Trịnh Thiên Bình lập tức muốn xỉu.
Phạm Hồng Vũ cũng dám nói chuyện với ông ta như thế.
Dưới sự hun đúc của chế bị bản vị mấy ngàn năm, quan uy đã xâm nhập vào trong người. Trịnh Thiên Bình là lãnh đạo chủ chốt của huyện, nên rất
tự cao và có tâm lý bề trên. Ở trước mặt Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối có ưu
thế tâm lý.
Không ngờ lại bị mất thăng bằng, lại có chút không được khoan nhượng.
- Cậu…được, vậy cậu nói đi, cậu muốn cái gì?
Trịnh Thiên Bình hai mắt mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ,
đập mạnh một chân, vừa quát vừa bước tới trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Bí thư Trịnh, xin dừng bước.
Phạm Hồng Vũ vẫn như cũ, không vội vàng, không hấp tấp, nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói.
- Ngài đừng đứng gần quá, bằng không tôi nghĩ khẩu súng này sẽ phát hỏa đó. Con của ngài có bộ dạng như thế này, ngài xem anh ta có thể chịu
được mấy phát?
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng đem họng súng đẩy đẩy huyệt thái dương Trịnh Phong Khuông một chút.
Trịnh Thiên Bình lập tức đình chỉ động tác, hai chân giống như bị nhựa
cao su dính chặt, vừa động cũng không dám động nữa, vội vàng nói:
- Tiểu Phạm, cậu chớ làm loạn. Cậu và Trịnh Phong Khuông có mâu thuẫn
gì chứ? Cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ thu thập nó, cho cậu hết giận.
Nói thật, thế cục lúc này, Trịnh Thiên Bình cũng chẳng hiểu ra làm sao. Đang êm đẹp, con trai của mình lại bị người ta dùng súng uy hiếp ngay
trong phòng công an. Mà người uy hiếp con mình lại là con trai của Phạm
Vệ Quốc.
Sự việc đột phát, người của phòng công an hồi báo
lại với ông, nói cũng không nói rõ. Vả lại, khả năng bọn họ cũng không
rõ lắm tiền căn hậu quả trong đó. Căn cứ vào hồ sơ ghi lại, “Nhất thất
thảm án” vốn là Trịnh Phong Khuông suất lĩnh đám côn đồ kia “độc lập
hoàn thành:, những nhân viên khác của phòng công an chưa từng tham dự.
Sự việc khốn kiếp như vậy, Trịnh công tử lại trải qua một hồi hai hồi, làm sao có ai chân chính mà hỏi tới chứ?
Trịnh Thiên Bình cứ nghĩ rằng chắc là Trịnh Phong Khuông và Phạm Hồng
Vũ có mâu thuẫn gì đó. Con mình đức hạnh như thế nào, Trịnh Thiên Bình
hiểu rất rõ. Phỏng chừng con trai của lão Phạm cũng không phải là thứ
đèn cạn dầu, cứ mãi chịu thiệt trong tay Trịnh Phong Khuông nên hôm nay
mới trả thù.
Ăn chơi trác táng, chuyện gì mà không làm được?
Phải nói, Trịnh Thiên Bình ít nhiều đoán được, đây là đáng tin cậy.
Trịnh Phong Khuông và Phạm Hồng Vũ quả thật là không đúng đường. Chỉ có
điều, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, “Nhất thất thảm án” ở
trong mắt Phạm Hồng Vũ chính là “phát lại”.
Phạm Hồng Vũ tìm đủ mọi cách chính là vì khoảnh khắc này.
Trịnh Phong Khuông phải chết.
Lợi ích nhất định phải thay đổi.
