Phạm Hồng Vũ
cũng không ngồi ở nhà khách mà chờ Hoắc Hoa Long về thị trấn, mà bảo Lôi Minh đi gọi điện thoại cho Chủ tịch quận Hoàng Vĩ Kiệt.
Nếu Hoắc Hoa Long không ở đây, vậy thì phải tìm Hoàng Vĩ Kiệt rồi.
Vốn Phạm Hồng Vũ đối với công tác chống lũ của khu Hòa Bình cũng không
lo lắng lắm. Đối với thị trấn Lô Hoa mà nói thì đê chống lũ của khu Hòa
Bình làm ngay ngắn hơn nhiều lắm. Tính phiêu lưu cũng ít hơn. Hơn nữa,
Hoắc Hoa Long và Hoàng Vĩ Kiệt không phải là những cán bộ không có năng
lực. Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ ấn tượng đối với Hoàng Vĩ Kiệt cũng rất tốt.
Người này không nói nhiều, là một điển hình của người ham làm việc. Tin
tưởng rằng anh ta sẽ coi trọng công tá chống lũ.
Nhưng Hoắc Hoa Long lại không làm tốt chức trách của mình, không ngờ lại không ở quận chịu trách nhiệm. Phạm Hồng Vũ trong lòng bỗng cảm thấy
không yên tâm.
Phạm Hồng Vũ vẫn kiên định cho rằng, cán bộ cơ sở, năng lực mạnh yếu
khác nhau, nhưng đối với những công việc cần làm thật sự thì phải đặt ở
vị trí suy tính đầu tiên.
Trong thời khắc mấu chốt, biểu hiện của thống soái sẽ ảnh hưởng cực đại đến sĩ khí.
Từ xưa đến nay đều là như thế.
Hoắc Hoa Long làm bí thư Quận ủy, biểu hiện của y như vậy, thật khó mà khiến cho Chủ tịch huyện Phạm hài lòng.
Hoàng Vĩ Kiệt điện thoại cũng không gọi lại ngay.
Lôi Minh trên trán cũng không khỏi xuất hiện mồ hôi lạnh, giống như đây
đều là lỗi của y. Là thư ký, quả thật là lúc nào cũng phải chú ý tâm
trạng của lãnh đạo. Nguyên nhân chính là, trong rất nhiều thời điểm tâm
trạng lãnh đạo không tốt, thường sẽ giận lây sang cấp dưới. Mặc dù đây
đều là người mà lãnh đạo tín nhiệm, nhưng bị khiển trách cũng phải hiểu
mà thông cảm cho lãnh đạo.
Phạm Hồng Vũ cũng không tức giận, chỉ lặng yên ngồi hút thuốc, hai hàng lông mày cau lại.
Lôi Minh tiếp tục gọi điện thoại cho Hoàng Vĩ Kiệt.
Tối nay, nếu Bí thư, Chủ tịch quận đều không có ở quận, vậy thì sẽ vô cùng náo nhiệt rồi.
- Mì đến đây, Chủ tịch huyện Phạm…
May mà lúc này, quản lý nhà khách vẻ mặt tươi cười bưng tô mỳ nóng hổi
đi tới, xem như hóa giải được áp lực căng thẳng trong phòng.
Quản lý nhà khách đem tô mỳ lớn đặt lên trên bàn, rồi xoay người vào trong lấy ra ba bộ bát đũa.
Tuy rằng Chủ tịch huyện Phạm đến đột ngột, một chút cũng không có chuẩn
bị, nhưng quản lý nhà khách vẫn đem hết khả năng làm ba vắt mì trứng
thật là ngon, bỏ thêm một chút hành thái, mùi hương xông vào mũi khiến
bao tử của ai cũng không phải động đậy.
- Chủ tịch huyện Phạm, thật ngại quá, tiếp đãi không chu toàn. Mong được lượng thứ nhiều hơn.
Quản lý nhà khách liên tiếp nói.
- Haha, thật vất vả cho anh, quản lý. Nên do những người khách không mời như chúng tôi xin lỗi mới đúng. Đã trễ thế này còn quấy rầy anh nghỉ
ngơi.
Đối với quần chúng cơ sở, Phạm Hồng Vũ từ trước đến giờ rất khiêm tốn,
cũng không phải là hắn thể hiện, mấu chốt là hắn đã mấy năm là cán bộ cơ sở, nên đối với cái này hiểu rất thấu đáo.
Quản lý nhà khách liền xoa tay, có chút kích động.
- Lôi Minh, lại đây ăn mỳ đi.
Phạm Hồng Vũ nói với Lôi Minh đang canh giữ bên điện thoại.
Những ngày này, Lôi Minh vất vả theo hắn chạy ngược chạy xuôi. Cũng may
là còn trẻ, sức khỏe không tồi nên có thể gánh vác được.
- Vâng.
Lôi Minh đáp ứng, đang chuẩn bị bước qua thì điện thoại lại vang lên. Giống như phản xạ có điều kiện, y khẽ vươn tay bắt máy.
