Các đồng chí trong bộ máy đến rất nhanh.
Mọi người vừa nghe nói Phó Chủ tịch thị xã Lục đến, lập tức trở nên khẩn trương, trong lòng cũng có chút hưng phấn. Sự tình phát triển như ngày
hôm nay có liên quan đến mâu thuẫn giữa Phạm Hồng Vũ và Phó Chủ tịch thị xã Lục, điều này đã không còn là bí mật gì. Ban đầu cũng không ít cán
bộ cho rằng Phạm Hồng Vũ và Lục Nguyệt sẽ trở thành chiến hữu. Bởi vì
Lục Nguyệt từ thủ đo đến, không có nhiều mối liên hệ lắm đối với Lương
Quang Hoa và Tống Mân, mà có thể lui tới nhiều hơn với Khâu Minh Sơn và
Cao Khiết.
Lúc trước Tống Mân tình nguyện để Phạm Hồng Vũ làm Chủ tịch thị trấn
Phong Lâm, mà không đồng ý để hắn đến phòng thu hút đầu tư, dường như
cũng có thể nghiệm chứng suy đoán này. Tống Mân không phải sợ rằng Lục
Nguyệt sẽ liên kết với Phạm Hồng Vũ sao?
Cho đến khi “sự kiện Quần Chúng nhật báo” bùng nổ, Lục Nguyệt kiên trì
xử phạt Phạm Hồng Vũ thì mọi người mới phát hiện ra phỏng đoán của mình
trước kia đã sai. Hơn nữa những lời đồn đại liên quan đến tình cảm giữa
ba người Lục Nguyệt, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ có khúc mắc, mọi người cuối cùng cũng hiểu được – hóa ra Chủ tịch thị xã Lục và Bí thư Phạm có mâu
thuẫn sâu đậm như vậy.
Hiện tại, Bí thư Phạm mới bị chuyển đi chỗ khác, trở lại thị trấn Phong
Lâm “khảo sát” mới được có mấy ngày thì Phó Chủ tịch thị xã Lục liền lập tức chạy đến, không cần hỏi cũng biết, chính là đến để “khởi binh hỏi
tội”.
[CHARGE=3]Nói ra thì Bí thư Phạm cũng quá cứng đầu, căn bản không coi
lãnh đạo thị xã ra gì, văn kiện thì các người cứ ra, tôi cứ làm Bí thư
thị trấn, hai việc này chẳng liên quan gì đến nhau.
Người cứng đầu như vậy, trong lịch sử thị xã Ngạn Hoa chưa từng xuất hiện.
Mọi người muốn xem xem, lúc này Phó Chủ tịch thị xã Lục và Bí thư Phạm giao phong với nhau như thế nào.
Hai con bò này đánh nhau, khẳng định rất thú vị.
Vừa đến phòng họp, Lục Nguyệt, Phạm Hồng Vũ, Cố Dưỡng Hạo đã ngồi trên
đài chủ tịch. Lục Nguyệt ngồi ở giữa, Phạm Hồng Vũ ngồi bên trái, Cố
Dưỡng Hạo ngồi bên phải. Sắp xếp này vẫn như trước kia, Phạm Hồng Vũ
không hề khiêm tốn cho mình là Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Sắc mặt của Phó Chủ tịch thị xã Lục không được tốt, bộ dạng này rất hiếm thấy. Trong ấn tượng của mọi người, Lục Nguyệt là một vị lãnh đạo rất
có phong độ, thậm chí có không ít nữ cán bộ trẻ tuổi si mê Lục Nguyệt,
nói gã có “phong phạm của quý tộc”.
Nhưng hiện tại thì người có “phong phạm quý tộc” này cũng sa sầm mặt mày rồi.
Các cán bộ khác cũng cẩn thận, đều tự tìm chỗ ngồi xuống, hai hàng ghế
dầu tiên đều không có ai ngồi, không ai dám ngồi trước mặt Phó Chủ tịch
thị xã Lục cả.
Cố Dưỡng Hạo cũng trở nên lúng túng, vội vàng nói:
- Các đồng chí, ngồi lên phía trên đi.
Không có ai nhúc nhích.
