Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 595: Chương 595: Hoàn toàn đan xen




Quá trình diễn biến của Cát Đại Tráng đúng như Lý Văn Hàn dự đoán.

Viện kiểm sát can thiệp sớm nên quyền chủ động gần như nằm trong tay Viện kiểm sát. Tiếp đến công tố viên lại có nhiều lý do chính đáng, Cát Đại Tráng vốn là Trưởng đồn công an, ở Sở công an có rất nhiều đồng sự, để xử lý vụ án này cần thu thập nhiều chứng cứ để tránh nghi ngờ.

Trên cơ bản, ai cũng có chút ái ngại.

Rõ ràng Trưởng phòng Lý và Chủ nhiệm Tạ đã không còn như trước, Trưởng phòng Lý phải xử lý nghiêm khắc Cát Đại Tráng, người mà Chủ nhiệm Tạ bảo vệ, nhân viên điều tra rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, huống chi Cát Đại Tráng ở đồn công an công tác không phải một năm hay hai năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Thật ra Lý Văn Hàn lại hết sức bình thản, quyền chủ đạo phá án giao cho viện kiểm sát, cũng không hỏi qua vụ án tiến triển thế nào, chỉ có Vương Quân là sốt ruột lo lắng.

Vương Quân là công an của tổ chuyên án, do anh ta phối hợp với viện kiểm sát điều ra vụ án của Cát Đại Tráng.

Như đã quyết định trước đó Lý Văn Hàn đi theo Chủ tịch huyện Phạm, Vương Quân cũng muốn có chút thành tích. Hiện giờ ở huyện có nhiều bộ phận chú ý đến tiến triển của vụ án của Cát Đại Tráng, vận mệnh của Cát Đại Tráng như thế nào, mọi người cũng không để ý, điều họ quan tâm chính là kết quả vụ án này thế nào? Trên thực tế họ chỉ muốn xem tân Chủ tịch huyện và Tạ Hậu Minh đọ sức rốt cuộc ai thắng ai thua.

Phạm Hồng Vũ vừa đến nhận chức đã phải đấu cùng với Tạ Hậu Minh, điều này thật sự mọi người không tưởng tượng được.

Thật sự khó chịu.

Nếu Phạm Hồng Vũ thất bại, có lẽ hắn chính là lão Thôi thứ hai, nếu Tạ Hậu Minh bại trận thì điều này cũng có nghĩa từ nay về sau hoàn toàn thay đổi "vận mệnh chính trị" ở huyện.

Viện kiểm sát bên kia cũng không vội vàng hấp tấp, một lần nữa yêu cầu đem chứng cứ trình diện, công việc tiến triển được một chút. Miệng nói như vậy nhưng bản án này cũng đã thay đổi, liền gây sức ép với Vương Quân, anh ta đôn đốc chạy đông chạy tây, phải vội vàng tìm vật chứng chứng minh, không khí ngày càng ngột ngạt, công việc càng thêm mệt mỏi.

Dù vất vả như vậy nhưng cũng không được công nhận, các đồng chí tổ chuyên án đều cảm thấy mệt mỏi, uể oải, công việc cũng không có gì tiến triển, tinh thần đã sa sút hẳn.

- Trưởng phòng, bộ dạng như vậy không làm gì được rồi, đám người Viện kiểm sát kia thì cứ kéo dài thời gian hoài, cứ như vậy cho dù có ba năm cũng chưa phá được án.

Liên tục vài ngày "lao động không công", Vương Quân rốt cuộc cũng không nhịn được chạy đến văn phòng của Lý Văn Hàn hỏi. Không để ý gì cả, cầm chén trà trước bàn của Lý Văn Hàn uống liền một ngụm, đưa tay quẹt miệng, thở gấp, vẻ mặt buồn bực khôn tả.

Lý Văn Hàn cười cười, cầm lấy điếu thuốc lá trước mặt, đốt cho anh ta một điếu, ông ta nói:

- Lão Vương, đừng nóng vội, việc này không đơn giản như vậy đâu.

- Hả? Trưởng phòng, có phải Chủ tịch huyện Phạm có dặn dò gì rồi phải không?

Vương Quân cũng thông minh thật, chỉ nói một câu đã hiểu thấu, lập tức thăm dò nhỏ giọng hỏi.

Lý Văn Hàn cười nói:

- Lão Vương, chuyện này tôi khó mà nói ra được, không phải tôi không tin cậu, Chủ tịch huyện Phạm chỉ thị thế nào cũng chưa rõ, chờ một chút đi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.

Vương Quân cũng không hoài nghi lời nói của Lý Văn Hàn, nhìn Lý Văn Hàn ở phòng Công an huyện, ông ta không còn nằm trong Cục đảng ủy, mọi chuyện nói đều đáng tin cậy, khi này khi khác, có lẽ bên trong có thay đổi gì nên trong tâm có chút khó chịu nói:

- Trưởng phòng, anh đừng thừa nước đục thả câu, dù Chủ tịch huyện Phạm có chỉ thị thế nào thì anh cũng nói cho tôi nghe một chút để tôi an tâm. Mấy ngày qua, vài đồng chí bên trong tổ chuyên án cũng chưa thực sự tin tưởng, chúng ta phải làm họ tin mới được.

