Thủ trưởng tối cao!
Trương Lực Hoa sắc mặt đỏ bừng biến thành tái nhợt, vẻ mặt xấu hổ vô cùng.
Việc điều tra Tăng Quan Thanh rõ ràng không tiến hành nổi nữa rồi. Rốt
cuộc không nghĩ tới, trong căn nhà đất gạch này lại cất giấu một “bí mật động trời” như vậy. Bí thư Thịnh năm đó đã từng là khách trọ nhà vợ
chồng ông bà Năm.
Khó trách bà Năm khí độ an tường, đối với bất cứ người nào thái độ cũng là bình đẳng.
Bí thư Thịnh đã dạy bảo như vậy.
Trương Lực Hoa một ổ bụng lửa đang định phát tác, chỉ một câu của Phạm
Hồng Vũ liền chặn ngay cổ họng, nuốt cũng không được, mà phun ra cũng
không xong. Thật sự khó chịu vô cùng, phải nghiêng đầu sang chỗ khác
liên tục ho khan.
Các cán bộ khu Mã Cố không dám cười ra tiếng, cũng khó chịu vô cùng.
Tăng Quan Thanh lại rất chân thành nói:
- Thượng lão, làm việc thì một phải phân thành hai. Ông chủ Hongkong
Hoàng Văn Việt kia, mặc dù là nhà tư bản, có một số việc làm không thể
chấp nhận được nhưng chung quy cũng không phải người xấu. Anh ta đã đồng ý với tôi, thung lũng Thụ Đình sẽ sản xuất ra các sản phẩm từ trúc,
công ty bách hóa toàn bộ bao tiêu. Trước đó không lâu, anh ta còn đặc
biệt đến chỗ này, nói với chúng tôi rằng các sản phẩm chúng tôi làm đã
quá lạc hậu rồi, kiểu dáng không hợp thời, sự đa dạng lại không có,
tránh không khỏi việc không thể kiếm được tiền. Anh ta đề nghị chúng tôi xây dựng nhà máy gia công, làm ra thật nhiều sản phẩm bằng trúc, nguồn
tiêu thụ anh ta sẽ nghĩ biện pháp, có thể kiếm được nhiều tiền. Tôi cảm
thấy ý kiến này của anh ta cũng rất có đạo lý.
Thượng Vi Chính cười, đối với lời nói của Tăng Quan Thanh từ chối cho ý kiến, đứng dậy nói với bà Năm:
- Bà Năm, năm đó bí thư Thịnh ở phòng nào?
Bà Năm chỉ vào gian phòng bên phải, nói:
- Bí thư Thịnh ở gian phòng đó. Năm đó, ông nhà tôi là đội viên Hồng Vệ
Binh, lại là hội trưởng nông hội. Bí thư Thịnh và ông ấy thương lượng
với nhau về chính sách cải cách ruộng đất ở thung lũng Thụ Đình. Hai
người chơi với nhau rất thân.
Bà Năm nói xong, những nếp nhăn trên trán giãn ra, dường như đang trở về khí thế hừng hực năm xưa.
- Vâng, tốt, tốt!
Thượng Vi Chính vẻ mặt mỉm cười, nói:
- Bà Năm, có thể dẫn chúng tôi tham quan một chút hay không?
Nếu Bí thư Thịnh đã từng đến nơi này, Thượng Vi Chính tự nhiên là muốn chiêm ngưỡng qua.
Bà Năm cười, dẫn mọi người vào gian hiên nhà.
Đây là một gian phòng bình thường đến không thể bình thường hơn. Mặc dù
là ban ngày, nhưng bởi vì chỉ có một cánh cửa sổ, nên ánh sáng trong
phòng không được tốt. Góc gian phòng đặt một tấm ván giường gỗ kiểu cũ,
tấm dra giường bằng vải xanh bạc màu, lộ ra rơm rạ bên dưới.
Hết thảy đều rất đơn sơ.
- Năm đó Bí thư Thịnh ở đây cũng chỉ là như thế này. Khi đó nghèo khó vô cùng, cái gì cũng rách rưới, nhưng Bí thư Thịnh tuyệt đối không ghét
bỏ. Đó là lần đầu tư tôi nhìn thấy lãnh đạo huyện, cho tới bây giờ chưa
thấy qua lãnh đạo nào lại hòa khí như vậy.
Bà Năm kể lại những gì năm xưa cho mọi người cùng nghe.
Đám người Thượng Vi Chính sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, mang theo
vẻ cung kính, lặng yên nhìn ngắm gian phòng nho nhỏ cũ kĩ này.
Sau khi đi thăm xong, Thượng Vi Chính cũng không vội vã rời đi, cũng
không có hướng Tăng Quan Thanh hỏi thăm tình huống của công ty bách hóa
Ngạn Hoa, chỉ yêu cầu Bí thư Tăng mời Bí thư Chi bộ và Trưởng thôn đến
mở một hội nghị tọa đàm nho nhỏ, hiểu biết tình hình trong thôn, động
viên mọi người cố gắng công tác, chờ tài chính ở trên xuống thì dẫn dắt
mọi người trong thôn, sớm ngày làm xong con đường.