Phạm Hồng Vũ trong lòng rất rõ, nên hướng về Trịnh Thiên Bình, mỉm cười nói:
- Bí thư Trịnh, ngài cũng đừng nói dối tôi. Tôi xin nhắc lại một lần,
chúng tôi là ngăn cản Trịnh Phong Khuông phạm tội, đoạt súng cũng là
phòng vệ chính đáng. Là anh ta tính toán móc súng đả thương người trước. Hôm nay hết thảy mọi việc đều do đứa con coi trời bằng vung của ngài
một tay tạo thành đấy. Hai vị này chính là người bị hại. Bọn họ có thể
làm chứng.*
Nói xong, Phạm Hồng Vũ nhìn Bảo Hưng và Đông Vũ một cái.
Bảo Hưng cố nén đau trong người, lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng. Vụ án này nhất định phải điều tra rõ ràng. Ai cũng đừng nghĩ chạy trốn.
Mỗi một câu nói, Bảo Hưng tức giận đầy người.
Chính mình từ nhỏ đến lớn, có bao giờ nếm qua thiệt thòi như thế này?
Chẳng những thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, người vợ mới cưới cũng suýt bị làm nhục. Quả thực là vô cùng nhục nhã.
Đây đúng là mở mang kiến thức. Ác bá du côn ở huyện Vũ Dương rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng?*
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bảo đại đội trưởng, cứ an tâm và bình tĩnh. Anh nghỉ ngơi trước đi. Vụ án này nhất định sẽ được làm rõ ràng.
Nắm trong tay quyền chủ động, tự nhiên dù bận vẫn có thể ung dung ứng đối hết thảy.
Vừa nghe Phạm Hồng Vũ xưng hô với Bảo Hưng, Trịnh Thiên Bình hai đầu lông mày cau lại, chuyển hướng sang Bảo Hưng hỏi:
- Đồng chí, cậu là bộ đội à?
- Hừ!
Bảo Hưng quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý.
Người này nếu là cha của Trịnh Phong Khuông, lại còn là Bí thư gì nữa
chứ, như vậy Bảo Hưng càng hận ông ta, làm sao nguyện ý nói chuyện chứ?
Đến lúc truy cứu, ông ta khẳng định cũng không thoát được tội.
Trịnh Thiên Bình giống như giẫm phải cái đinh cứng, nếu là ngày thường
khẳng định là sẽ hừng hực lửa giận. Lúc này tự nhiên chẳng quan tâm,
tròng mắt loạn chuyển, muốn tìm một lý do thoái thác, để đả động Phạm
Hồng Vũ. Mắt thấy con trai mặt đầy máu, nếu không trị liệu, sợ là đại sự xảy ra.*
Không đợi Trịnh Thiên Bình suy nghĩ, Phạm Hồng Vũ đã cười nói:
- Bí thư Trịnh, ngài cũng đừng lo lắng quá. Việc này ngài cũng không
thể xử lý được. Ngài nói bất luận cái gì chúng tôi cũng không nghe đâu.
Tôi khuyên ngài nên lập tức hướng Bí thư cùng với Chủ tịch huyện Vương
báo cáo, mời hai người đó đến đây chủ trì đại cục.
Hiển nhiên Trịnh Thiên Bình còn đang do dự thì Phạm Hồng Vũ lại bồi thêm một câu:
- Bí thư Trịnh, mạng của Trịnh công tử quan trọng hơn. Ngài nếu cứ kéo
dài mãi thì cũng không biết Trịnh công tử có còn máu để chảy nữa không.
Tới lúc này rồi, Phạm Hồng Vũ và Trịnh Phong Khuông đều giống như ngâm trong vũng máu, toàn thân đều màu đỏ.
Phạm Hồng Vũ không nhúc nhích, mí mắt cũng không nháy, chặt chẽ bóp cổ Trịnh Phong Khuông không buông.*
Quả thật là loại người hung ác!
Ngay cả Hạ Ngôn cũng phải khâm phục.
Nếu nói về chữ “độc”, Hạ Ngôn xưng mình là thứ hai thì không người nào
dám xưng thứ nhất. Hiện giờ thấy tư thế của Nhị ca như vậy, Hạ Ngôn cảm
thấy “loại người hung ác thứ nhất”, Nhị ca hoàn toàn xứng đáng.
