Lúc Lý Văn Hàn đi đến khách sạn Mai Sơn, Phạm Hồng Vũ đang ngồi cùng một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi nói chuyện, nghiêm chỉnh mà nói là cô gái đó đang nói và Phạm Hồng Vũ đang nghe.
Cô gái này trông rất xinh xắn, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, mái tóc đen nhánh, làn da trắng hồng, khi cười có hai má lúm đồng tiền, vóc dáng không cao, đôi gò bồng đảo căng đầy…
Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này chính là phóng viên của Thanh Sơn nhật báo – Bành Na.
Thời điểm tháng tư, trời cũng không nóng lắm, Bành Na mặc một bộ trang phục công sở, kết hợp với dáng người mềm mại của cô, hình thành nên một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với cánh mày râu.
Bành Na líu ríu nói với Phạm Hồng Vũ một số chuyện xảy ra gần đây ở tòa soạn. Đương nhiên, đều là chuyện giữa đồng sự với nhau, toàn chuyện tầm phào cả nhưng Bành Na lại nói rất hăng say, Phạm Hồng Vũ cũng hứng thú nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, vẻ mặt mỉm cười vui sướng.
Trước khi khi Phạm Hồng Vũ còn làm việc ở tỉnh, Bành Na hầu như ngày nào cũng gọi điện cho hắn để tán gẫu, sớm đã trở thành thói quen. Lần này Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ công tác, rất nhiều chuyện xảy ra cùng nên rất bận, nói chuyện với Bành Na cũng chỉ rất ngắn gọn. Hôm nay gặp mặt ở đây, đương nhiên Bành Na phải nói cho “đã” thì thôi.
Trên thực tế Bành Na cũng không phải cô gái nói nhiều, nhưng trước mặt Phạm Hồng Vũ lại là một ngoại lên, có chuyện gì, cô cũng thích nói với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng rất hứng thú nghe. Lúc nói chuyện phiếm với Bành Na, Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất thoải mái, không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào… - Chủ tịch huyện Phạm.
Lý Văn Hàn đi đến, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, giơ tay lên với ông ta, nói: - Trưởng phòng Lý, đến rồi à?
Đợi Lý Văn Hàn đi đến trước mặt, Phạm Hồng Vũ mới đứng dậy, bắt tay với ông ta, Bành Na cũng đứng dậy theo.
- Nào, trưởng phòng Lý, giới thiệu cho ông một chút, đây là Bành Na, là phóng viên của Thanh Sơn nhật báo. Na Na, đây là Trưởng công an huyện Vân Hồ bọn anh – Lý Văn Hàn.
- Xin chào, trưởng phòng Lý.
Bành Na chủ động vươn bàn tay nhỏ bé với Lý Văn Hàn.
Lý Văn Hàn giật mình kinh hãi, ông ta thật sự không ngờ cô gái trẻ xinh đẹp này lại là phóng viên báo tỉnh.
Sau khi đi vào cửa, ông ta còn ngạc nhiên, Phạm Hồng Vũ không phải gọi một mình ông ta đến hay sao? Vốn tưởng rằng chỉ có hai người ăn cơm nói chuyện, không ngờ bên cạnh hắn lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, thật sự là khó hiểu.
Có phóng viên báo tỉnh ở đây, Phạm Hồng Vũ có thể nói chuyện “bí mật” gì với ông ta chứ?
- Xin chào xin chào, phóng viên Bành, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt.
Lý Văn Hàn trong lòng giật mình, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, vội bắt tay Bành Na, luôn miệng nói.
Bành Na tự nhiên cười nói: - Trưởng phòng Lý thật biết nói đùa, tôi thì có đại danh gì chứ? Vô danh tiểu tốt mà thôi.
- Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải nói đùa, tôi đúng là ngưỡng mộ phóng viên Bành đã lâu, bài cô viết trên báo tỉnh rất nhiều, tôi đều đã đọc qua, viết rất hay…
Lý Văn Hàn lắc đầu nói, thần sắc rất thành khẩn.
