Giữa trưa, một chiếc Santana chậm rãi lái vào trụ sở Thị ủy Ngạn Hoa, lập tức dừng lại dưới lầu Văn phòng UBND thị xã, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi
màu trắng, quần tây đen từ trên xe bước xuống.
- Trưởng phòng Phạm?
- Bí thư Phạm…
Những cán bộ từ lầu xuống ăn cơm đều dừng bước, chân thành chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Trưởng phòng Phạm tuy rằng đã lên tỉnh, nhưng hắn vẫn là khách quen ở
đây, mọi người thường xuyên nhìn thấy hắn và Chủ tịch thị xã Cao ra ra
vào vào, trông rất tình tứ.
- Hi hi, tới đón chủ tịch thị xã Cao hả?
Mấy cán bộ trẻ tuổi nhìn thấy hắn liền nói đùa.
- Ha ha, tôi đến đón bạn gái của mình, chắc không phạm pháp chứ?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả đáp lại, xem ra tâm trạng của Trưởng phòng Phạm hôm nay rất tốt.
- Không phạm pháp, không phạm pháp, ồ, bạn gái của anh kìa…
Cán bộ trẻ tuổi càng vui vẻ ra mặt, nháy mắt với hắn, tuy nhiên giọng nói vẫn không tự chủ được mà giảm thấp xuống.
Nhìn sang thì thấy Chủ tịch thị xã Cao đang đi từ cầu thang xuống. Tuy
là nói đùa, nhưng không dám lớn tiếng. Cao Khiết tuy rằng tuổi trẻ,
nhưng quyền uy của cô ở đây không phải tầm thường. Cao Khiết rất rõ
ràng, trẻ tuổi và quá mức xinh đẹp chính là chướng ngại lớn nhất của cô. Bởi vậy hàng ngày trong công việc cô đều rất nghiêm túc, nhất là với
nam cán bộ.
Dần dà, mọi người đều có chút sợ cô.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh lên tiếp đón:
- Xin chào Chủ tịch thị xã, Chủ tịch thị xã tan ca rồi hả? Tôi đến đón lãnh đạo về nhà ăn cơm…
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, hé miệng cười.
Chủ tịch thị xã Cao thật ra cũng muốn uy nghiêm một chút trước mặt Trưởng phòng Phạm, nhưng lại không nhịn được.
Phạm Hồng Vũ liền cười, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cao Khiết, hai
người sóng vai đi ra. Các cán bộ cũng rất tự giác nhường đường cho hai
vị lãnh đạo, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Lên xe, Phạm Hồng Vũ vẫy tay chào các cán bộ, Santana lập tức cuốn bụi
mà đi. Đi đến đại viện địa ủy, đúng lúc gặp Phạm Vệ Quốc tan tầm về nhà. Từ khu nhà tập thể nằm trong đại viện Địa ủy, đi bộ chỉ mất mấy phút,
bình thường chỉ cần không mưa là Phạm Vệ Quốc đều đi bộ đi làm.
- Ba.
- Chú Phạm
Hai người dừng xe lại, cười ha hả chào hỏi Phạm Vệ Quốc, Phạm Vệ Quốc cũng mỉm cườ gật đầu.
Ba người cùng đi lên lầu.
Vừa mới đi đến cửa nhà, đã nghe thấy tiếng nồi xoong, mùi thơm từ trong bếp bay ra, Phạm Hồng Vũ kêu lên:
- Thơm quá, mẹ, gà rang cay có đúng không ạ?
Quản Lệ Mai nghe thấy vậy, từ trong bếp nhô đầu ra, cười hì hì nói:
- Ồ, đều về rồi à? Hồng Vũ, mẹ làm món gà rang cay mà con thích nhất đây.
- Ngon quá, mấy ngày nay ở nhà khách, ngày nào con cũng phải ăn đồ miền Bắc, nhạt mồm nhạt miệng quá.
Cao Khiết liếc hắn một cái, hạ giọng nói:
- Văn minh một chút.
Người này đúng là chỉ thích nói lời thô tục.
Phạm Hồng Vũ cười hì hì.
- Sao, các con ở nhà khách không có ớt ăn à?
