- Lão Nhâm,
công an là một công tác rất quan trọng, liên quan đến sự an toàn và tôn
nghiêm của hàng vạn gia đình. Công tác của chúng ta nhất định phải được
đặt đúng chỗ, không được lơ là sơ suất. Nếu chúng ta sai lầm thì phải
nhìn thẳng vào sai lầm, nhận lỗi với các đồng chí và lập tức sửa chữa
sai lầm.
Tiêu Hàn Nguyệt rất nghiêm túc nói, nghiễm nhiên mang tư thế của lãnh đạo.
Nhâm Uy trong lòng nín thở.
- Đúng vậy, Bí thư Tiêu nói rất chính xác…chúng tôi đã nhận lỗi với đồng chí Đỗ Song Ngư rồi. Tuy nhiên dường như đồng chí Đỗ Song Ngư không
chịu tha thứ…
Nhâm Uy nhẫn nhịn, vất vả lắm mới giữ được bình tĩnh.
Tuy nhiên cảm xúc oán giận trong lời nói khó có thể giấu diếm được.
- Đồng chí Nhâm Uy, đừng có cảm xúc như vậy nhé. Đồng chí Đỗ Song Ngư bị bắt nhầm, bị giam hai ngày, trong lòng tức giận, hoàn toàn có thể lý
giải được.
Tiêu Hàn Nguyệt nói thêm.
Nhâm Uy à Nhâm Uy, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay.
Tiêu Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy sự khó chịu dồn nén bấy lâu trong lòng nay mới được phát tiết ra.
Mấy cảnh sát đi cùng, ánh mắt nhìn về phía Bí thư Tiêu, rõ ràng không giống với bình thường, vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Thế này là được rồi, các người hiện tại đã hiểu rõ ai mới là cục trưởng cục Công an thành phố Tề Hà rồi chứ?
Nhâm Uy ngậm miệng lại, khuôn mặt chữ điền đỏ bừng, lần nữa tự nhắc nhở mình phải nhẫn nhịn.
Nói Nhâm Uy vài câu, Tiêu Hàn Nguyệt có chừng có mực đem Nhâm Uy bỏ qua một bên. Bước nhanh đến chỗ Đỗ Song Ngư và các cán bộ của nông trường
Triều Dương, trên mặt lộ vẻ ôn hòa, nói: - Đồng chí Đỗ Song Ngư, rất xin lỗi, là chúng tôi sai lầm, khiến cho cậu chịu ủy khuất. Tôi là Chủ
nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm cục trưởng Cục Công an Tiêu Hàn
Nguyệt. Hiện tại, thay mặt cho cục Công an thành phố, tôi chính thức xin lỗi cậu.
Nói xong, hơi cúi người trước mặt Đỗ Song Ngư.
Lần này, Đỗ Song Ngư cảm thấy ngượng ngùng, vội nói: - Bí thư Tiêu, tôi không dám nhận đâu.
- Nên như vậy, bất kể là ai, làm sai đều phải xin lỗi. Các đồng chí cứ
yên tâm, tôi nhất định sẽ đôn đốc các đồng chí ở cục Công an, phải học
tập các quy định pháp luật liên quan, chấp pháp văn minh. Sau này chắc
chắn sẽ không xảy ra việc tương tự nữa.
Tiêu Hàn Nguyệt nghiêm trang nói.
Sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt của Nhâm Uy.
Tiêu Hàn Nguyệt cúi người như vậy, mục đích chính là nhân cơ hội này
chỉnh đốn cục công an, từng bước làm suy giảm quyền lực trong tay Nhâm
Uy. Tiêu Hàn Nguyệt chính thức là nhân vật số 1 của cục Công an, nắm
quyền chủ động.
Phạm Hồng Vũ tiến lên, mỉm cười nói: - Bí thư Tiêu khiêm tốn, làm người
ta kính nể. Tôi thay mặt cho tất cả cán bộ công nhân viên của nông
trường Triều Dương, cảm ơn Bí thư Tiêu. Trong công tác, không thể tránh
được sai lầm, chỉ cần có thể sửa chữa đúng lúc là được. Bất kể nói thế
nào, chúng ta đều phải tuân thủ pháp luật, phối hợp công tác công an…Bí
thư Tiêu, cảm ơn.