- Xin chào, là Chủ tịch quận Hoàng à? Tôi là Lôi Minh. Chủ tịch quận Hoàng, bây giờ anh đang ở đâu vậy?
Trong giọng nói mang theo ẩn ý lo âu khó có thể che giấu.
Chủ tịch quận Hoàng, ngàn vạn lần anh phải ở quận đấy.
- Thư ký Lôi, xin chào, tôi đang ở đê.
Hoàng Vĩ Kiệt trả lời khiến cho Lôi Minh cảm thấy yên lòng, vội vàng nói:
- Chủ tịch quận Hoàng, anh chờ cho một chút, Chủ tịch huyện Phạm muốn nói chuyện với anh.
Phạm Hồng Vũ đã buông chén vừa mới cầm lên, đi nhanh tới.
- Chủ tịch quận Hoàng.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào. Xin hỏi Chủ tịch huyện có chỉ thị gì không?
- Anh đang ở đâu vậy?
- Thôn Đông Đường, mới từ đê trở về, ở trong nhà Bí thư chi bộ gọi điện
thoại. Chủ tịch huyện Phạm, anh tới quận rồi à? Hình như đây là số của
nhà khách quận.
Hoàng Vĩ Kiệt chính là cẩn thận hơn so với Hoắc Hoa Long, biết đây là số điện thoại của nhà khách quận. Đương nhiên, Hoắc Hoa Long là trong lúc
mơ mơ màng màng, nên không chú ý đến chi tiết này.
Hoàng Vĩ Kiệt lúc này đang ở đê nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Hơn nữa, Hoàng Vĩ Kiệt ấn tượng lưu lại cho Phạm Hồng Vũ chính là một người có lối suy nghĩ kín đáo và tỉnh táo.
- Ừ, tôi đang ở nhà khách quận.
- Vâng, tôi đây sẽ qua đó ngay.
- Không cần, tôi ở đây ăn một chút mỳ rồi trực tiếp đến thôn Đông Đường ngay. Anh cứ ở bên đó chờ tôi.
Lần này, Phạm Hồng Vũ không phải là không tin Hoàng Vĩ Kiệt. Hoàng Vĩ
Kiệt biết rõ hắn đã tới khu Hòa Bình, quả quyết sẽ không dám nói dối với hắn.
- Được, tôi sẽ ở đây chờ.
Hoàng Vĩ Kiệt cũng không nói nhiều, cũng chẳng nịnh bợ như những cán bộ
khu trấn khác. Hoàng Vĩ Kiệt nhận định rằng, muốn được Phạm Hồng Vũ tín
nhiệm, mấu chốt không phải dừng ở miệng nói như thế nào, mà là ở hành
động thực tế.
Phạm Hồng Vũ khác với những lãnh đạo huyện khác.
Ba người Phạm Hồng Vũ nhanh chóng ăn xong tô mỳ. Lôi Minh lấy tiền ra
trả, quản lý nhà khách nói cái gì cũng không chịu nhận, nói đây là “tiếp đãi công vụ” đã rất tùy tiện rồi, làm sao có thể nhận tiền của Chủ tịch huyện được. Lôi Minh cũng không nói nhiều, đem tiền nhét vào trong tay
quản lý nhà khách.
Y biết, ở những chuyện như vậy, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ hàm hồ.
Phạm Hồng Vũ nhậm chức được hai tháng, chưa vì nền kinh tế Vân Hồ mà làm ra thành tích, nhưng các cán bộ phía dưới đã dự cảm được, sau này sợ là không còn những ngày sống thoải mái nữa rồi.
Bởi vì Chủ tịch huyện Phạm rất keo kiệt, ở những khoản công phí quản rất nghiêm,
Bí thư quản mũ, Chủ tịch quản tiền, xem ra là có ý tứ riêng.
Cho dù là Bí thư Lục, cũng khó mà nói cái gì.
Thôn Đông Đường cách thị trấn Hòa Bình chỉ mười phút đường xe. Chiếc xe
jeep xông mưa mà đi, từ xa đã nhìn thấy ngọn đèn lóe lên. Bóng người cao thấp lắc lư, lập tức làm cho cảnh đêm tịch mịch có thêm sức sống.
Chiếc xe jeep dừng lại trước căn lều bằng vải bạt.
Hoàng Vĩ Kiệt mang theo vài người, giơ ô, đứng ở ven đường chờ đón. Tuy
nhiên, Chủ tịch quận Hoàng lập tức phát hiện, mang ô là dư thừa. Phạm
Hồng Vũ, Lôi Minh và Ngô Huy cả ba người đều mặc áo mưa, dưới chân mang
ủng đi mưa.
- Chủ tịch huyện.
Hoàng Vĩ Kiệt chào, bắt tay Phạm Hồng Vũ, trong mắt hiện lên một tia kính nể.
