Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 150: Chương 150: Khách quý tới cửa




Ngoài cửa phòng tiệc đứng bỗng nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều người tụm quanh một chỗ đi đến, mà ở vị trí trung tâm là một lão thái thái tóc trắng xóa.

- Là Du đại tỷ!

Dì Trương cười ha hả nói.

- Du đại tỷ sao lại đến nơi này chứ?

“Đại tỷ” trong cao tầng là một từ xưng hô riêng, dùng để chỉ vợ của nhân vật đại siêu cấp, những nữ đồng chí cũng có công với cách mạng. Ví dụ như Đệ nhất nguyên soái phu nhận, Thủ tướng khai quốc phu nhân, Thủ trưởng phu nhân…tất cả đều được gọi là “Đại tỷ”.

Phía sau người có công lớn cũng không thể bị quên.

Cao Nhã cũng là vẻ mặt kinh ngạc, thật sự không thể tưởng được Du đại tỷ bỗng nhiên lại đến khách sạn Trường Thành. Loại cơm tây dương, chiếu theo lý thì chỉ có những người trẻ tuổi hoặc những phần tử trí thức mới ưa thích thôi.

Bên cạnh Du đại tỷ vây quanh già trẻ lớn bé, sợ phải có đến bảy tám người. Nam nữ đều có, già trẻ khác nhau, phỏng chừng đều là người thân của Du đại tỷ. Lại còn có một người đàn ông trung niên mang giày tây, lưng hơi khom xuống, vẻ mặt tươi cười, đi trước dẫn đường. Xem điệu bộ này hẳn là người phụ trách nhà ăn.

- Đồng chí Diễm Hồng cũng tới.

Dì Trương lại lầm bầm hô nhỏ một tiếng.

Một trái một phải đỡ Du đại tỷ là hai người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn lăm năm mươi tuổi, cách ăn mặc tuy không sáng ngời nhưng lại rất sạch sẽ, khí độ nghiễm nhiên, vừa nhìn thì biết là nhân vật không bình thường.

Trong đó có một người, khả năng là “đồng chí Hùng Diễm Hồng” mà dì Trương vừa mới nhắc qua. Không thể tưởng tượng được, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Du đại tỷ trong đám con cháu vãn bối vây quanh, chậm rãi hướng bên này đi tới, miệng cười nói:

- Nơi này thật ra rất sạch sẽ, chỉ là đồ vật nhiều quá, hơi lãng phí.

Lão thái thái vừa mới nhìn sang bên kia, thấy một hàng dài các món ăn, rực rỡ muôn màu, sợ là không dưới trăm món. Lão thái thái cảm thấy rất xa hoa.

Tiệc đứng và tiệc truyền thống ở trong nước dù sao cũng một trời một vực. Trong mắt lão thái thái, đây chính là một loại hình mới mẻ.

Hùng Diễm Hồng liền mỉm cười nói:

- Cô, tiệc đứng là như vậy đấy. Món ăn tuy nhiều nhưng cũng là theo nhu cầu, có thể ăn bao nhiêu thì lấy. Ăn không hết thì sẽ không lấy. Ngược lại đây chính là tiết kiệm đấy. Nếu mở một bàn tiệc lớn, ăn không hết mới chính là lãng phí.

Lão thái thái tuổi tác mặc dù đã cao, nhưng đầu óc không hồ đồ, hơi trầm tư một lúc thì nghiệm ra quả là đạo lý này, liền gật đầu nói:

- Cũng đúng, có thể ăn bao nhiêu thì lấy, ít nhiều có điểm giống chủ nghĩa cộng sản rồi.

Một câu nói khiến mọi người bật cười ha hả.

Nhà cách mạng thế hệ trước luôn nhớ mãi không quên xã hội chủ nghĩa cộng sản. Theo như nhu cầu, thiên hạ đại đồng, mỗi người bình đẳng. Cũng may lão thái thái trong nháy mắt, đã đem hai sự kiện không liên quan nhau đến gần với nhau.

Người phụ nữ trung niên bên phải liền hé miệng cười nói:

- Mẹ, nhà ăn lớn trước kia có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.

Câu này tất nhiên chỉ là vui đùa.

Lão thái thái liền trừng mắt nói:

- Không giống, khi đó người chết đói không ít, sau lại….

Từ miệng của lão thái thái nói ra một cái tên danh chấn thiên hạ. Đúng là vị vĩ nhân này, sau khi trở về quê nhà điều tra bốn mươi ngày, khi quay trở về thủ đô thì ra áp lực cực lớn, kiên quyết giải tán nhà ăn lớn, từ đó mới giải quyết được vô số người đói khát, cứu sống vô số người. Chỉ một sự kiện này thôi nhưng có thể nói là ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, công đức vô lượng.

Người phụ nữ trung niên gật đầu nói:

- Mẹ, chỉ là nói đùa thôi mà. Hiện giờ đời sống quần chúng cao rồi, giàu có rồi.