- Có ạ, nhưng không chính tông. Lãnh đạo tổ điều tra đa phần đều là từ miền Bắc đến, không quen ăn đồ cay.
Ăn cơm cùng tổ điều tra, tự nhiên phải dựa theo khẩu vị của người ta, cho nên Trưởng phòng Phạm phải chịu ủy khuất một chút.
- Được, lần này thì cho tha hồ mà cay nhé, mọi người cứ ngồi trước đi, đồ ăn xong ngay đây.
Thấy chồng và con về, Quản Lệ Mai tâm trạng rất tốt. Từ sau khi tổ điều
tra đến Ngạn Hoa, Quản Lệ Mai mặc dù không chú ý lắm đến chính trị,
nhưng cũng có chút lo lắng. Tổ điều tra cấp bậc quá cao, hơn nữa bên
ngoài có tin đồn rằng họ nhắm vào Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết mà đến, Quản Lệ Mai càng lo âu bất an. Hôm nay khó khăn lắm ba người mới cùng về thế này, vẻ mặt đều tươi cười, Quản Lệ Mai đã cảm thấy có lẽ phiền toái
không lớn.
- Xin mời hai vị lãnh đạo ngồi, để tiểu sinh dâng trà.
Phạm Vệ Quốc cười ha hả, ngồi xuống ghế sô pha.
Cao Khiết cười nói:
- Anh cứ ngồi đi, để em đi pha trà.
Từ khi Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết công khai quan hệ tình cảm, Quản Lệ Mai vẫn thường đến ký túc xá của Cao Khiết, thỉnh thoảng mang chút vật dụng đến, thậm chí còn dọn cả phòng hộ cô. Để đáp lại sự nhiệt tình của Quản Lệ Mai, Cao Khiết cũng thường xuyên đến nhà ăn cơm cùng Quản Lệ Mai,
quan hệ giữa cô và cô em gái Phạm Hồng Thái cũng rất hòa hợp. Ngoài việc không có giấy hôn thú, chưa tổ chức lễ cưới, Cao Khiết trên thực tế đã
trở thành con dâu của Phạm gia. Nếu giờ để cho Phạm Hồng Vũ rót nước cho mình nữa, e rằng trong lòng Quản Lệ Mai sẽ có ý kiến.
Phạm Hồng Vũ lập tức ngồi xuống, cười hì hì nói:
- Vậy anh cũng làm lão gia một lần.
- Xì!
Cao Khiết bĩu môi, khóe miệng mỉm cười, chân lanh lẹ đi pha trà cho cha
con họ, rồi cũng rót cho mình một cốc, ngồi cạnh Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, có phải mấy người Ngũ A Công đã gặp ông cụ rồi không?
Nhấp một ngụm trà, Cao Khiết thật sự không kìm nổi, hỏi.
Liên quan đến việc một đoàn lão nhân đi thủ đô “du lịch ngắm cảnh”, đều
là bí mật, toàn bộ địa khu Ngạn Hoa rất ít người biết. Nhân viên cùng đi cũng không phải là cán bộ của Văn phòng địa khu và Văn phòng Địa ủy, mà là Phó Bí thư Huyện Ủy Thái Dương và vợ mình, mặt khác còn có mấy cán
bộ tâm phúc mà Thái Dương lựa chọn.
Thậm chí ngay cả thư ký của Khâu Minh Sơn là Tạ Văn Kiện cũng đều không hay biết gì.
Đây không phải là Khâu Minh Sơn không tín nhiệm Tạ Văn Kiện, quan trọng
là Tạ Văn Kiện là Phó chánh văn phòng Địa ủy, thư ký của Khâu Minh Sơn,
khi tổ điều tra đến nếu gã đột ngộ biến mất thì sẽ khiến người ta nghi
ngờ. Thái Dương chính là người thay thế tốt nhất, mọi người đều nhìn vào tổ điều tra, chứ không ai lại chú ý một Phó Bí thư huyên ủy Vũ Dương có xin nghỉ hay không.
Chuyện như vậy, càng ít người biết càng tốt.
Tự nhiên, Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết rất rành mạch. Lúc trước người lập
kế hoạch chính là Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ dù thế nào cũng không thể gạt “vợ” của mình được.
Thái Dương ở thủ đô hành động như thế nào, người nào “tiếp ứng”, sắp xếp hành trình của “các cụ” như thế nào, đều do Phạm Hồng Vũ sắp xếp. Đám
bạn ở thủ đô của hắn, ở những thời điểm mấu chốt đều có thể phát huy tác dụng.
- Ừ, Thái Dương vừa gọi điện cho anh, Ngũ A Công đã đi đại nội, Thái
Dương không đi theo, đều là Lý Xuân Vũ và Dương Thanh Sơn sắp xếp. Bọn
họ có biện pháp của mình, việc này chỉ cần đã đến trước mặt ông cụ là
được rồi.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Sự thật chứng minh, nước cờ này đã đi thành công.
Đôi mi thanh tú của Cao Khiết nhíu lại, nói:
- Vậy, chú em, ông ấy vì sao…
Đối với lời “chọc ngoáy” của Tào Tuấn Thần trên hội nghị vừa xong, Cao Khiết vẫn có chút không hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nói thật, anh rất khâm phục vụ trưởng Tào, hiểu biết của ông ta đối với chính trị, thật sự khó lường.
Cao Khiết có chút không vui.
Người này, rất thích nước đục thả câu.
Như thể mình ngốc lắm, còn ông ta thì giỏi lắm không bằng.
Phạm Hồng Vũ đã biết bà xã đại nhân đã hiểu lầm, nên vội vàng nói:
- Là thế này, anh cho rằng, trước mắt vẫn chưa đến thời điểm quan trọng, ông cụ vẫn gặp lực cản lớn. Vụ trưởng Tào đúng là đã nhìn thấu sự thật
này mới cố ý đâm như vậy. Bất kể nói thế nào, cũng phải cho lão Thượng
của tổ điều tra một lối thoát. Luận sự, thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước của chúng ta, cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết. Tìm được chút
vấn đề, giải quyết thỏa đáng là việc nên làm. Chỉ dám vì thiên hạ trước
thôi thì không đủ, mà còn phải giải quyết vấn đề thực tế mới được.
Dừng lại một chút, Phạm Hồng Vũ nói:
- Có bậc thang này, phỏng chừng tổ điều tra sẽ về nhanh hơn, trong bàn
cờ lớn, không liên quan gì, chúng ta phải bước ra thật nhanh từ vòng
xoáy này, làm tốt công tác của mình.
Cấp bậc của hắn vẫn còn quá thấp, nếu cứ cố dấn thân vào bàn cờ chính trị lớn như vậy, phỏng chừng họa phúc khó liệu.
Phạm Vệ Quốc vuốt cằm nói:
- Ý kiến này của con, ba đồng ý, cứ làm tốt công việc của mình trước đã.
Cao Khiết mỉm cười, gật đầu.
- Mẹ, con đã về rồi đây.
Ngoài cửa vang lên giọng nói mềm mại, lập tức, Phạm Hồng Vũ thò đầu vào cửa, vừa mừng vừa sợ.
- Ba, anh hai, chị dâu, mọi người đều về rồi à.
Cô bé đã toàn toàn trở thành một cô gái, vóc dáng cao cao, thon thả, chỉ có điều trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ trẻ con, trông rất đáng yêu.
Cao Khiết lập tức tiếp đón, kéo tay Phạm Hồng Thái.
Cô bé nhảy lên, đến cặp sách cũng quên bỏ xuống.
- Hồng Thái đã về rồi à? Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.
Quản Lệ Mai cười ha hả, bưng mâm cơm ra, cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn. Phạm Hồng Thái xới cơm cho cả nhà, vẻ rất cao hứng.
- Ba, uống chút rượu nhé, con và ba.
Phạm Hồng Vũ đề nghị.
- Được được, uống một chút cũng được, vui mà…
Không đợi Phạm Vệ Quốc trả lời, Quản Lệ Mai đã liên thanh nói.
Bà đã nhìn ra, sau cơn mưa trời đã sáng trở lại, nếu không, Phạm Hồng Vũ sẽ không đề xuất uống rượu như thế.
- Để con đi uống rượu.
Phạm Hồng Thái nói, sau đó đứng dậy đi lấy rượu.
Không khí cả nhà rất hòa thuận, ấm áp.