Hơn nữa, công phu trấn định như thế, Hạ Ngôn cảm giác mình có học cũng học không được.
Nhị ca chính là Nhị ca!
Không giống như bình thường.*
Trịnh Thiên Bình một ngụm máu gần như muốn phun ra.
Phạm Hồng Vũ nói chuyện nhìn như vô lễ cực kỳ, nhưng lại hoàn toàn đập
vào điểm mấu chốt, làm ông ta không có biện pháp chống đỡ, chứ đừng nói
là hoàn thủ. Phạm Hồng Vũ nắm tính mạng con trai ông, chẳng khác nào nắm tính mạng của ông.
Trịnh Thiên Bình khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, chân đạp mạnh, lui nhanh ra ngoài.
Lập tức liền bị một đám cảnh sát bao quanh.
Trịnh Thiên Bình thấp giọng hỏi, hẳn là đang hỏi chân tướng sự việc.
Lại qua vài phút, bên ngoài đám người lại nổi lên xôn xao. Những tiếng
chào hỏi “Bí thư Quy’, “Chủ tịch huyện Vương” vang lên liên tiếp. Chắc
hẳn là nhân vật số một, số hai huyện Vũ Dương nghe chuyện chạy đến.
Đây là đại án kinh thiên, biết được tin tức, hai vị đương gia phải gạt bỏ tất cả, vội vã chạy tới.
Trịnh Thiên Bình vội vàng tiến ra tiếp đón, hạ giọng nói:
- Bí thư, Chủ tịch huyện….
- Lão Trịnh, sao lại thế này?
Về tuổi thì Bí thư Quy tương đương với Trịnh Thiên Bình, chỉ lớn hơn
khoảng hai tuổi, dáng người béo lùn, bụng to nhô lên, có phần phong độ
thanh vận. Chủ tịch huyện Vương thì tuổi tác không sai biệt lắm với Bí
thư Quy, dáng người cao gầy. Có người hay châm biếm tướng mạo của nhân
vật số một, số hai huyện Vũ Dương. Chủ tịch huyện Vương tuân thủ nghiêm
ngặt quy tắc quan trường, hết thảy đều quy về Bí thư Quy như thiên lôi
sai đâu đánh đó, cũng không mở miệng hỏi.
Đây cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Trịnh Thiên Bình thường ngày đối với Bí thư Quy thì không kính ý cho
lắm. Thậm chí khi mở miệng thì còn có chút ý tứ đối nghịch. Về phần Bí
thư Quy thì cũng rất ít khi trước mặt ông bày ra cái giá nhân vật số
một. Nhưng giờ phút này, Trịnh Thiên Bình lại cảm thấy thái độ của Bí
thư Quy có chút không thích hợp.*
Thời điểm nguy hiểm, nhân vật số một phải có phong phạm của nhân vật số một.
- Bí thư Quy, tình huống cụ thể tôi vẫn không rõ ràng lắm.
Trịnh Thiên Bình đem vụ án đơn giản nói qua một lần. Đám người Trịnh
Phong Khuông ở nhà ga hành hung đả thương người, ý đồ cường bạo Đông Vũ
tự nhiên không được đề cập đến. Trọng điểm chỉ là Phạm Hồng Vũ mang súng đả thương người.
Kỳ thật vừa rồi, đang lúc mọi người mồm năm miệng mười tự thuật, Trịnh Thiên Bình đối với toàn bộ vụ án cũng có ấn
tượng đại khái. Nói là Trịnh Phong Khuông ở nhà ga nảy sinh sắc dục,
Trịnh Thiên Bình chút cũng không nghi ngờ. Con trai mình sinh ra có đức
hạnh như thế nào, Bí thư Trịnh làm sao mà không biết. Chỉ có điều Trịnh
Thiên Bình có điểm hoài nghi, Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn hai người này nửa
đường nhảy ra, chỉ sợ không phải như Phạm Hồng Vũ đã nói là may mắn gặp
dịp.
