Kỳ thật không
cần chờ đến xế chiều, tin tức Phạm Hồng Vũ bị Ủy ban Kỷ luật mang đi tốc độ như hỏa tiễn truyền khắp các cán bộ tham dự hội nghị.
Phạm Hồng Vũ và đám người Kha Đại Trung rời khỏi nhà khách Thị ủy, đụng
không chỉ một người quen. Kha Đại Trung luôn dùng vẻ mặt nghiêm túc, hai vị cán bộ đi theo sau vẻ mặt cũng như vậy, nhưng đồng chí Phạm Hồng Vũ
lại mỉm cười, chậm rãi mà đi, không vội vàng cũng không hấp tấp làm cho
Kha Đại Trung đi ở phía trước cũng không thể không điều chỉnh bước chân
của mình cho thích hợp với tốc độ của hắn.
Bốn người lập tức đi vào tòa nhà Thị ủy.
Nhà khách Thị ủy và tòa nhà Thị ủy khoảng cách rất gần, chỉ là một con
đường, từ cửa sau nhà khách xuyên ra ngoài, băng qua đường là đến tòa
nhà Thị ủy.
Ủy ban kỷ luật Thị ủy là một căn lầu độc lập, bốn tầng, được xây dựng
vào đầu những năm tám mươi, được xem là căn lầu có kiến trúc tân thời,
nhìn qua có chút uy nghiêm.
Trước khi bước vào Ủy ban kỷ luật, Kha Đại Trung nghiêng đầu sang nhìn Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin mời.
Vị Kha Đại Trung ở Ủy ban kỷ luật được xem là một danh nhân. Không phải
nói ông ta có bao nhiêu lợi hại, cũng không phải nói diện mạo của ông ta có bao nhiêu đặc biệt, mấu chốt là cách xử sự làm người của ông ta. Đặc điểm lớn nhất của người này là tự cao tự đại. Hơn nữa trước mặt cấp
dưới thích bày ra uy nghiêm mười phần. Cho tới bây giờ luôn là bộ dạng
cao cao tại thượng.
Vì giữ gìn tôn nghiêm của mình, nhiều khi Kha Đại Trung phá án, đều cố ý dùng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.
Những năm tám mươi, Ủy ban kỷ luật cơ sở phá án đều là trình độ loại
này. Dường như thanh âm ai lớn, mặt ai đen thì người đó có lý.
Phong cách thích sĩ diện này của Kha Đại Trung cũng không phải là không
có tác dụng. Ít nhất thì ông ta được Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật và một số
lãnh đạo chủ chốt của thị xã khẳng định, cho là ông ta dám đánh dám
xung, là một cán bộ ưu tú, kiên định.
Đắc tội với người sống, dù sao cũng cần có người đi làm.
Kha Đại Trung chính là người thích hợp để chọn. Mỗi lần gặp miếng xương
cứng, lãnh đạo Thị ủy và Ủy ban Kỷ luật thị xã bình thường luôn nhớ tới
Kha Đại Trung. Chính bởi vì như thế, mặc dù Kha Đại Trung có một diện
mạo kỳ lạ, trình độ văn hóa không cao, nhưng trong hệ thống Ủy ban kỷ
luật lại được đề bạt nhiều lần, trở thành cán bộ cấp trưởng phòng,
nghiễm nhiên trở thành Phó bí thư thứ nhất của Ủy ban kỷ luật.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, rồi cất bước vào trong cơ quan của Ủy ban kỷ luật.
Kỳ thật, Kha Đại Trung dẫn hắn đến Ủy ban Kỷ luật, đã biểu lộ một hàm
nghĩa nào đó. Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, Ủy ban Kỷ luật có phòng thẩm vấn chuyên môn, không ở trong tòa nhà làm việc của Ủy ban Kỷ luật mà ở ngay trong nhà khách Thị ủy. Còn nơi dùng để hỏi là trong Ban chỉ huy quân
sự.
Tòa nhà Ủy ban Kỷ luật kỳ thật cũng không phải là nơi hỏi vấn đề của cán bộ.
Như vậy, Kha Đại Trung nói có một số tình huống là thật. Đừng nhìn Kha
Đại Trung ngoài mặt da trâu, nhưng tuân thủ quy củ rất nghiêm túc. Ở sâu trong nội tâm, tất cả cán bộ thị xã Ngạn Hoa đối với Phạm Hồng Vũ đều
rất kiêng kỵ.
Mặc kệ mọi người quan cảm đối với Phạm Hồng Vũ ra sao, nhưng có thể khẳng định, Phạm Hồng Vũ là một người hung ác.
Nếu khiến hắn phát bực thì tuyệt đối chẳng có gì hay.