Lời này cũng là không giả. Từ sau khi Phạm Hồng Vũ lộ mặt ở tòa soạn, đứng trước mặt Hầu Vĩnh Kiện thừa nhận Bành Na là bạn của hắn, Bành Na lập tức trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm. Một số tin tức lớn, Hầu Vĩnh Kiện đều cử Bành Na đưa tin. Vì vậy Bành Na tuy trẻ tuổi, nhưng số bài viết trong tòa soạn lại rất nhiều, trở thành một trong số những phóng viên báo tỉnh có chút danh tiếng.
Lý Văn Hàn đúng là đã nghe nói qua đại danh của cô.
Bành Na mỉm cười. Nếu như hồi mới đi làm, nghe những lời nịnh hót như vậy, cô sẽ rất xấu hổ, nhưng hiện giờ đã hai năm trôi qua, Bành Na cũng đã tập dần thành thói quen là một phóng viên “danh tiếng” rồi.
- Nào, trưởng phòng Lý, mời ngồi.
Hàn huyên vài câu, Phạm Hồng Vũ lại ngồi xuống, nói với Lý Văn Hàn.
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Phạm.
Lý Văn Hàn ngồi xuống ghế sô pha, theo thói quen lấy thuốc lá mời Phạm Hồng Vũ. Ánh mắt đảo qua Bành Na, hơi có vẻ e dè. Mặc dù Lý Văn Hàn chưa thể gọi là nhã sĩ, nhưng cũng hiểu được việc hút thuốc trước mặt phụ nữ là hành vi không được lịch sự cho lắm.
Bành Na thông minh sắc sảo, lập tức hiểu được ý của ông ta, liền nói: - Trưởng phòng Lý cứ tự nhiên đi, hút thuốc tôi không phản đối. Hi hi, anh tôi…Chủ tịch huyện Phạm là con nghiện thuốc lá mà.
Nói xong, cười hì hì cầm bật lửa trên bàn, chân thuốc cho Phạm Hồng Vũ, động tác rất tự nhiên, dường như đây không phải lần đầu cô làm chuyện này.
Phạm Hồng Vũ thần sắc thản nhiên, không chút kiêng dè trước mặt Lý Văn Hàn.
Lý Văn Hàn gần như có thể kết luận, Phạm Hồng Vũ và Bành Na không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường. Vừa rồi Bành Na cũng gọi Phạm Hồng Vũ là “anh”. Tuy nhiên hình như cũng không phải người yêu, mà là quan hệ thân cận tương đối đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ nếu không kiêng dè trước mặt ông ta, vậy chỉ có một khả năng – Phạm Hồng Vũ không cần quan tâm người ta biết.
Dù sao giữa Lý Văn Hàn và Phạm Hồng Vũ, căn bản chưa thể nói là thân cận được, càng không phải là tâm phúc của Phạm Hồng Vũ.
- Rất xin lỗi, trưởng phòng Lý, còn phải đợi một người bạn nữa.
Phạm Hồng Vũ hút thuốc, giơ đồng hồ lên nhìn, cười nói.
- Ha ha, được được.
Lý Văn Hàn vội gật đầu, cũng không hỏi là bạn bè gì. Tóm lại hôm nay đến đây, tốt nhất vẫn là nhìn nhiều nói ít, thăm dò thái độ rõ ràng của Phạm Hồng Vũ rồi mới quyết định.
Ông ta cố nhiên không muốn đắc tội với Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng không muốn đắc tội với Lục Cửu và Tạ Hậu Minh, cho dù Lục Cửu luôn giở trò sau lưng mình. Thật sự Bí thư Huyện ủy không phải là người ông ta có thể đối kháng được.
Tuy nhiên, trong lòng Lý Văn Hàn cũng cảm thấy kỳ quái, không biết người bạn nào lại có thể khiến Phạm Hồng Vũ ngồi chờ như vậy. Ở tỉnh, một Chủ tịch huyện Vân Hồ không là cái gì, nhưng thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh thì tuyệt đối là “biển chữ vàng”. Cho dù là cán bộ cấp sở bình thường cũng không dám tự cao tự đại với Phạm Hồng Vũ.
Lập tức ba người ngồi nói chuyện phiếm.
Hơn ba mươi phút sau, một chiếc Santana mới lái vào khách sạn Mai Sơn.
- Đến rồi.
Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy, cười nói, đi nhanh tiếp đón, đương nhiên là Lý Văn Hàn và Bành Na cũng đứng dậy đi theo.