Nếu như nói, y ban đầu quyết định dựa vào Phạm Hồng Vũ chỉ là tình thế
khẩn cấp, sau khi phân tích khách quan mà đưa ra phán đoán như vậy. Trải qua thời gian tiếp xúc, quan cảm của Hoàng Vĩ Kiệt đối với Phạm Hồng Vũ đã thay đổi rất lớn. Bỏ qua thân phận thư ký Chủ tịch tỉnh của Phạm
Hồng Vũ, cũng bỏ qua thanh danh hiển hách của Hình thức Phong Lâm, chỉ
đơn giản những gì Phạm Hồng Vũ đã làm ở Vân Hồ hai tháng qua, cũng đủ để chứng minh Phạm Hồng Vũ là một lãnh đạo biết làm đến nơi đến chốn. Đi
theo một lãnh đạo như vậy, Hoàng Vĩ Kiệt mới có cảm giác thành tựu.
- Chủ tịch quận Hoàng, tình huống như thế nào rồi?
Không khách khí, Phạm Hồng Vũ đi thẳng vào vấn đề.
- Chủ tịch huyện, có thể nói là tạm thời vẫn chưa có vấn đề lớn. Tuy nhiên đã xuất hiện một vài chỗ tràn nước.
Hoàng Vĩ Kiệt nói.
- Vì sao? Công trình gia cố ở đây không phải là toàn bộ làm xong sao? Chủ tịch huyện Tề chính miệng nói cho tôi biết đấy.
Hoàng Vĩ Kiệt nói:
- Gia cố công trình thì đã làm xong, nhưng chỉ là bổ khuyết những lỗ
thủng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trải qua hai cơn lũ vừa rồi,
chúng tôi mới phát hiện, những đoạn đê mà lúc trước nhìn qua tưởng chừng như không có vấn đề gì lớn, kỳ thật cũng đã thủng rất nhiều. Nước từ
trong khe hở thẩm thấu vào. Đây cũng chính là tai họa ngầm. Nước lúc
chưa lớn thì không sao, nhưng một khi gặp lũ lớn thì những đoạn đê này
trăm phần trăm sẽ có vấn đề xảy ra. Căn cứ vào tình huống chống lũ bao
năm qua, có thể một lúc nào đó, vỡ đê sẽ xảy ra. Một số đoạn đê bị thủng bị nước lũ ngâm lâu, vốn đã là miệng cọp gan thỏ. Khi lũ lớn kéo tới
thì phản ứng không kịp, lỗ thủng liền mở ra.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, đối với tình huống mà Hoàng Vĩ Kiệt nói thì tỏ vẻ hiểu được:
- Thế thì làm sao bây giờ?
- Hiện tại chỉ có thể tiến hành gia cố những đoạn đê vừa phát hiện ra. Khi qua đợt lũ này thì tiến hành toàn diện tu sửa.
Hoàng Vĩ Kiệt đáp ngay, có vẻ đã tính trước kỹ càng.
- Được!
Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi nhiều, đối với lời nói của Hoàng Vĩ Kiệt rất tin tưởng.
- Chúng ta đến chỗ đê có vấn đề nhìn qua một chút.
- Vâng, Chủ tịch huyện, mời bên này.
Những cán bộ đi theo Hoàng Vĩ Kiệt liền dùng đèn pin chiếu sáng.
- Chủ tịch quận Hoàng, hôm nay ở quận an bài vị lãnh đạo nào chịu trách nhiệm thế? Có phải Hoắc Hoa Long hay không?
Vừa đi, Phạm Hồng Vũ vừa thuận miệng hỏi.
- Đúng, là Bí thư Hoắc.
Hoàng Vĩ Kiệt cũng âm thầm kỳ quái, như thế nào Phạm Hồng Vũ tới thôn
Đông Đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hoắc Hoa Long? Chẳng lẽ
Phạm Hồng Vũ không có liên lạc với Hoắc Hoa Long? Nếu không thì Phạm
Hồng Vũ sẽ không hỏi như vậy.
Theo một quy tắc trong quan trường, chẳng sợ Phạm Hồng Vũ thân là lãnh
đạo cấp trên cũng sẽ tuân thủ. Nếu thật không thông báo cho Hoắc Hoa
Long mà trực tiếp đến thôn Đông Đường gặp mặt Hoàng Vĩ Kiệt thì sau khi
Hoắc Hoa Long biết được sẽ sinh ra hận. Phạm Hồng Vũ làm như vậy, chính
là tạo mâu thuẫn giữa hắn và Hoắc Hoa Long. Mặc dù đây là thủ pháp mà
các lãnh đạo thường dùng, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng sẽ không “bỉ ổi” như
thế.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Lôi Minh hạ giọng nói với Hoàng Vĩ Kiệt:
- Vừa mới gọi điện cho Bí thư Hoắc. Anh ấy không có ở quận mà là ở huyện.
Hoàng Vĩ Kiệt không khỏi sững sờ.
Lại có chuyện này à?