Trịnh Phong Khuông chọc hắn, trực tiếp lên tây thiên. Trước khi bị bắn
lại còn bị đánh, ước chừng phải ở bệnh viện hơn mấy tháng. Ngày xuất
viện cũng chính là ngày bị trói ra pháp trường.
Chính bởi vì như thế, Kha Đại Trung và hai gã cán bộ kia mới phá lệ thật cẩn thận, xem Phạm Hồng Vũ như xem đại địch.
Kha Đại Trung đem Phạm Hồng Vũ vào trong một gian phòng. Hai bàn làm
việc cùng kê chung một chỗ, trái phải có một cái ghế. Hai cái đều nằm
ngay cửa phòng làm việc.
Kha Đại Trung bước vào trong, ngồi xuống sau bàn làm việc dựa vào tường, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Mời ngồi!
Bố trí như thế thì Phạm Hồng Vũ đành phải nhận, lúc này ngồi xuống đối diện Kha Đại Trung.
Hai gã cán bộ một người ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Kha Đại
Trung, mở hồ sơ ra, chuẩn bị ghi chép, người còn lại thì làm nhiệm vụ
pha trà cho ba người kia.
Đời sau có câu trêu chọc là “đến Ủy ban Kỷ luật uống trà”.
Có thể thấy được nước trà là nhất định phải có.
Vị cán bộ kia sau khi pha trà xong, thì ngồi xuống một cái ghế dựa ngay
cửa ra vào, có ý giám sát. Đồng chí Phạm Hồng Vũ muốn rời khỏi gian
phòng này, trước phải thông qua cửa ải của y. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt y
là rất khẩn trương. Dường như chính y cũng biết, Phạm Hồng Vũ nhất định
muốn đi, thì chỉ bằng y là không thể nào ngăn cản được.
Phạm Nhị ca dũng mãnh phi thường, không ai không biết.
Kha Đại Trung cũng không vội vã nói chuyện, ngồi ngay ngắn sau bàn làm
việc, hai mắt nhấp nháy, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt càng thêm
nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi lập tức lấy
thuốc lá từ trong túi áo ra, cầm một điếu đưa qua cho Kha Đại Trung, rồi hai gã cán bộ, sau đó tự mình cũng đốt một điếu.
Động tác này khiến cho Kha Đại Trung một trận trố mắt.
Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của gian phòng này?
Như thế nào lại bị đảo rồi, một đám bọn họ bị biến thành khách?
Nhưng Phạm Hồng Vũ thần thái tự nhiên, tùy tay hút thuốc, dường như hết thảy mọi thứ đều là đương nhiên.
Một lát sau, Kha Đại Trung hồi phục lại tinh thần, cầm điếu thuốc lá bật lửa đốt.
Thấy bộ dạng của Chủ nhiệm Kha như vậy, hai gã cán bộ cũng đốt thuốc,
dường như nhẹ nhàng thở ra. Từ thái độ này của Chủ nhiệm Kha mà nói,
nhiệm vụ hôm nay có thể sẽ không quá khó khăn.
Nói thật, hỏi cung Phạm Hồng Vũ thật không phải là một việc khoái trá.
- Chủ nhiệm Kha, có tình huống gì thì cứ nói. Xin bắt đầu.
[CHARGE=3]Kha Đại Trung mới hút được hai phần thuốc, Phạm Hồng Vũ đã mở
miệng trước, nét mặt mỉm cười, dường như hôm nay hắn mới là diễn viên
chính.
Kha Đại Trung vẫn trầm mặt như trước, gật đầu, đem thuốc lá đặt lên gạt
tàn, lấy lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ,
trầm giọng hỏi:
- đồng chí Phạm Hồng Vũ, chúng tôi hôm nay mời cậu tới, chủ yếu là muốn
xác minh một chút, có liên quan đến vấn đề lạm dụng tiền thưởng của
Phong Lâm, xin cậu phối hợp.
Phạm Hồng Vũ liền cười hỏi:
- Chủ nhiệm Kha, cũng không thể mời anh trước giải thích một chút, cái gì gọi là lạm dụng tiền thưởng?
- Chính là cái khoản tiền thưởng cho việc thu hút đầu tư ở thị trấn các người.
Kha Đại Trung lập tức nói, giọng điệu nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh như trước, hỏi ngược lại:
- Tiền thưởng này có gì không ổn sao?
- Có ổn hay không thì tự trong lòng cậu biết rõ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Tôi đương nhiên là nắm chắc. Chuyện này, thị trấn chúng tôi còn đặc
biệt ra một văn kiện. Dựa theo văn kiện quy định mà làm việc, chẳng lẽ
là sai lầm?
Kha Đại Trung nghiêm túc nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin hỏi văn kiện đó của thị trấn các người có trải qua thị xã phê chuẩn không?