Lại một lần nữa khiến Lý Văn Hàn bất ngờ đó là, người từ xe đi xuống cũng rất trẻ tuổi, chừng hai sáu hai bảy tuổi, tướng mạo cũng có thể nói là đẹp trai, phong trần tuấn lãng, không thua kém gì Phạm Hồng Vũ cả.
Nhìn thấy người thanh niên này, Lý Văn Hàn hơi trố mắt – hình như đã từng gặp rồi.
Chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu mà thôi.
Đáp án rất nhanh được tìm ra.
Người thanh niên này cười ha hả bắt tay với Phạm Hồng Vũ, nói: - Xin lỗi nhé Hồng Vũ, vừa mới đưa Bí thư Đoàn về nhà, vừa mới đi họp về mà.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Trưởng phòng Lưu là người bận rộn, chúng tôi đều biết mà.
- Là Chủ tịch huyện rồi, là phụ mẫu một phương rồi, sao miệng lưỡi vẫn sắc lẹm như thế nhỉ?
Người thanh niên nói đùa Phạm Hồng Vũ một câu, dường như quan hệ của cả hai rất không tồi.
Nói đùa vài câu, Phạm Hồng Vũ liền giới thiệu cho hai bên: - Trưởng phòng Lý, giới thiệu cho ông một chút, vị này là trưởng phòng Lưu Bân, công tác ở Văn phòng ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh. Trưởng phòng Lưu, vị này là đồng chí Lý Văn Hàn – trưởng công an huyện Vân Hồ.
Trong đầu chợt lóe lên, Lý Văn Hàn rốt cuộc đã nhớ ra rồi, người thanh niên này không phải là thư ký của Bí thư Đoàn Thần Hân sao?
Biết rõ chức vụ của Lưu Bân, Lý Văn Hàn lập tức trở nên vô cùng khẩn trương.
Phạm Hồng Vũ tối nay, không ngờ mời thư ký của Đoàn Thần Hân đến ăn cơm cùng với ông ta?
Thật là vinh dự biết bao.
- Xin chào, trưởng phòng Lý.
Lưu Bân mỉm cười bắt tay với Lý Văn Hàn. Vừa rồi nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, giống như người trẻ tuổi nói chuyện bình thường, đó là bởi vì hai người họ không những bằng tuổi nhau, thân phận địa vị cũng tương đương. Giờ sang Lý Văn Hàn, khí thế lập tức trở nên khác hẳn. Đương nhiên, không phải là từ trên cao nhìn xuống. Cũng vẫn cười nói như vậy, nhưng lại khiến cho Lý Văn Hàn cảm thấy áp lực rất lớn.
- Xin chào xin chào, Trưởng phòng Lưu.
Lý Văn Hàn vươn hai tay, bắt chặt tay Lưu Bân, hơi cúi đầu, kính cẩn vô cùng.
- Trưởng phòng Lưu, đây là Bành Na, là phóng viên báo tỉnh. Na Na, qua chào trưởng phòng Lưu đi.
Lúc giới thiệu Bành Na, giọng điệu Phạm Hồng Vũ lại khác hẳn, như thể đang giới thiệu em gái cho bạn mình vậy.
Lưu Bân liền cười, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tin tức lạc hậu rồi, tôi và phóng viên Bành đây là người quen cũ…
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Ờ nhỉ, tôi quên là Na Na đã thành người nổi tiếng toàn tỉnh rồi.
Bành Na liếc nhìn hắn một cái, nói: - Anh, anh lại chê cười em rồi.
Lưu Bân cười nói: - Cô Bành phải coi chừng nhé. Người này ấy à, cứ có cơ hội là trêu ghẹo thôi.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả.
Ba người bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, nhưng Lý Văn Hàn thì lại căng thẳng không chịu được.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên bay ra trận chiến như vậy, một là phóng viên báo tỉnh, một là thư ký của Chủ nhiệm UB Chính trị - Pháp luật Tỉnh ủy, cùng đến ăn cơm với một trưởng công an huyện cỏn con như ông ta, không biết là có mục đích gì.
Nhưng có một điều Lý Văn Hàn rất rõ ràng, đó chính là gặp phải những người hoành tráng như vậy, không gian để ông ta né tránh là rất nhỏ. .