Tuy nhiên, nếu không phải là may mắn gặp dịp thì khả
năng cũng không phải là dự mưu. Phạm Hồng Vũ làm sao có thể biết được
Trịnh Phong Khuông hôm nay ở nhà ga ức hiếp người khác, còn nghĩ đến sẽ
mang người về phòng công an mà đứng chờ?
Trịnh Phong
Khuông thấy con gái đẹp nảy sinh tà tâm chỉ là hành động lâm thời. Thậm
chí Bảo Hưng bênh vực người bán hàng rong cũng không phải có sắp đặt
trước.*
Nếu nói dự mưu thì quả là không thông.
Chỉ có thể nói là quá trùng hợp mà thôi.
Phạm Hồng Vũ vừa lúc muốn tìm Trịnh Phong Khuông gây chuyện, thì đụng phải chuyện như thế này.
- Buồn cười, nói vậy mà nghe được!
Bí thư Quy vừa nghe, giận tím mặt, giận dữ quát to:
- Ông nói là con trai Phạm Vệ Quốc?
- Vâng, Bí thư Quy, tên tội phạm đã thừa nhận.
Trịnh Thiên Bình nghiến răng nghiến lợi nói.
Những năm tám mươi, cái gọi là “người bị tình nghi phạm tội” vẫn chưa
dùng, mà chỉ dùng là “tội phạm”. Không nghĩ qua là Phạm chủ nhiệm liền
biến thành tội phạm.
- Lập tức gọi điện thoại cho cục Công nghiệp địa khu, bảo lão Phạm lập tức chạy tới xử lý. Sao lại thế này chứ?
Bí thư Quy vô cùng phẫn nộ.
Vốn tưởng rằng là phần tử hung ác đến cực điểm đến gây chuyện, không
ngờ chỉ là hai gã ăn chơi trác táng tranh giành tình nhân, đến nỗi gây
nên hậu hoạn như thế này. Bí thư Quy trong đầu tức giận vô cùng.
- Bí thư Quy, điện thoại đã được gọi rồi. Chỉ là con trai của tôi bị
thương nghiêm trọng, nhất định phải được đưa tới bệnh viện. Về phần lão
Phạm từ Ngạn Hoa chạy tới, dù thế nào cũng phải mất hai giờ, sợ là trì
hoãn không được nữa.
Trịnh Thiên Bình cẩn thận nói.
Bí thư Quy cả giận nói:
- Hừ, tôi đi gặp hắn ta đây. Tôi không tin hắn dám hướng tôi nổ súng. Làm phản à?
Giống như Trịnh Thiên Bình, sau khi biết được tội phạm bắt giữ con tin
là con trai Phạm Vệ Quốc, Bí thư Quy cũng có ưu thế tâm lý. Dù sao cũng
là người quen cả.
- Bí thư Quy, tôi thấy vẫn nên cẩn thận một chút.
Cho đến lúc này, Chủ tịch huyện Vương vẫn giữ im lặng lại thấp giọng nhắc nhở một câu.
Những gã ăn chơi trác táng này tất cả đều hư hết cả rồi, không cần
thiết một Bí thư Huyện ủy phải quan tâm. Dù sao cũng đã nổ súng, có nổ
thêm phát nữa cũng không sao?
Bí thư Quy “tấm thân ngàn vàng”, sao có thể tự mình mạo hiểm?
Dù sao người bị thương là con trai của Trịnh Thiên Bình, cũng không nên hăng hái tranh giành. Người này dọa nam nạt nữ, ngũ độc đều đủ, sớm
đáng chết rồi. Nếu có thể mượn tay con trai Phạm Vệ Quốc giải quyết việc này thì vừa lúc sẽ xong chuyện.
Chủ tịch huyện Vương sớm nhìn Trịnh Thiên Bình không quen mắt.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, Trịnh Thiên Bình ánh mắt oán độc quét qua.
Chủ tịch huyện Vương thần sắc không chút sứt mẻ, làm bộ như không nhìn
thấy.