Trong lúc Lý
Xuân Vũ bước vào cửa, Lý Thu Vũ vốn đang nói chuyện với bạn liền ngậm
miệng lại, quay đầu sang chỗ khác, không thèm đối diện với gã.
Tiểu ma nữ này tử nhỏ, luôn làm ngược lại với Lý Xuân Vũ, Lý Xuân Vũ bảo cô làm việc này thì cô nhất định sẽ làm trái lại. Cho dù biết phía
trước là vực sâu vạn trượng thì cũng không thể thay đổi được cô.
Hiện giờ việc lớn như vậy, không thể không mời Lý Xuân Vũ ra mặt giải
quyết, cô bé thật sự rất mất mặt rồi. - Đông Nhan, việc này em cũng có
phần sao?
Lý Xuân Vũ căn bản không chú ý đén em gái mình, hai mắt chăm chú nhìn Đông Nhan, vẻ mặt không thể tin nối.
Đông Nhan lập tức đỏ mặt, khẽ nói: - Anh Xuân Vũ…
- Hồng Vũ, chuyện gì xảy ra vậy? Thế giới này sao rồi hả?
Lý Xuân Vũ nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, nói.
Gã căn bản không thể tin được, chuyện như vậy lại dính dáng đến Đông
Nhan, mỗi lần Đông Nhan đến nhà chơi, luôn được Hùng Diễm Linh đãi ngộ
cao nhất, vởi vì bà muốn con gái nhà mình học được chút thục nữ của Đông Nhan.
Phạm Hồng Vũ không vui, nói: - ồn ào cái gì? Bình tĩnh chút ddi.
Không nhìn thấy các cô phải tìm kẽ đất để chui xuống hay sao? Còn ồn ào
nữa, đúng là không biết gì cả. Lường trước tất cả những chuyện này, sẽ
trở thành “ác mộng” đối với Đông Nhan rồi.
- Lý Thu Vũ, chuyện gì vậy?
Lý Xuân Vũ lại hướng sang Lý Thu Vũ nổi bão.
- Em ngoảnh đầu lại, giải thích rõ ràng cho anh.
Lý Thu Vũ quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, nói: - Anh để em giải thích rõ ràng? Em để cho anh giải thích rõ ràng thì có ấy. Anh tìn tình
nguyện viên gì chứ? Hứa Minh Thành là tình nguyện viên mà anh giới thiệu cho bọn em đấy. Danh dự của bọn em, đều bị anh ta phá hỏng rồi.
Đông Nhan vội kéo tay áo Lý Thu Vũ, hạ giọng nói: - Thu Vũ, đừng ầm ĩ nữa.
- Đông Nhan, Diệp Tử, Tiểu Huyên, chúng ta đi.
Lý Thu Vũ hô rồi đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thu Vũ một cái,
ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức đi ra, coi như không nhìn thấy đám người
Chính ủy Bạch và Phạm Hồng Vũ. - Em đứng lại cho anh.
Lý Xuân Vũ tức giận rống to.
Tiểu ma nữ đâu có để ý đến gã? Cứ bước nhanh ra ngoài.
- Hồng Vũ.
Lý Thu Vũ nháy mắt ra hiệu cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói: - Cứ đi trước rồi nói sau, người ta cần sĩ diện mà.
Miệng nói như vậy, nhưng Chủ tịch huyện Phạm vẫn đuổi theo, người hắn
cao chân dài, trong nháy mắt đã đuổi kịp Lý Thu Vũ, giơ tay nắm lấy tay
cô. - Buông em ra.
Tiểu ma nữ dùng sức giãy dụa.
Chỉ có điều “thực lực” của hai bên chênh lệch quá xa, Tiểu ma nữ không
thể thoát khỏi bàn tay của hắn được. - Buông ra, anh làm em đau đấy.
Lý Thu Vũ phồng miệng, hung hăng nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không thỏa hiệp, tay cầm chặt, cười nhạt một tiếng, nhìn cô từ trên xuống dưới, cô bé thẹn quá thành giận.
- Hừ, đã bảo với anh rồi, đừng có gọi anh ấy đến, anh ấy nhất định sẽ chê cười em mà.
Lý Thu Vũ cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để hắn cầm tay, chỉ bĩu môi oán giận mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:’ - Cậu ấy không đến, việc này anh không xử lý
được. Ở đất thủ đô này, Chủ tịch huyện Vân Hồ chỉ là thằng nhà quê, cậu
ấy không lộ diện, Chủ tịch huyện Phạm cũng bị còng tay lại rồi.
Lý Thu Vũ trừng đôi mắt to nhìn hắn.
- Những người làm lãnh đạo như anh, có phải ai cũng mặt dày như vậy không?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cũng như nhau cả, không có bản lĩnh chịu nhục thì làm lãnh đạo sao được?
Lý Thu Vũ hừ nói: - Phạm Hồng Vũ, em cầu xin anh, giả bộ trước mặt em
một chút đi, đừng có phá hủy hình tượng như vậy…em nghĩ, anh không giống với bọn họ.
Phạm Hồng Vũ cười cười, thản nhiên nói: - Không cần giả vờ, có chỗ không giống nhau, chỉ là em không phát hiện ra thôi.
Ánh mắt Lý Thu Vũ lập tức trở nên sáng ngời. Những lãnh đạo khác nói
với này, cô không thể nào tin được, nhưng với Phạm Hồng Vũ là một ngoại
lệ, tất cả những gì hắn nói cô đều lựa chọn “tin tưởng”
Cứ trì hoãn như vậy, bên gia đa giải quyết xong hậu quả, bước nhanh tới.