Vốn cũng có một hai cán bộ thấy Chủ tịch thị trấn lên tiếng, theo phản
xạ cũng đứng dậy định đi lên phía trước, nhưng nhìn quanh chẳng thấy ai
nhúc nhích nên cũng từ bỏ ý định này, không ai dám lên cả.
Sắc mặt Cố Dưỡng Hạo cũng âm trầm xuống.
Phạm Hồng Vũ gõ nhẹ bàn, nói:
- Mọi người ngồi lên phía trước đi.
Lập tức, số cán bộ ngồi phía sau đều đứng dậy, đi lên trên ngồi. Cũng
không còn ai tỏ vẻ không phục tùng nữa, cả đám đều ngẩng đầu lên, đương
nhiên có một số người vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm này quả thật không gì sánh được, cho dù không tự nhiên thì cũng phải đi lên.
Phục tùng mệnh lệnh của Bí thư Phạm, đã trở thành tâm lý bình thường của cán bộ ở đây.
Hai mắt Lục Nguyệt bỗng híp lại.
Tên Phạm Hồng Vũ này, đúng là cũng có vài phần bản lĩnh. Ít nhất uy vọng của hắn ở thị trấn Phong Lâm này không phải là thứ Lục Nguyệt có thể so sánh được. Lục Nguyệt đảm nhiệm Phó Chủ tịch thị xã một thời gian rồi,
nhưng vẫn chưa thể xây dựng được uy vọng vô thượng như vậy. Tự nhiên,
Phó Chủ tịch thường trực thị xã là chức phó, còn Bí thư Đảng ủy thị trấn là chức chính, khác biệt rất lớn. Nhưng Lục Nguyệt biết, lý do như vậy
cũng chỉ là để an ủi mình mà thôi. Thủ đoạn điều khiển cấp dưới của Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt không dễ vượt qua được.
Nếu đổi vị trí cho Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt cảm thấy mình khó mà được như Phạm Hồng Vũ.
Lục Nguyệt tuyệt nhiên không cho rằng chỉ số thông minh của Phạm Hồng Vũ cao hơn gã, mà chỉ cho rằng Phạm Hồng Vũ và đám cán bộ cơ sở đều là
“lưu manh” nên dễ có tiếng nói chung với nhau.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phó Chủ tịch thị xã Lục nhẹ nhõm trở lại, cảm
giác hơn người lại xuất hiện – không thèm chấp mấy kẻ quê mùa này.
Mọi người dần dần đến đông đủ, Cố Dưỡng Hạo liền quay sang Lục Nguyệt hạ giọng nói:
- Chủ tịch thị xã Lục, mọi người đến đông đủ rồi, anh xem…
Lục Nguyệt khẽ vuốt cằm, còn chưa kịp mở miệng thì Phạm Hồng Vũ đã lên tiếng:
- Các đồng chí, mọi người đến đông đủ rồi, cchusng ta họp thôi…
Cố Dưỡng Hạo không khỏi ngẩn người , lập tức ngậm miệng lại, nhìn không chớp mắt.
Đây là Phạm Hồng Vũ giao phong với Lục Nguyệt, Chủ tịch thị trấn Cố không tiện xen vào.
Lục Nguyệt khẽ “hừ” một tiếng, sắc mặt hoàn toàn trùng xuống.
- Các đồng chí, Chủ tịch thị xã Lục hôm nay đích thân đến thị sát công
tác của thị trấn chúng ta, hãy nổ một tràng pháo tay để hoan nghênh Chủ
tịch thị xã Lục lên phát biểu ý kiến…
Phạm Hồng Vũ nói ngắn gọn, chỉ vài ba câu đã đẩy Lục Nguyệt lên rồi.
Lục Nguyệt không từ chối, đợi tiếng vỗ tay của mọi ngường ngừng hẳn, rồi mới nói:
- Các đồng chí, hôm nay tôi đến đây không có ý tứ gì khác, mà chỉ đến
xem một chút. Mấy ngày nay, lãnh đạo thị xã nhận được phản ánh, rằng
hiện tại cục diện của thị trấn Phong Lâm hiện giờ không được bình
thường. Đồng chí Cao Khiết trong thời gian này bận nhiều việc. Công tác
thu hút đầu tư, có một đối tác lớn đến thị xã khảo sát, nên đồng chí ấy
phải đi cùng, không có thời gian để chỉ đạo công việc cụ thể của thị
trấn Phong Lâm. Bí thư Tống ủy thác cho tôi đến đây để nắm một số tình
hình của thị trấn Phong Lâm….đồng chí Cao Khiết thì bận, đồng chí Cố
Dưỡng Hạo mới lên đảm nhiệm chưa lâu, chưa quen thuộc tình hình nên công việc của các đồng chí gặp không ít khó khăn, cái này rất bình thường.