Sau đó, mọi người vì lời mời của bà Năm ở lại Tăng gia dùng các món ăn
Trung Quốc. Thức ăn đều là do các hộ gia đình khác đưa tới. Đời sống của Tăng gia dường như cũng không phải giàu có cho lắm.
Phạm Hồng Vũ có chút kỳ quái hỏi:
- Giám đốc Tăng, vợ và con của ông đâu? Không ở chung với ông à?
Tăng Quan Thanh cười nói:
- Bà ấy ở lại thị xã với đứa con, bảo là để chăm sóc cháu, không đi đâu
được. Nói sau, bà ấy từ nhỏ lớn lên ở thị xã, cuộc sống ở nông thôn cũng không quen lắm. Ba mẹ lớn rồi, tôi phải trở về tận hiếu. A, Bí thư
Phạm, chuyện vừa rồi nói với cậu, cậu tính như thế nào? Cậu có thể giúp
chúng tôi mượn ít tiền, chúng tôi muốn xây dựng nhà máy gia công, nhưng
lại không có tiền. Yên tâm đi, nhất định sẽ còn đấy. Khác không dám nói, lão Tăng tôi cả đời vốn không phải là thiếu nợ không trả. Đến lúc đó,
nếu thật sự không kiếm ra tiền, thì cá nhân tôi bằng bất cứ giá nào cũng sẽ kiếm tiền để trả.
Hội nghị tọa đàm chấm dứt, mọi người đều trò chuyện với nhau. Bí thư chi bộ liền tiếp cận lại nói:
- Bí thư Phạm, chú của tôi là người tốt. Ông ấy trước kia làm ở thị xã,
trong nhà ai thiếu tiền thì đều mượn của ông ấy. Nhiều năm như vậy,
người trong thôn nợ tiền ông không ba ngàn thì cũng hai ngàn bảy. Chúng
tôi đã nghĩ thế này, nếu nhà máy gia công có thể được xây dựng, mọi
người trong tay có tiền, điều thứ nhất cần làm chính là trả tiền cho chú của tôi. Cậu xem, ông ấy công tác cả đời, nhưng trong nhà lại chẳng có
thứ gì đáng giá. Ông bà Năm đã hơn tám mươi rồi, cả đời không được hưởng phúc, chúng tôi làm con cháu, trong lòng cảm thấy khó chịu lắm.
Phạm Hồng Vũ không khỏi kính nể hẳn lên.
Lúc đó, với số tiền lương nhận được, ba nghìn đồng tuyệt đối là một con
số lớn. Tăng Quan Thanh và vợ cũng không phải làm trong đơn vị lớn, tiền lương thu vào không cao, nhiều năm như vậy phải nuôi sống gia đình,
chính mình cũng không cho mình không nổi. Cho người khác mươn tiền, chỉ
có thể từ trong kẽ răng của mình mà chen chúc. Những gì làm được, quả
thật có thể nói là “người tốt”.
- Giám đốc Tăng, Bí thư Chi bộ Tăng, việc nhà máy gia công tôi hoàn toàn ủng hộ. Nhưng xây dựng nhà xưởng quả thật không hề đơn giản. Không chỉ
là mua máy móc không thôi, mà còn phải toàn diện tìm cách. Như vậy đi,
tôi sau khi trở về, sẽ nói chuyện với Bí thư Cố và Chủ tịch thị trấn Lư
của Phong Lâm, mời xí nghiệp ở đó phái hai người đến thung lũng Thụ Đình khảo sát thực địa. Mọi người hãy thương lượng một chút, xem như thế nào là giải quyết tốt nhất. Nhà máy gia công không làm thì thôi, muốn làm
thì không được xảy ra vấn đề.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói.
Với tình hình hiện nay của thung lũng Thụ Đình, bọn họ thật sự là khó
khăn. Chẳng lẽ đến lúc đó thật sự khiến Tăng Quan Thanh bồi thường tiền
cho mình sao?
- Nếu là như vậy thì thật là tốt quá. Bí thư Phạm, xin cảm ơn.
Tăng Quan Thanh lập tức mừng rỡ, cầm tay Phạm Hồng Vũ, liên tục lay động.
Ông ta tin tưởng với uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm, nếu
đã nói như vậy thì chuyện này cơ bản đã là ván đã đóng thuyền. Bí thư Cố và Chủ tịch thị trấn Lư chắc chắn sẽ nể mặt Bí thư Phạm.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Giám đốc Tăng, nhà máy gia công chẳng những phải cần thiết bị, mặt
bằng, máy móc mà còn phải có điện cung ứng. Thung lũng Thụ Đình không có điện phải không? Chuyện này trước phải xử lý cùng với chuyện làm đường. Điện thông, đường thông thì mới tính đến chuyện nhà máy.