- Giàu có thì tốt! Chúng tôi ngày xưa làm cách mạng, đánh thắng Nhật Bản, đánh thắng lão Tưởng mới có quốc gia mới như ngày hôm nay. Vì cái gì chứ? Chỉ vì quảng đại quần chúng có cơm ăn, có áo mặc, không còn vất vả nữa. Tất cả mọi người giàu có rồi, cuộc sống được nâng cao là chuyện tốt, chuyện tốt.

Những người xung quanh liền liên tục gật đầu đồng ý.

- Du đại tỷ, chào chị. Đồng chí Diễm Hồng, chào chị.

Mọi người khi đến gần nhà ăn, dì Trương bước nhanh lên, hướng lão thái thái cúi đầu thật sâu, rồi dùng tôn xưng chào hỏi lão thái thái cũng như đồng chí Diễm Hồng.

- Xin chào!

Lão thái thái liền khẽ gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt hoang mang, hiển nhiên là không nhận ra dì Trương.

- Ồ, hóa ra là đồng chí Hiểu Lệ, xin chào!

Hùng Diễm Hồng đánh giá dì Trương vài lần, rồi mới gọi ra được tên của bà, mỉm cười đưa tay ra. Dì Trương vội vàng cầm thật chặt, liên tục lay động, thần tình kích động.

Cao Nhã âm thầm lắc đầu.

Vừa rồi, chị Trương còn nói muốn Lục Nguyệt đến nhà chúc thọ Hùng Diễm Hồng, giống như cả hai gia đình rất quen thuộc. Nhưng nhìn điệu bộ và lời nói của Hùng Diễm Hồng lúc này thì rõ ràng không có bao nhiêu ấn tượng với chị Trương, cần hao tâm tốn sức mới có thể nhớ được tên của bà.

Vạch trần dì Trương như vậy, theo lý là sẽ phải mất mặt rồi, nhưng trong lúc này làm sao mà lo lắng những thứ này chứ?

- Tiểu Diễm, vị này chính là….

Lão thái thái liền quay đầu hỏi.

- Cô, là đồng chí Trương Hiểu Lệ của Tổng cục Phát thanh Truyền hình, là vợ của đồng chí Lục Thành Đống viện Khoa học Xã hội quốc gia. Đồng chí Hiểu Lệ, đồng chí Lục Thành Đống vẫn còn phục trách văn phòng của Viện Xã hội khoa học chứ?

Hùng Diễm Hồng hướng lão thái thái đơn giản giới thiệu.

- Vâng, lão Lục vẫn còn công tác tại viện Khoa học Xã hội. Đồng chí Diễm Hồng trí nhớ thật tốt, đã gặp qua thì không thể quên.

Trương Hiểu Lệ tăng cường nịnh hót Hùng Diễm Hồng một câu.

Hùng Diễm Hồng mỉm cười, gật đầu đáp lễ, khí độ ung dung, hơi kiêu ngạo một chút:

- Đồng chí Hiểu Lệ, mọi người cũng ở đây dùng cơm à?

- Vâng, chỉ là mấy người bạn cùng nhau tụ tập.

Hùng Diễm Hồng ánh mắt đảo qua, lập tức mỉm cười, nói với Cao Nhã:

- Tiểu Nhã, em cũng ở đây à?

Tuổi của bà ước chừng hơn năm mươi, so với Cao Nhã lớn hơn mười mấy tuổi, xưng hô thế này chứng tỏ bà và Cao Nhã rất quen, thậm chí còn thân thiết, hoàn toàn không cần phải trầm ngâm mới nhớ ra tên của Cao Nhã.

Cao Nhã lúc này mới tiến lên cười nói:

- Đúng vậy, Hùng đại tỷ, em và Trương tỷ cùng ăn cơm với nhau. Bá mẫu, chào bà ạ!

Nói xong, Cao Nhã liền hướng lão thái thái cúi đầu thỉnh an.

Hùng Diễm Hồng vội giới thiệu:

- Cô, đây là đồng chí Cao Nhã, nghiên cứu viên của Viện Khoa học Xã hội, là vợ của đồng chí Tào Tuấn Thần, em trai của đồng chí Tào Tuấn Minh Ban tuyên giáo trung ương, hiện nay đang công tác tại Vụ quy hoạch Ủy ban Kế hoạch quốc gia.

Du đại tỷ ánh mắt sáng ngời, cười nói:

- Còn trẻ như vậy mà đã là nghiên cứu viên. Đồng chí Cao Nhã, cháu chỉ khoảng ba mươi thôi phải không?

Lão thái thái mặc dù tai thính mắt tinh, tinh thần minh mẫn, nhưng cũng sẽ mắc mưu đến dùng thức ăn tây này.

Cao Nhã khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng đáp:

- Bá mẫu, cháu bốn mươi rồi. Con gái hiện nay đang học cấp ba.

- A, thật nhìn không ra. Đứa nhỏ này bộ dạng rất đẹp.

Du đại tỷ cười ha hả, tâm trạng thật tốt.

Hùng Diễm Hồng liền cười nói:

- Cô, lúc cô còn trẻ mới thật sự là đẹp đấy. Năm đó cô và chú bảo được công nhận là vợ chồng mô phạm.

Du đại tỷ cười ha hả nói:

- Đứa nhỏ này, miệng lưỡi ngọt quá. Cô hiện giờ già rồi, cháu còn nhắc chi chuyện năm đó.