- Chúng tôi đã sớm báo cáo với Thị ủy và UBND thị xã, gửi bản sao đến
cục Tài chính thị xã và những bộ môn có liên qua. Chủ nhiệm Kha, văn
kiện này, Ủy ban Kỷ luật thị xã hẳn là cũng nhận được.
- Vâng, đúng là có nhận được. Tuy nhiên, đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi hỏi
chính là văn kiện này, Thị ủy và UBND thị xã có chính thức phê chuẩn hay không?
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày cau lên, kinh ngạc nói:
- Chủ nhiệm Kha, đây là quyết nghị được hình thành trong cuộc họp Đảng
ủy của Phong Lâm, là thị trấn tự mình phát văn kiện, chấp hành ngay
trong Phong Lâm. Chúng tôi báo cáo lên Thị ủy và UBND thị xã chỉ là lập
hồ sơ.
Nói cách khác, đây là chuyện nhà, cần ai phê chuẩn?
Kha Đại Trung lập tức nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi cho rằng quan điểm này của cậu là không
đúng. Đây không phải là chuyện nhỏ, Phong Lâm không có quyền tự quyết
định. Nếu tôi nhớ không lầm, văn kiện các người quy định, thưởng hai
phần trăm dựa theo tổng số đầu tư thu hút về được. Trực tiếp thưởng cho
cán bộ thu hút đầu tư thành công là như thế nào sao?
- Đúng!
- Như vậy, thị trấn của các người có phải đã thưởng cho duy nhất mình cậu bốn chục ngàn tiền mặt?
Kha Đại Trung gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, giọng điệu càng thêm nghiêm nghị, ánh mắt sáng rọi.
Phạm Hồng Vũ cười đáp.
- Đúng, chính là như thế!
- Như vậy xin hỏi, vụ thưởng này là do ai phê chuẩn?
Đây mới là trọng điểm.
Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười đáp:
- Tôi phê đấy. Chủ nhiệm Kha, dựa theo quyền phân công công tác của đảng ủy Phong Lâm, thu hút đầu tư và quản lý xí nghiệp đều do tôi phụ trách. Công khoản thưởng cho tôi cũng là do tôi phê chuẩn đấy.
- Đồng chí Cao Khiết ký tên sao?
- Không có, Bí thư Cao đã trao quyền cho tôi, do tôi toàn quyền phụ trách công việc này.
Kha Đại Trung trong mắt hiện lên một chút hưng phấn, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Nói như vậy, đồng chí Phạm Hồng Vũ, chính là cậu tự mình ký tên, tự mình phát cho mình bốn chục ngàn tiền thưởng sao?
- Là như vậy. Hơn nữa còn triệu tập đại hội toàn bộ thị trấn, do Bí thư Cao tự mình trao cho tôi.
Phạm Hồng Vũ giọng điệu vẫn thoải mái như trước, dường như căn bản không cảm thấy có gì không ổn.
Kha Đại Trung lại hỏi:
- Như vậy khoản tiền này từ đâu chi?
- Phòng tài chính thị trấn, quỹ chuyên môn thưởng cho việc thu hút đầu tư.
- Quỹ này là từ đâu tới?
- Từ UBND tới, Chủ tịch địa khu Khâu đặc biệt phê, trực tiếp từ tài
chính của Chủ tịch địa khu cho chúng tôi một trăm ngàn. Thị trấn góp vào bảy chục ngàn.
Phạm Hồng Vũ hỏi là đáp, vô cùng phối hợp.
Kha Đại Trung ngưng trệ một chút.
Cấp bậc của y so với Khâu Minh Sơn thật sự kém quá xa. Việc này không
ngờ trực tiếp dính đến Khâu Minh Sơn. Cho dù gan lớn như Kha Đại Trung
cũng phải suy nghĩ cẩn trọng.
Kha Đại Trung trố mắt cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, nói như vậy, cậu thừa nhận tự mình thưởng tiền cho mình?
Gã cán bộ đang vùi đầu ghi chép cũng ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Kha, đây là quang minh chính đại, tôi vì sao lại không thừa
nhận? Nhưng tôi xin đính chính lại một chút, sẽ không phải là tự mình
thưởng cho mình, mà là chính quyền Phong Lâm thưởng cho cán bộ thành
công trong việc thu hút đầu tư. Tôi là cán bộ Phong Lâm, Phong Lâm phát
văn kiện, đương nhiên đối với tôi cũng có hiệu quả, không thể có gì đặc
biệt, đúng không?
Kha Đại Trung đành phải nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ trở nên vô cùng cổ quái.
Người nọ là thật không hiểu hay là giả bộ không hiểu?
Vẫn điềm tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ hắn không rõ ràng, trong lúc này tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng sao?