Lý Văn Hàn biết Vương Quân nói cũng đúng tình hình thực tế, liền trầm ngâm suy nghĩ những lời nói của Vương Quân một chút. Đang chuẩn bị mở miệng nói thì điện thoại trên bàn reo lên, Lý Văn Hàn vội vàng cầm ống nghe.

- Xin chào...

- Trưởng phòng Lý có phải không? Tôi là An Thái Quân đây.

Đầu điện thoại bên kia vang đến tiếng của Trưởng Ban tuyên giáo huyện ủy An Thái Quân.

Lý Văn Hàn không khỏi cảm thấy bất ngờ, vội vàng nói:

- Trưởng ban An, xin chào..

- Ha ha, Trưởng phòng Lý, xin chào.....Là vầy, hiện tại anh có thời gian rãnh không? Nếu rãnh, qua bên tôi nói chuyện một chút đi, có hai vị phóng viên đến tỉnh, họ muốn phỏng vấn công việc chính đốn ở phòng công an, mặt khác, phòng công an tỉnh còn có một vị Phó trưởng phòng, nghe nói là bạn cũ của anh.

An Thái Quân cười ha hả nói.

Lý Văn Hàn có niềm vui bất ngờ đan xen.

Sao phóng viên báo tỉnh lại đến nhanh như vậy?

- Tốt tốt, Trưởng ban An, anh hãy chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.

- Được, tôi chờ anh.

Vừa ngừng cuộc nói chuyện với An Thái Quân, Lý Văn Hàn liền hướng Vương Quân vung tay nói:

- Đi nào lão Quân, chúng ta đến Ban tuyên giáo.

- Đi Ban tuyên giáo? Đến đó có chuyện gì?

Vương Quân đứng dậy đi theo sau, không hiểu chuyện gì nên hỏi.

- Đừng hỏi nữa, cậu đi theo là được, tóm lại không phải chuyện xấu.

Thần thái Lý Văn Hàn lập tức thay đổi, phấn chấn hẳn lên, dù có thế nào cũng không thể kiềm chế lại được, ông ta kích động vỗ vào vai Vương Quân sải bước chân đi ra, Vương Quân đi theo phía sau nhưng không hiểu gì cả. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng vui vẻ của Lý Văn Hàn thì là chuyện tốt.

Lý Văn Hàn cũng không cần tài xế, tự mình mở cửa xe Nissan, lôi Vương Quân đi, khởi động xe liền hướng tòa nhà huyện ủy mà đi.

Mặc dù An Thái Quân chỉ mời ông ta đến, nhưng phóng viên báo tỉnh đến điều này Lý Văn Hàn biết rõ chính Phạm Hồng Vũ sắp đặt. Dẫn Vương Quân, người tổ trưởng trong chuyên án quan trọng Cát Đại Tráng đi gặp mặt là hoàn toàn bình thường.

Ban tuyên giáo huyện ủy làm việc ở phía tây lầu hai khu nhà huyện ủy. Chỉ vài phút sau, Lý Văn Hàn và Vương Quân đã chỉnh tề trang phục nghiêm túc đến cửa phòng làm việc của Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy An Thái Quân.

Cửa phòng An Thái Quân đã rộng mở, bên trong vang vọng ra tiếng nói cười từng đợt vang lên, giọng của An Thái Quân to hơn cả.

Thành viên bộ máy huyện ủy, An Thái Quân được cho là người vui vẻ.

An Thái Quân xuất thân là giáo sư, thích sáng tác văn học, trong những năm tám mươi, theo cải cách mở cửa văn học như một làn gió mới. Trong thời gian ngắn, văn học đã từng rất được thịnh hành, An Thái Quân đã liên tiếp có những bài văn xuất hiện liên tục trên các loại báo thời đó. Sau đó đến Ban tuyên giáo huyện ủy làm việc, dần dần lên được ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban tuyên giáo.

Với tên tuổi hiện có, lại cộng thêm khả năng sáng tác, thỉnh thoảng có đồng nghiệp trêu đùa vài câu.

Nhất là lúc trước khám phá ra y chính là Trưởng ban tuyên giáo, thường xuyên lấy y làm trò đùa, họ nói:

- Tiểu An à, đáng tiếc cậu thật sự không phải là Thái Quân, nếu không tôi đập cậu chết thế là được mệnh danh anh hùng dân tộc rồi.

Trong những năm bảy mươi tám mươi, với các tác phẩm "Địa đạo chiến", "địa lôi chiến", "đội du kích Bình Nguyên", " tam tiến Sơn Thành" được lan truyền khắp nơi, quần chúng khắp nơi ai cũng biết và được khắc sâu nhất đó là hai tên: Hoàng Quân và Thái Quân.