- Đúng, đúng, Bí thư Phạm nói rất có đạo lý.
Tăng Quan Thanh liên tiếp nói.
Trương Lực Hoa thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt ánh lên tia lửa giận.
Trăm cay nghìn đắng chạy đến đây, không nghĩ rằng kết quả lại như vậy.
Cục trưởng Trương trong đầu phát hỏa, không biết nên tìm ai để giải phóng.
Sau khi ăn uống xong, Thượng Vi Chính tạm biệt bà Năm, rồi bắt tay với
Tăng Quan Thanh, Bí thư chi bộ Tăng rồi lúc này mới quay trở lại đường
núi.
- Như vậy là không được rồi!
Buổi tối, tại nhà khách Ngạn Hoa, ở trong phòng Tiết Ích Dân, Trương Lực Hoa đi qua đi lại, tức giận kêu lên, sắc mặt hết sức khó coi.
- Cái tên tiểu tử khốn kiếp Lục Nguyệt kia, tin tức mà nó thông báo thành ra cái gì vậy?
Trương Lực Hoa trong lòng tức giận, rốt cuộc đã tìm được đối tượng để giải phóng.
Tiết Ích Dân ngồi trên ghế, chậm rãi hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Tình huống này cũng không thể trách Lục Nguyệt.
- Không trách nó thì trách ai? Nó chẳng lẽ không biết Tăng Quan Thanh là ai? Hại chúng ta đi đường núi xa như thế mà lại có kết quả như vậy. Mẹ
nó….Nó chính là lừa gạt chúng ta.
Trương Lực Hoa rất tức giận, tam tự kinh thốt ra, may mà ý thức được
hoàn cảnh không đúng, trong thời khắc mấu chốt nên đem những lời khó
nghe kia nuốt trở vào, phù phù thở dốc.
Tiết Ích Dân lắc đầu nói:
- Lực Hoa, Lục Nguyệt rời khỏi Ngạn Hoa đã một năm rồi. Trong lúc này xảy ra tình huống gì, cậu ấy cũng không rõ ràng lắm.
Trương Lực Hoa dừng bước, nhìn Tiết Ích Dân, hầm hừ nói:
- Thế thì làm sao bây giờ? Ngạn Hoa nhìn qua thì rất thành thật quy củ,
nhưng trên thực tế thì cái gì cũng đã làm xong. Chúng ta có tiếp tục ở
đây mười ngày nửa tháng thì phỏng chừng cũng sẽ không có thu hoạch gì.
Bọn họ chính là địa đầu xà mà.
Tiết Ích Dân chậm rãi nói:
- Cho nên nói, không thể xem thường những cán bộ địa phương. Trước kia,
chúng ta phỏng đoán vấn đề rất đơn giản. Bọn họ cũng không có đường lui, chỉ có thể đến đâu đối phó đến đó.
Việc này, vốn không thể lui được nữa. Tổ điều tra không thu hoạch được
gì, bất quá là đưa ra một kết quả báo cáo tốt đẹp, chỉ là mặt mũi hơi
tổn hại thôi. Một khi có thu hoạch, đối với cán bộ Ngạn Hoa mà nói thì
là tai họa ngập đầu.
- Chúng ta cứ như vậy mà trở về?
Trương Lực Hoa vẻ mặt không cam tâm.
Tiết Ích Dân mỉm cười, thản nhiên nói:
- Sao lại có thể cứ như vậy mà trở về? Cậu không phải vừa rồi mới nói
bọn họ là địa đầu xà sao? Cậu hãy theo ý nghĩ này là cẩn thận ngẫm lại.
Trương Lực Hoa hai hàng lông mày cau lại, tay chắp sau lưng chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt sáng ngời nói:
- Chủ nhiệm, anh không phải nói là tìm người khai đao?
Tiết Ích Dân khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Hiện tại tình huống là như thế, quả thật không bình thường. Không tìm
người khai đao, cán bộ quần chúng ở dưới, ai cũng không dám mở miệng
phản ánh tình huống chân thật.
- Được, chủ ý rất cao minh, chính là giết một người răn trăm người. Lúc
đó xem ai còn dám động đậy tay chân. Chủ nhiệm, vậy ý của anh là, động
ai thì thích hợp đây?
Trương Lực Hoa lập tức hưng phấn hẳn lên, vẻ mặt lưu quang tràn ngập.
Tiết Ích Dân vẫn không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại:
- Theo cậu thì sao?
- Ý tôi là sẽ đem Phạm Vệ Quốc ra bắt. Ông ta là Phó chủ tịch địa khu
quản lý doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, bắt ông ta là thích hợp
nhất. Tôi thấy lúc đó Phạm Hồng Vũ sẽ tức giận. Tuổi còn trẻ, sẽ hò hét
hoàn tráng đấy.
Trương Lực Hoa hung tợn nói.
- Bắt bố của cậu ta rút lui, xem cậu ta còn kiêu ngạo nữa hay không.