Cao Nhã thành khẩn nói:

- Bá mẫu, cháu đã nhìn thấy tấm ảnh của bà lúc còn trẻ, thật sự rất đẹp.

- A, già rồi, già rồi!

Du đại tỷ liền xua tay, thở dài nói, ánh mắt đảo qua mọi người xung quanh. Bỗng nhiên, đôi lông mày trắng như tuyết dương lên.

- Hồng Vũ, sao cháu lại ở đây?

Hóa ra lão thái thái nhìn thấy Phạm Hồng Vũ.

Lúc này đồng chí Phạm Hồng Vũ khoanh tay đứng một bên, bộ dạng phục tùng, mang theo rất nhiều quy củ. Các trưởng bối nói chuyện chưa xong, tuyệt đối không thể xen vào.

Không ngờ ánh mắt của lão thái thái đã tóm được hắn.

Phạm Hồng Vũ liền tiến lên một bước, cung kính cúi đầu chào lão thái thái, cao giọng nói:

- Xin chào bà nội!

- A, cháu ngoan, cháu ngoan!

Du đại tỷ hết sức cao hứng, vươn bàn tay nhăn nheo nắm tay Phạm Hồng Vũ, vỗ nhè nhẹ, vẻ mặt hiền từ, thật giống như đối đãi với chính cháu ruột của mình.

Người này không thể nghi ngờ là vợ của Bảo lão.

Bảo Hưng lúc này liền hướng về phía Phạm Hồng Vũ liên tục nháy mắt, cho thấy rất quen thuộc với Phạm Hồng Vũ.

Trong khoảng thời gian này, Bảo Hưng gần như đã giới thiệu cho hắn những người bạn tốt nhất của mình. Mỗi người cùng nhau uống rượu, sớm đã rất quen thuộc.

Thấy tình hình như vậy, Trương Hiểu Lệ lập tức sắc mặt đại biến, hết sức khó xử.

Không ngờ Phạm Hồng Vũ lại có mặt mũi to như vậy, ngay cả lão thái thái cũng gọi hắn là cháu ngoan. Đây là thể diện cao như thế nào? Mà chính mình lại coi hắn như một kẻ nhà quê.

Nhưng thật ra thì Lục Nguyệt thần sắc vẫn điềm tĩnh, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười ôn hòa. Chút cũng không nhìn ra trong lòng y đang suy nghĩ cái gì.

Công phu dưỡng khí này quả nhiên rất cao.

Tu dưỡng trong cơ quan lớn ở thủ đô nhiều năm cũng không phải lăn lộn cho ra trò chứ.

Nữ đồng chí đi bên cạnh lão thái thái, tất nhiên là mẹ của Bảo Hưng, vợ của Trưởng ban Bảo Bình An, cười nói:

- Hồng Vũ, cháu cũng ăn cơm ở đây à?

Phạm Hồng Vũ vội vàng nói;

- Vâng, bác gái, cháu và mấy người bạn ăn cơm ở đây.

- Bạn của cháu là ai? Giới thiệu một chút nào.

Bảo phu nhân mỉm cười nói, cũng là có ý tứ cấp cho Phạm Hồng Vũ mặt mũi. Bảo gia nếu tính toán chiếu cố Phạm Hồng Vũ, tự nhiên trong các loại trường hợp phải cấp cho hắn mặt mũi.

Nơi thủ đô, tin tức lan truyền nhanh chóng. Phạm Hồng Vũ chiếm được sự coi trọng của Bảo gia thì tin tưởng không bao lâu nữa, tin tức này sẽ lan truyền ra ngoài, đối với tiến bộ của Phạm Hồng Vũ sau này, không thể nghi ngờ là có lợi rất lớn. Ít nhất những kẻ đầu đường xó chợ không dễ dàng tìm Phạm Hồng Vũ gây phiền toái.

Nếu không, Bảo gia và ông cụ Bảo sẽ rất khó coi.

- Vâng, bác gái, bà nội, cô Hùng, đây là đồng nghiệp của cháu, cũng là lãnh đạo của cháu, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thành phố Ngạn Hoa, đồng chí Cao Khiết.

Phạm Hồng Vũ lập tức đem Cao Khiết giới thiệu với mọi người.

Hùng Diễm Hồng và Phạm Hồng Vũ vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn tư thế này, Lý gia và Bảo gia giao tình thật sự không như bình thường. Hùng Diễm Hồng giống như con gái của lão thái thái, cũng có chút quan hệ thân thích. Nhà quyền quý ở thủ đô, tình hình hôn nhân diễn ra vô số kể, quan hệ thân thích cũng rắc rối phức tạp vô cùng.

Từ thái độ cẩn thận đối đãi của Trương Hiểu Lệ đối với Hùng Diễm Hồng có thể nhìn ra được, Hùng Diễm Hồng tuyệt không phải nhân vật tầm thường. Hình như vừa rồi Trương Hiểu Lệ nói là Hùng Diễm Hồng công tác ở văn phòng trung ương.

Đây chính là cơ cấu quyền lực chân chính của trung tâm triều đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.