- Đi thôi. Lý Xuân Vũ sa sầm mặt, hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực ra
khỏi đồn công an. Bất kể như thế nào, gã vẫn giữ được dáng vẻ của một
người anh.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ mỉm cười với Lý Thu Vũ, cô cũng gật đầu gượng cười
với gã. Trước kia cô không quen biết với Tưởng Tuyết Tùng. Tuy nhiên khí độ của Tưởng Tuyết Tùng trầm ổn, khuôn mặt hiền lành, tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã là một nhân vật, Lý Thu Vũ cũng không dám chậm trễ.
Phạm Hồng Vũ khẽ buông tay ra.
Lý Thu Vũ liền khoác lấy tay Đông Nhan, cùng nhau đi ra.
Bạch Vệ Bình tiễn đến tận cửa, tươi cười chào đám người Tưởng Tuyết Tùng.
Không hề nghi ngờ, đây là điều không phù hợp với quy trình phá án. Nhưng con ông cháu cha số 1 ở thủ đô đứng ở đây, ở đồn công an này mấy người
có thể kiên trì nguyên tắc?
Lý Thu Vũ và Tưởng Thuyết Tùng đều mở cửa xe, Lý Thu Vũ không thèm để ý
đến hai người bọn họ, lôi tay Đông Nhan vào xe của Phạm Hồng Vũ, ánh mắt vẫn trừng trừng.
- Hồng Vũ.
Lý Xuân Vũ thò đầu ra ngoài cửa xe gọi Phạm Hồng Vũ, đương nhiên là để
hỏi hắn tiếp theo sẽ như thế nào. Lý Thu Vũ đã hình thành một thói quen, khi ở cùng Phạm Hồng Vũ, tất cả sẽ do Phạm Hồng Vũ quyết định.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Tôi đã ăn trưa đâu, đói muốn chết rồi đây, tìm một chỗ nào đó ăn đi.
Lý Thu Vũ lại bĩu môi, khóe miệng nhanh chóng hiện lên nụ cười.
Đâu chỉ có một mình Chủ tịch huyện Phạm đói bụng chứ? Lý đại tiểu thư cũng đang đói muốn chết rồi đây.
Lý Xuân Vũ trực tiếp dẫn mọi người đến khách sạn Hữu Nghị ăn trưa, tự
nhiên là một nơi xa hoa nhất. Lý nhị thiếu gia từ trước đến giờ không
phải là kẻ keo kiệt.
Khách sạn Hữu Nghị vẫn như bình thường, khách quý chật nhà, nếu không hẹn trước thì chắc chắn sẽ không có phòng riêng.
Tuy nhiên điều này không làm khó được Lý Xuân Vũ, lập tức tìm được người phụ trách, và nhanh chóng được sắp xếp cho phòng riêng.
Diệp Tử là bạn cùng học với “nữ Hán tử”, tiểu Huyên là bạn học của Văn
Tĩnh, hai người đều là người tiểu thành thị, mặc dù học đại học ở thủ
đô, nhưng khách sạn xa hoa như khách sạn Hữu Nghị thì đây là lần đầu
tiên đặt chân tới, các cô không khỏi nhìn đông nhìn tây, hết sức tò mò
kinh ngạc.
Lý Xuân Vũ gọi một bàn thức ăn.
Trong khi chờ đợi, mấy người dùng trước chút đồ uống. Lý nhị thiếu gia
nhìn qua rất tức giận, nhưng vẫn nhớ sở thích của Lý Thu Vũ, đó là nước
ép trái cây. Khi nước ép trái cây bưng đến, Lý Xuân Vũ sa sầm mặt mày
nói: - Lý Thu Vũ, chuyện này em phải tự mình giải thích với mẹ, anh mặc
kệ đấy.
- Anh mặc kệ? Được thôi, chút nữa em sẽ đi bệnh viện, một dao giải quyết Hứa Minh Thành, xong hết mọi chuyện, đỡ phải nhớ đến việc này mà thấy
buồn nôn.
Lý Thu Vũ cười lạnh một tiếng, đằng dằng sát khí nói.
Lý Xuân Vũ không có cách nào khác, kêu lên: - Được, anh sẽ tìm cho em con dao, em đi làm thịt hắn đi.
- Anh tưởng em không dám đấy à? Anh không biết tính em đâu nhỉ? Anh còn
để cử hắn làm tình nguyện viên của bon em, để hắn ức hiếp những học sinh nữ khó khăn thử xem. Lý Xuân Vũ, chuyện này anh là người gây ra, khiến
cho đội tình nguyện viên bọn em mất mặt. Em nói cho anh biết, nếu không
làm thịt tên khốn khiếp này, bọn em đều không làm nữa. Phó Chủ nhiệm Lý
anh hãy mời cao nhân khác đi.
Lý Thu Vũ nổi giận đùng đùng nói, khuôn mặt đỏ bừng.
- Dù là thế thì các em cũng không nên làm thế chứ? Ở quán rượu rót rượu
cho người ta, việc này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi em để đâu? Những
người không hiểu nội tình, còn tưởng giữa em và Hứa Minh Thành đã xảy ra chuyện gì đó. Em…em làm việc phải suy nghĩ chút chứ. Tức chết đi được.
- Hừ.
Lý Thu Vũ không phản bác, thở phì phì quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến gã nữa.