Tiêu Hàn Nguyệt giơ tay bắt tay Phạm Hồng Vũ, miệng nói: - Cảm ơn Chủ
tịch huyện Phạm đã thông cảm, vì sai lầm trong công tác của chúng tôi mà làm chậm trễ thời gian quý giá của Chủ tịch huyện Phạm. Xin lỗi, thật
sự xin lỗi. Chúng tôi nhất định sẽ chỉnh đốn nội bộ.
- Bí thư Tiêu khách khí rồi. Nếu hiểu lầm đã giải quyết rõ ràng rồi thì
chúng tôi không quấy rầy Bí thư Tiêu và cơ quan công an nữa. Nếu Bí thư
Tiêu có thời gian thì mời Bí thư đến nông trường chúng tôi thị sát, chỉ
điểm công tác cho chúng tôi.
- Được được, có thời gian tôi nhất định sẽ đến giao lưu công tác với Chủ tịch huyện Phạm và các đồng chí ở nông trường.
Hai người hàn huyên vài câu, theo “quy trình quan trường”.
Thấy bộ dạng giả vờ giả vịt như vậy, Nhâm Uy âm thầm cắm răng.
Nhưng khi Phạm Hồng Vũ và Tiêu Hàn Nguyệt nói chuyện xong, Nhâm Uy vẫn
không thể không tiến lên, vẻ mặt tươi cười bắt tay Phạm Hồng Vũ, luôn
miệng nói xin lỗi.
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, thật sự xin lỗi
- Cục trưởng Nhâm khách khí rồi, chúng tôi cần phải phối hợp công tác với cơ quan công an mà.
Phạm Hồng Vũ nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn, không hề có ý châm chọc.
- Hổ thẹn, hổ thẹn…
Nhâm Uy lại liên thanh nói.
Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên vừa đến, đám người Đỗ Song Ngư không ai
dám náo loạn nữa, đi theo hai vị lãnh đạo, ngoan ngoãn rời khỏi cục Công an, thần sắc hưng phấn không thôi.
- Bí thư, thật giỏi quá, nhìn vẻ của lão Nhâm kia, ha ha, thật sự tôi nhịn cười thật khổ sở.
Hoàng Tử Hiên bật cười ha hả.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày dựng lên, không phụ họa theo Hoàng Tử Hiên.
- Bí thư?
Nụ cười của Hoàng Tử Hiên đột nhiên dừng lại, nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ
kỳ quái. Những người khác đang cười cười nói nói, thấy bộ dạng Phạm Hồng Vũ như vậy, ai cũng im miệng lại, đồng loạt nhìn sang.
- Tử Hiên, cục Cong an có sai lầm, nhưng cũng chưa chắc là chúng ta đã
đúng. Chuyện này, nhất định phải nhìn cả hai mắt. Cục Công an tùy tiện
bắt người là không đúng, nhưng chúng ta cũng có sai. Đi, về nông trường
đi, tổ chức một cuộc họp, để kiểm điểm lại một chút.
Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ trở nên rất nghiêm túc.
- Bí thư, chúng ta có gì sai? Hoàng Tử Hiên tỏ vẻ không hiểu.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không nói gì nữa, đi nhanh lên xe Nissan.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều khẩn trương, im lặng đi lên xe minibus về nông trường.
Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư lên xe Nissan của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe.
Hoàng Tử Hiên cười nói: - Bí thư, vẫn là cách của anh hữu dụng. Mọi người vừa ầm ĩ lên là bọn họ mềm nhũn ngay.
Nói thật, sáng nay đưa mời mấy người này đến cục Công an, Hoàng Tử Hiên
cũng rất lo lắng. Nếu chẳng may bên kia một mực cứng rắn, đem mười mấy
người này nhốt lại thì làm thế nào?
Nhưng Phạm Hồng Vũ phân phó như vậy, Hoàng Tử Hiên nhất định phải nghe
theo, hơn nữa, trong thâm tâm của Hoàng Tử Hiên cũng thích “đấu pháp”
cứng rắn như vậy. Đơn thuần luận tính cách, Hoàng Tử Hiên còn “lưu manh” hơn cả Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nổ xe, nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Tử Hiên, đây là có chút bất đắc dĩ. Đó là cách giải quyết lưỡng bại câu thương, tốt nhất là không
nên dùng tùy tiện.