Chỉ cần có sự ủng hộ mạnh mẽ của Thị ủy và UBND thị xã, tôi tin tưởng
khó khăn gì cũng có thể vượt qua. Nếu các đồng chí có ý kiên gì, có thể
trực tiếp đề xuất với tôi, tôi sẽ cố gắng giải quyết…
Các cán bộ tham sự hội nghị lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng.
Phó Chủ tịch thị xã Lục quả nhiên đến vì Bí thư Phạm
Thao thao bất tuyệt như thế, từ đầu đến cuối không thèm nhắc đến Bí thư
Đảng ủy thị trấn tiền nhiệm là đồng chí Phạm Hồng Vũ, coi như hắn không
tồn tại vậy.
- Tuy nhiên, tôi cũng phải nhắc nhở mọi người, bất cứ lúc nào, thị trấn
Phong Lâm cũng là nằm dưới sự lãnh đạo của thị xã Ngạn Hoa. Thị trấn
Phong Lâm có được thành tích như ngày hôm nay, không thể tách rời được
sự lãnh đạo chính xác của Thị ủy và UBND thị xã. Sau này công tác của
thị trấn Phong Lâm, đều phải tuân thủ quyết sách của thị xã, bất cứ ai
cũng không ngoại lệ. Ai muốn làm chủ nghĩa anh hùng cá nhân đều bị xử lý nghiêm khắc, tất cả công việc của thị trấn Phong Lâm đều phải do đồng
chí Cố Dưỡng Hạo sắp xếp và phối hợp…đồng chí Cố Dưỡng Hạo, Phó chủ
nhiệm Phạm Hồng Vũ được sự ủy thác của Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc
thị xã đến thị trấn Phong Lâm khảo sát công tác, thị trấn nhất định phải phối hợp cho tối, để Ủy ban Mặt trận Tổ quốc phát huy được chức năng
của mình.
Nói xong, Lục Nguyệt quay đầu sang nhìn Cố Dưỡng Hạo.
Nói thật, Lục Nguyệt không muốn làm chỗ dựa cho Cố Dưỡng Hạo.Tên Cố
Dưỡng Hạo này cũng giống như “Ân chủ” Tống Mân của gã, đều là “kẻ hai
mặt, Lục Nguyệt không nhìn trúng gã. Chỉ có điều tình thế như vậy, lời
này không thể không nói.
Cố Dưỡng Hạo vẻ mặt ngượng ngùng, lúc này cũng chỉ có thể gật đầu lia lịa, tỏ vẻ “cảm kích” đối với Lục Nguyệt, nói:
- Cảm ơn Thị ủy và UBND thị xã đã quan tâm và ủng hộ đối với thị trấn
Phong Lâm chúng tôi. Chủ tịch thị xã Lục cứ yên tâm, toàn thể cán bộ của thị trấn sẽ luôn chấp hành chỉ thị của thị xã. Dưới sự chỉ đạo chính
xác của thị xã tôi tin rằng công tác của thị trấn Phong Lâm sẽ đạt được
nhiều thành tích hơn nữa…Hiện tại Bí thư Phạm nhận sự ủy thác của lãnh
đạo Ủy ban Mặt trận Tổ quốc đến thị xã khảo sát, chúng tôi nhất định sẽ
phối hợp. Bí thư Phạm là một trong những người sáng lập nên Hình thức
Phong Lâm, nếu trong quá trình làm việc chúng tôi gặp khó khăn gì thì
mời Bí thư Phạm chỉ điểm…chắc Bí thư Phạm sẽ không từ chối chứ?
Các cán bộ tham dự hội nghị đều cười cổ quái.
Cố Dưỡng Hạo vẫn đưa đẩy, khi chưa có chỉ thị rõ ràng của Tống Mân, thì thái độ này của gã e rằng khó mà thay đổi.
Sắc mặt Lục Nguyệt đen kịt, hai mắt giống như sắp phun ra lửa.