Tiếp theo là quan phiên dịch béo và tiểu đội trưởng đầu heo cũng hết sức nổi tiếng.

An Thái Quân không khéo léo thành "Thái Quân".

An Thái Quân cũng biết được khi sinh mình ra, cha mẹ y cũng chưa biết đến điện ảnh kia, nên tên là tự đặt tên cho y như thế.

An Thái Quân cười ha hả liền cười trả lời:

-Vâng, tôi không phải là Thái Quân thật khiến anh thất vọng rồi, bằng không Trưởng ban sẽ đập chết Thái Quân, dù có thế nào cũng mang đến cấp chỉ huy làm chiến lợi phẩm rồi.

Lão Trưởng ban liền thích tính lạc quan này của y, hơn nữa y quả là người có tài nên hết sức giúp đỡ, đề cử y với cấp trên. Chính vì thế khi ông ta về hưu chính An Thái Quân đã thay thế vị trí Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy.

Với tính cách lạc quan của An Thái Quân, cuộc họp thường nghị huyện ủy sẽ thường xuyên phát ra tiếng cười rôm rả. Có đôi khi, cần có người làm chương trình nghị sự, các ủy viên thường vụ ý kiến không đồng nhất, không ai chịu thua ai, chỉ cần An Thái Quân nói vào mấy câu, trêu chọc một chút sẽ thu được hiệu quả không ngờ, không khí hội nghị cũng diu đi, thu được kết quả tốt.

Lý Văn Hàn và Vương Quân hiện ra trước cửa làm việc của An Thái Quân, nên An Thái Quân liền cười ha hả đứng dậy, đưa tay hướng về phía họ ngoắc, nói:

- Trưởng phòng Lý, Đội trưởng Vương, đến rồi a? Mau vào đây ngồi đi, chờ các anh lâu lắm rồi.

Lúc này khách quý trong văn phòng đã quá đông, chỉ bảy tám người chen lấn đã chật nhà, không đủ chỗ ngồi, phải ngồi tạm ghế dựa.

An Thái Quân cùng hai vị Phó ban tuyên giáo, Chánh văn phòng đều ở nơi này, Viện trưởng Viện kiểm sát huyện Lý Quang Minh cũng đã ở đây, ngoài ra còn có ba người trong đó hai người Lý Văn Hàn biết.

Trong đó có một vị khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc áo xanh nhạt công sở, diện mạo đáng yêu, thân thể mềm mại của một cô gái. Đây đúngl à người đã từng được Phạm Hồng Vũ giới thiệu cho anh ta biết, đây là phóng viên Bành Na. Bên cạnh Bành Na còn có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, có lẽ là đồng sự của Bành Na, cùng nhau đến Vân Hồ phỏng vấn. Còn lại một vị nữa đã hơn bốn mươi tuổi, cũng mặc cảnh phục, đó là bạn tốt nhất của Lý Văn Hàn, phụ trách tuyên truyền tin tức Phó trưởng phòng Từ Đại Giang. Có lẽ Từ Đại Giang đi cùng Bành Na và hai vị phóng viên cùng nhau đến Vân Hồ phỏng vấn.

Phóng viên Báo Đảng, là những nhân vật cao quý.

Hơn nữa lại thay mặt đến nên được cơ quan chính quyền địa phương vô cùng xem trọng. Báo Đảng tuyên truyền dư luận, có ảnh hưởng không nhỏ đến tiền đồ của địa phương.

Bành Na hai lần đến Vân Hồ phỏng vấn, với đề tài về việc tình hình chấn chỉnh nên được xem trọng nhiều nên cử một vị Phó trưởng phòng cùng đi là chuyện phải làm.

Tình hình chỉnh đốn trước mắt triển khai trong các cơ quan công an của toàn tỉnh, thanh thế lớn. Theo ý của Phạm Hồng Vũ, tỉnh muốn đưa tin một vài điển hình thí dụ, vì hoạt động này tranh thủ dư luận ủng hộ.

Hoàn toàn đan xen, kín kẽ.

Nếu chuyện này làm như một chiến dịch thì vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này đúng thật có tài chỉ huy. Mọi chuyện đã chuẩn bị đâu vào đấy, giống như làn sóng tấn công vậy, không thể nào chống đỡ được.

- Chào Trưởng ban An, chào các vị lãnh đạo.

Lý Văn Hàn tràn đầy sung sướng, cười ha hả đi vào.

- Ha ha, đến rồi a. Phưởng phòng Lý, Đội trưởng Vương, mau đến đây ngồi đi.

An Thái Quân liền cười giòn tiếp đón, y đứng lên sau đó đoàn người cũng đứng lên hướng Lý Văn Hàn và Vương Quân mỉm cười chào hỏi.

Chánh văn phòng Ban tuyên giáo vội vàng ngồi ở ghế nhựa nhường lại ghế của mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong văn phòng đều nhốn nháo, náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.