Những lời này, nhất định phải dặn dò Hoàng Tử Hiên.
Ở bề ngoài nhìn vào, Phạm Hồng Vũ cũng là dùng cách giải quyết “lưu
manh”, nhưng sự “lưu manh” của Phạm Hồng Vũ khác với Hoàng Tử Hiên. Sự
lưu manh của Phạm Hồng Vũ dựa trên cơ sở phân tích logic cẩn thận, còn
của Hoàng Tử Hiên thì khác.
Hoàng Tử Hiên không cho là đúng, nói: - Nếu là tôi, đối phó với mấy kẻ
không biết quy củ như vậy thì phải khác. Những người này, không thích ăn mềm mà thích ăn cứng.
- Tử Hiên, cách nghĩ này của anh không đúng.
Phạm Hồng Vũ nói không chút khách khí, thần sắc nghiêm túc.
- Anh cảm thấy, cục Công an bắt Đỗ Song Ngư, thật sự một chút đạo lý đều không có sao? Bất kể thế nào, trong tháng 3, người của nông trường
chúng ta kéo đến trụ sở Thành ủy gây rối, như vậy là không đúng. Phản
ánh ý kiến có rất nhiều cách, chứ không nên làm như vây. Bất kể anh nói
có bao nhiêu đạo lý, cách dùng không đúng là không dung. Tử Hiên, anh là giám đốc nông trường, là cán bộ lãnh đạo, nhìn vấn đề hẹp như vậy, tôi
hỏi anh, vực dậy kinh tế của nông trường, quan trọng nhất là cái gì?
- Nhân tài.
Hoàng Tử Hiên đáp không chút do dự.
- Không đúng, là trật tự.
- Nếu không có một trật tự tốt thì không thể có môi trường yên ổn, cho
dù có nhiều nhân tài cũng vô dụng. Anh dùng bọn họ không đúng thì cũng
không thể phát huy được. Cơ bản nhất là phải duy trì trật tự cho tốt,
lòng người không yên thì ai mà có tâm trí để kiến thiết? Trong lịch sử
chưa có kỹ thuật khoa học nào được phát minh trong thời kỳ hỗn loạn cả. Nghiêm chỉnh mà nói, thế chiến II đã tạo ra một nước Mỹ. Những nước
khác so với Mỹ đều là kẻ thua, vì sao? Bởi vì chiến tranh căn bản không
xảy ra trên nước Mỹ…Tình hình trong nước, nói chung là yên ổn, Tử Hiên,
cái này rất đáng để chúng ta suy nghĩ sâu xa.
- Nhưng, Bí thư, khi đó chúng tôi cũng không có cách mà.
Hoàng Tử Hiên vẫn còn mạnh miệng.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên quả quyết nói: - Không có cách thì phải tự mình nghĩ cách. Mọi người ầm ĩ kéo lên thành ủy như vậy là giải quyết được
vấn đề sao? Phải khắc phục khó khăn, dựa vào cố gắng của chúng ta. Sau
khi trở về, mời họp Đảng ủy mở rộng, nhất định phải kiểm điểm vấn đề
này. Đỗ Song Ngư, cậu chuẩn bị tư tưởng, trong cuộc họp cậu nhất định
phải kiểm điểm, khắc sâu nhận thức về sai lầm của mình. Hiểu chưa?
Đỗ Song Ngư cả kinh, lập tức đáp: - Vâng, Bí thư, tôi hiểu rồi.
So với Hoàng Tử Hiên, Đỗ Song Ngư còn khá nghe lời Phạm Hồng Vũ.
Bí thư Phạm nói rất đúng.
- Tử Hiên, anh không phải thanh niên nhiệt huyết, anh là là giám đốc
nông trường, là người quản lý, là lãnh đạo. Tôi vẫn với câu nói đó,
chuyện lần này là có chút bất đắ dĩ, lần sau không được dùng nữa.
Phạm Hồng Vũ nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa.