Bộp!
Lục Nguyệt đập mạnh xuống bàn làm việc một cái, mặt mày xanh mét, giấy tờ bay tung tóe.
Thư ký đang rót nước cho Lục Nguyệt bỗng giật mình kinh hãi, thiếu chút
nữa thì đánh rơi chén trà, quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt Lục Nguyệt trợn lên, thở dốc.
Đến phục vụ bên cạnh Lục Nguyệt một thời gian rồi nhưng đây là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy Lục Nguyệt giận dữ như vậy.
- Nực cười, quả thực là nực cười.
Lục Nguyệt không thèm để ý đến ánh mắt sợ hãi của thư ký, liền đứng lên, đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong ánh mắt đầy lửa giận.
Thư ký trong lòng run sợ, bưng chén trà đặt lên bàn, một cử động nhỏ
cũng không dám, không dám nói câu nào, cứ đứng ngơ ngác như vậy, sợ rằng gây ra một tiếng động nhỏ sẽ làm quấy rầy Chủ tịch thị xã Lục.
[CHARGE=3]Thư ký viết vì sao Lục Nguyệt lại giận dữ như vậy, tất cả đều
là vì bài viết của Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm Phạm Hồng Vũ phát
biểu trên Quần Chúng nhật báo.
Nhưng thư ký không dám lên tiếng.
Nếu đổi lại là thư ký khác, lúc này có lẽ sẽ an ủi hoặc cùng tức giận
với lãnh đạo, cùng nhau lên án “tội đáng chết vạn lần” này của Phạm Hồng Vũ.
Nhưng Lục Nguyệt không giống như lãnh đạo khác.
Ngày bình thường, Lục Nguyệt trong mắt người khác là một người lãnh đạo
rất có phong độ, gần như chưa bao giờ tức giận, càng không lên tiếng
giáo huấn người khác. Thậm chí có người còn cho rằng, Chủ tịch thị xã
Lục căn bản không có dây thần kinh tức giận. Duy chỉ có nhân viên công
tác bên cạnh Lục Nguyệt mới hiểu, khi mà Lục Nguyệt tức giận thì sẽ đáng sợ như thế nào,
Thái độ của Lục Nguyệt đối với thư ký cũng giống như đối với các cán bộ khác.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Lục Nguyệt.
Gã không mở lòng mình trước bất kỳ ai, không ai biết trong thâm tâm của
gã suy nghĩ cái gì. Nhưng thư ký rất rõ ràng, sau khi Lục Nguyệt đảm
nhiệm chức Pho Chủ tịch thị xã không lâu, ít nhất đã qua năm năm “không
nghe tiếp đón”.
Gã không tức giận, cũng không chửi mắng, mà gã sẽ trực tiếp cắt đứt gốc dễ của người ta.
Hễ là cán bộ không nghe lời của Lục Nguyệt, thì đều bị đứng sang một bên.
Bị đẩy đến một nơi xó xỉnh ăn không ngồi chờ.
Chỉ có Bí thư Thị ủy Tống là phối hợp, chỉ cần là Lục Nguyệt nói ra bất
cứ yêu cầu điều động nào, thì gần như chưa bao giờ bị bác bỏ.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là Phạm Hồng Vũ.
Sau khi Lục Nguyệt lên đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thường trực thị xã,
Phạm Hồng Vũ là cái đinh mà gã khó đụng vào nhất. Trước đó muốn điều
chuyển Phạm Hồng Vũ đến phòng thu hút đầu tư thì lập tức bị Tống Mân từ
chối, còn trao cho hắn chiếc ghế Chủ tịch thị trấn.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ đối mặt với Phó Chủ tịch thị xã Lục trên võ đài rồi.
Phạm Hồng Vũ phát biểu trên Quần Chúng nhật báo, tiêu đề đằng đằng sát khí, tên là “ căn bản là không thể dao động”.
Thời gian Thư ký lăn lộn trong thể chế này không ngắn, cũng không được
coi là người mới nữa rồi. Quần Chúng nhật báo, Thanh Sơn nhật báo đều là báo Đảng, là báo phải đọc hàng ngày. Nhìn thấy Quần Chúng nhật báo đăng một bài viết như vậy, chỉ đơn thuần tiêu đề thôi, thư ký đã hoảng sợ
rồi.
Quần Chúng nhật báo được phát hành toàn quốc. Phát biểu trên Quần Chúng
nhật báo, từng câu từng chữ đều phải cân nhắc kỹ càng. Nhất là với những bài viết mang tính lý luận chính trị thì càng không được sơ hở. Cho dù
chỉ là một chữ có nghĩa khác thì hậu quả đã rất nghiêm trọng rồi.
Tiêu đề lại càng phải chú ý hơn.
Tiêu đề không được làm cho người ta có cảm giác mơ màng.
Nhìn tác giả, rõ ràng là Phạm Hồng Vũ.
Thư ký lại chấn động.
Phạm Hồng Vũ phát biểu bài trên Quần Chúng nhật báo sao?
Sao trước đó mình không nghe thấy phong thanh gì vậy?
Theo lý mà nói, Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm muốn phát biểu bài
viết mang tính lý luận thì bản thảo phải được ban Tuyên giáo Thị ủy phê
duyệt. Nếu là đăng trên Thanh Sơn nhật báo thì nhất định phải được Bí
thư Tống Mân xem qua, Tống Mân đồng ý thì mới được gửi lên tòa soạn.
Đừng nói đến một tờ báo quyền uy của Đảng như Quần Chúng nhật báo.
Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng tác giả và Ban tuyên
giáo Thị ủy phải chấp hành nghiêm chỉnh. Ai dám vi phạm, bất kể là nội
dung thế nào, đầu tiên chính là vấn đề “thái độ chính trị”, trong mắt
không coi lãnh đạo ra gì.
Thư ký rất rõ ràng, quan hệ hiện tại của Phó Chủ tịch thị xã Lục và Bí
thư Tống là như thế nào? Động tác lớn như vậy, Bí thư Tống không thể gạt Lục Nguyệt sang một bên được.
Vừa đọc qua nội dung bài viết, thư ký đã toát cả mồ hôi lạnh.
Phạm Hồng Vũ liền phủ định “chính sách” cải cách xí nghiệp công hữu của thị xã Ngạn Hoa.
Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, không che dấu chút nào.
Phạm Hồng Vũ vạch ra, hình thức quản lý và hình thức kinh doanh của xí
nghiệp công hữu tồn tại một khiếm khuyết, rất nhiều xí nghiệp công hữu
gánh nặng trầm trọng, thể chế xơ cứng, quan niệm quản lý lạc hậu, không
theo kịp sự tiến bộ của thời đại, không theo kịp dòng chảy của kinh tế
thị trường. Đối với những xí nghiệp công hữu thua lỗ nghiêm trọng, đúng
là nhất định phải cải cách. Nhưng việc cải cách này, có một điểm mấu
chốt cơ bản nhất, chính là thuộc tính sở hữu không thể thay đổi.
Kinh tế nhà nước, trước sau phải kiên trì chế độ công hữu, chế độ tư hữu chỉ là phụ trợ.
Đây chính là căn bản.
Căn bản không thể dao động.
Một khi đã dao động rồi thì toàn bộ hệ thống đều tồn tại tai họa ngầm.
Toàn bộ tư hữu hóa, cũng không phải thực hành tiền đề cơ bản của kinh tế thị trường, càng không phải là viên thuốc cứu thế. Việc liên quan đến
quốc kế dân sinh, cho dù là ở các nước phương Tây phát triển cũng là
quốc hữu, ít nhất phải được đặt dưới sự giám sát nghiêm ngặt của nhà
nước.
Đồng thời với việc cải cách sâu rộng, nguyên tắc cơ bản là không thể dao động, càng không thể vứt bỏ.
Kết hợp với tình hình thực tế của việc cải cách xí nghiệp công hữu ở thị xã Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ chỉ ra đã “làm mơ hồ mấu chốt và nguyên tắc”.
Phạm Hồng Vũ nói, xí nghiệp công hữu, cho dù hiện tại thua lỗ nghiêm
trọng, nhưng tuyệt đối không thể cho rằng đó là gánh nặng của nhà nước,
mà vội vàng vứt bỏ nó đi. Phải kiên trì thuộc tính sở hữu của nó chính
là điều kiện tiên quyết.
Bài viết này của Phạm Hồng Vũ tương đối dài, ước chừng phải đến 3000
chữ, nhằm vào việc cải cách của thị xã Ngạn Hoa là chủ yếu, nhưng “trọng điểm” lại nằm ở cuối của bài viết.
Đoạn này, Phạm Hồng Vũ mở rộng từ việc cải cách xí nghiệp công hữu của
thị xã Ngạn Hoa, mịt mờ chỉ ra hiện tại cả nước đã hình thành một trào
lưu tưởng “nóng lòng cầu thành”, rất nhiều lĩnh vực thí điểm quá mức xâm nhập, cở sở không ổn. Mặc dù rất nhiều cải cách là không thể tránh
được, nhưng nhất định phải nghiên cứu kỹ, không được nóng vội…
Thư ký ý thức được, đây mới là tư tưởng mà Phạm Hồng Vũ muốn truyền đạt.
Lúc đó không khỏi ngây người.
Cái này…cái này, lá gan cũng quá lớn rồi.
Phạm Hồng Vũ cho rằng hắn là ai?
Một Bí thư đảng ủy thị trấn cỏn con, không những công nhiên làm trái lại với chính sách quan trọng của thị xã, còn dám khoa tay múa chân trước
đại cục cải cách mở cửa của cả nước như vậy.
Thật là to gan lớn mật.
Thư ký không dám chậm trễ, luống cuống tay chân lau mồ hôi lạnh, sau đó
vội vã mở cửa phòng làm việc của Lục Nguyệt, đưa báo vào, sau đó đứng
“ăn vạ” không đi, chờ xem phản ứng của Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt phản ứng kịch liệt như vậy.
Thư ký kinh hồn, âm thầm hối hận, lẽ ra không nên như vậy.
Song đã đến nước này rồi, thư ký cũng không dám đi.
Lục Nguyệt đi đi lại lại trong phòng làm việc, sau đó ngồi xuống, đọc lại bài viết trên Quần Chúng nhật báo, từ đầu đến cuối.
Kết quả, lại tức giận đập báo xuống mặt bàn.
- Khốn khiếp!
Lục Nguyệt hung tợn nói hai tiếng.
Thư ký không khỏi choáng váng.
Anh ta hiểu được, Lục Nguyệt đã tức giận đến cực điểm rồi, một người tao nhã phong độ đều đã trở nên như vậy. Từ ý nghĩ nào đó, đây mới thực sự
là Lục Nguyệt?
Cuối cùng cũng đã lộ mặt thật trước thư ký.
- Tiểu Đàm, cho tôi điếu thuốc.
Lục Nguyệt hừ một tiếng, nói.
- À…vâng vâng, có ngay đây ạ.
Thư ký tiểu Đàm ngơ ngác một chút mới khôi phục lại tinh thần, đem chén
trà đặt sang bên cạnh. Sau đó chạy ra ngoài, lấy thuốc lá.
Tiểu Đàm vốn hút thuốc, bởi vì Lục Nguyệt không hút thuốc lá, nên tiểu
Đàm cũng cai được thuốc. Tuy nhiên trong ngăn kéo của anh ta không lúc
nào thiếu thuốc lá cả.
Tự nhiên, khách bình thường, cũng không được hưởng thụ đãi ngộ hút thuốc lá của Lục Nguyệt, trừ phi là lãnh đạo Thị ủy. Còn Phó chủ tịch thị xã
khác biết Lục Nguyệt không hút thuốc, nên dù nghiện đến mấy cũng cố gắng kiềm chế.
Hiện tại, Chủ tịch thị xã Lục lại chủ động đòi thuốc rồi.
Tiểu Đàm cung kính đem thuốc lá và bật lửa tới trước mặt Lục Nguyệt. Lục Nguyệt châm một điếu, thân mình hơi dựa vào ghế sô pha, trầm tư.
Tiểu Đàm rón rén lui ra ngoài, lập tức thở dài nhẹ nhõm, quần áo bị mồ
hôi lạnh ướt đẫm, cảm giác toàn thân không chút khí lực nào.
Đây cũng là chuyện lạ.
“đại thần” đánh nhau, khiến cho “tiểu quỷ” toàn thân đầy mồ hôi lạnh.