chức Phó giám đốc sở là chuyện chắc như đinh đóng cột.
- A, xin chào Chủ tịch huyện Phạm....
Trưởng phòng Giản nhìn Phạm Hồng Vũ cũng có chút kinh ngạc, vẻ mặt có chút hoài nghi.
Lúc trước Phạm Hồng Vũ còn đảm nhiệm chức “Bí thư Tỉnh ủy thứ nhất”, còn hiện giờ hắn đứng trước phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn chức thấp hơn
trước. Giữa Vưu Lợi Dân và Viên Lưu Ngạn ít khi giao lưu nói chuyện với
nhau, chỉ là công việc bình thường nếu cần thiết chỉ nói chuyện với nhau mấy câu là xong.
Giữa Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư tỉnh ủy lại thân mật cùng hai người đó là điều tối kỵ.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ đã được xem là người ngoài rồi, còn đến tìm Viên Lưu Ngạn làm gì?
Trưởng phòng Giản suy đi nghĩ lại nhiều lần nhưng vẫn không có lời giải đáp, dò hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm, anh đến đây....
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Trưởng phòng Giản, tôi đến đây chính để cầu kiến Bí thư Viên đấy.
- Gặp Bí thư Viên?
Trưởng phòng Giản càng thêm giật mình.
- Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Viên gọi anh đến đây gặp ngài ấy sao?
Vừa nói, Trưởng phòng Giản liền lật thời khóa biểu công tác trên bàn,
xem nhật trình làm việc của Viên Lưu Ngạn, Trưởng phòng Giản đều ghi
chép cẩn thận cả để có thể dễ nhớ. Nhưng công tác quan trọng đều ghi
chép thật tốt, nếu chẳng may không nhớ được thì không làm hỏng đại sự.
Đương nhiên, với bảng ghi chép này có phần "độc đáo" dường như chỉ có
Trưởng phòng Giản xem mới hiểu.
Đây cũng là bí mật cần giữ.
Tên Trưởng phòng Giản này, rõ ràng không có chuyện Viên Lưu Ngạn cho gọi Phạm Hồng Vũ được ghi sổ, như vậy việc Viên Lưu Ngạn triệu kiến bất kỳ cán bộ nào cũng đều gọi điện thông báo cho gã để chuẩn bị thời gian và
địa điểm. Sự sắp xếp gặp những ai có lẽ có thể Viên Lưu Ngạn cũng không
biết chuyện này.
Phó bí thư tỉnh ủy có bao nhiêu chuyện cần phải xử lý, làm sao có thể nhớ hết mọi chuyện như vậy?
Cũng có thể không loại trừ khả năng Viên Lưu Ngạn điện thoại cho Phạm
Hồng Vũ, nhưng cho dù như thế, Viên Lưu Ngạn cũng sẽ nói với Trưởng
phòng Giản để hắn sắp xếp thời gian.
- Không có, là tự tôi cầu kiến Bí thư Viên.
Phạm Hồng Vũ điềm tĩnh tự nhiên nói, dường như đó là chuyện đương nhiên vậy.
- Ha ha....
Trịnh Mỹ Đường bỗng nhiên phát ra tiếng cười lớn, nghe thật cổ quái, vẻ mặt có ý châm chọc.
Nói đùa gì vậy?
Hắn nghĩ Phạm Hồng Vũ hắn là ai chứ? Thiên Vương lão tử sao? Bí thư Viên là người muốn gặp thì có thể gặp sao?
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu có tìm lộn chỗ không? Nơi này là Tỉnh ủy không chứ không phải tỉnh Chính phủ.
Trịnh Mỹ Đường cuối cùng cũng nghiêng đầu lại, liếc mắt nhìn Phạm Hồng
Vũ như đang đánh giá hắn, gã ta vừa cười vừa nói càng tỏ rõ ý châm chọc
của gã.
Trưởng phòng Giản thấy thế có chút kinh hãi.
Sớm biết Trịnh Mỹ Đường và Phạm Hồng Vũ không chung chí hướng, lúc trước hai người này cũng là đại thư ký làm việc cùng nhau, nhìn thấy cách đối xử thế này có thể thấy đươc khi hai người làm việc ở văn phòng thành
phố đã không có mối quan hệ tốt đẹp, ngược lại mà còn thật sự tồi tệ
hơn.
Trịnh Mỹ Đường còn không có chút nào nể mặt Phạm Hồng Vũ, ngay trước mặt mọi người châm biếm như vậy.
Phạm Hồng Vũ cũng quan sát lời nói của Trịnh Mỹ Đường, hắn mỉm cười nói:
- Bí thư Trịnh, tôi đã nhắc nhở anh, có những việc anh căn bản không hiểu gì thì đừng nhúng tay vào.
Trưởng phòng Giản hít một hơi thật dài.
Đấy không phải là giận nhau mà là đang đấu khí với nhau rồi, thậm chí có thể nói là "khai chiến".
Phạm Hồng Vũ ngay trước mặt mọi người chĩa thẳng vào Trịnh Mỹ Đường nói "chỉ số thông minh của gã kém".
Nói vậy cũng quá rồi.
Dù thế nào thì Trịnh Mỹ Đường cũng là Phó bí thư Thành ủy thành phố Tề Hà, còn hắn là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin anh chú ý lời nói, đây là văn phòng làm
việc Tỉnh ủy, là nơi làm việc nghiêm túc, không phải là chợ bán thức ăn ở thôn quê, nói chuyện phải cẩn thận.
Trịnh Mỹ Đường lại một lần nữa bị chọc giận, hai mắt gã trừng mở lớn,
căm túc nhìn Phạm Hồng Vũ, với thân phận là lãnh đạo cấp trên nghiêm
khắc quát lớn.
Phạm Hồng Vũ vẫn như cũ, không vội vàng không hấp tấp, thản nhiên nói:
- Bí thư Trịnh, anh cũng vậy, chúng ta dù gì cũng là cán bộ của thành
phố Tề Hà .... Trưởng phòng Giản, xin anh báo cáo với Bí thư Viên một
chút, nói tôi có tình huống quan trọng phải gặp mặt báo cáo Bí thư Viên.
- Chuyện này, Chủ tịch huyện Phạm....
Trưởng phòng Giản có chút lúng túng, vẻ mặt xanh mét nhìn Trịnh Mỹ Đường nuốt từng ngụm nước bọt, ngượng ngùng không biết nói thế nào cho phải.
- Thế nào, Trưởng phòng Giản, việc này có gì không tiện sao? Tôi muốn
báo cáo chuyện vô cùng quan trọng với Bí thư Viên, thời gian trì hoãn
càng lâu thì sự việc sẽ trở nên càng nghiêm trọng.
Chiếu theo nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ là quyền Chủ tịch huyện huyện Vân
Hồ, nếu quả thật có chuyện gì cấp bách có thể yêu cầu hướng lên lãnh đạo Tỉnh ủy báo cáo, không chỉ Viên Lưu Ngạn mà ngay cả Vinh Khải Cao
cũng không thể phá hỏng quy tắc này được.
Đối với mọi người ở cơ quan chính phủ Tỉnh ủy thì quy trình này hiểu rất rõ.
- Phạm Hồng Vũ, cậu không nên đứng đây nói những chuyện không đâu, đang đùa gì vậy?
Chút kiên nhẫn của Trịnh Mỹ Đường một chút cũng không còn, xé toan vẻ
mặt quan trường giả tạo vờ vịt xuống, tức giận trách mắng.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến gã, mắt chỉ nhìn Trưởng phòng Giản, chờ anh ta quyết định.
Trưởng phòng Giản có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên phải nói:
- Được rồi, Chủ tịch huyện Phạm, tôi sẽ báo cáo với Bí thư Viên theo yêu cầu của anh... Tuy nhiên, Bí thư có thời gian tiếp anh không thì tôi
không dám đảm bảo.
Nói xong, lại nhìn về phía Trịnh Mỹ Đường một cái.
Dựa theo nhật trình làm việc của Bí thư Viên, thì kế tiếp ông ta sẽ gặp
mặt Trịnh Mỹ Đường. Kỳ thật với quan hệ của Trịnh Mỹ Đường và Viên Lưu
Ngạn, thì Trịnh Mỹ Đường có thể trực tiếp đến tiến hành báo cáo không
cần thông báo. Trước kia Trịnh Mỹ Đường làm thư ký cho Viên Lưu Ngạn mọi chuyện trong nhà của Viên Lưu Ngạn đều do Trịnh Mỹ Đường xử lý, gã ta
có thể được xem là thành viên một gia đình của Viên Lưu Ngạn.
Trịnh Mỹ Đường sở dĩ gặp Viên Lưu Ngạn chính để kheo khoang với mọi
người, thỉnh thoảng đến tòa nhà làm việc số 1 Tỉnh ủy để cho mọi người
hiểu được, dù có bất kỳ lúc nào thì Trịnh Mỹ Đường hắn cũng là người
thân tín quan trọng nhất của Bí thư Viên.
Nếu thời gian không lộ diện thì người làm việc thường nhật ở Tỉnh ủy sẽ quên vị Đại bí thư như gã.
- Tiểu Giản, cậu nói gì vậy? Bí thư Viên có bao nhiêu là chuyện, cậu
không biết sao? Người lộn xộn này chỉ muốn vào quấy rầy ông ấy, làm sao
có thể cho hắn vào?
Không đợi Phạm Hồng Vũ nói gì, Trịnh Mỹ Đường liền sa sầm mặt, lạnh lùng nói, nghiễm nhiên trở thành lãnh đạo cấp trên của Trưởng phòng Giản.
Trưởng phòng Giản thật sự khá sợ hãi Trịnh Mỹ Đường, lập tức thưa dạ
liên tục, không dám nhìn đến Phạm Hồng Vũ. Chẳng những thế, Trịnh Mỹ
Đường là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, mà đối với anh ta còn là người
có ân, Trưởng phòng Giản không dám trái ý Trịnh Mỹ Đường.
Phạm Hồng Vũ liếc nhìn Trịnh Mỹ Đường một cái, hai tay đưa ra sau lưng, đứng thẳng nơi đó, cũng không có ý rời đi.
Có muốn gặp hắn hay không Trưởng phòng Giản nói cũng không tính, Trịnh
Mỹ Đường nói cũng không tính, chỉ có Viên Lưu Ngạn nói mới tính.
Thực tế, chỉ cần Viên Lưu Ngạn nhìn thấy hắn ở đây tất nhiên sẽ triệu kiến.
Không phải sợ hãi gì, chỉ là "tò mò" Viên Lưu Ngạn cũng muốn nghe điều
Phạm Hồng Vũ nói rốt cuộc là gì? Đã từng là Đại thư ký của Vưu Lợi Dân,
tuyệt nhiên không vô duyên vô cớ chạy đến "đập cửa" Viên Lưu Ngạn đâu.