Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 621: Chương 621: Mâm tiệc trộn lẫn hạt cát




Buổi chiều đi làm chưa được bao lâu, Lục Cửu liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.

- Chủ tịch huyện, hiện tại có rảnh không?

Lục Cửu vẫn giọng điệu nhẹ nhàng như trước.

- Bí thư có chỉ thị gì không?

- Haha, Chủ tịch huyện nếu có thời gian, thì qua chỗ tôi ngồi một chút.

- Được, tôi lập tức qua ngay.

Phạm Hồng Vũ đứng dậy, đi tới văn phòng Huyện ủy.

Lục Cửu đã sớm ngồi ở ghế sofa chờ hắn. Thấy Phạm Hồng Vũ vào cửa, liền mỉm cười gật đầu tiếp đón:

- Chủ tịch huyện, lại đây ngồi đi.

- Cảm ơn Bí thư!

Phạm Hồng Vũ đi qua, ngồi xuống một bên ghế sofa.

Lục Cửu tùy tay đưa cho hắn một điếu thuốc nói:

- Chủ tịch huyện, nghe nói có đoàn chuyên gia hongkong sẽ từ tỉnh đến?

Chuyện này, Lục Cửu trước kia cũng có nghe Trần Hà nhắc tới, nhưng không quan tâm. Không phải là hai ba tên Hongkong đến Vân Hồ chuyển động một vòng sao? Cũng không đáng để nhớ kỹ. Đương nhiên, nếu như mang theo ý đồ đầu tư đến thì tất nhiên phải long trọng tiếp đãi. Mặc kệ cuối cùng có lấy được đầu tư về hay không, nhưng việc tiếp đãi vẫn không được chậm trễ. Đây là một vấn đề về thái độ.

Hiện tại, hết thảy những địa khu có thể phát triển được thì đều đem hết toàn lực thu hút đầu tư. Vân Hồ cũng phải có một thái độ mới được.

Chỉ có điều Lục Cửu không nghĩ tới, đoàn chuyên gia mà Phạm Hồng Vũ mời tới lại quy mô như thế. Mười mấy người, lại còn ở Vân Hồ một hai tháng, thậm chí còn đào tạo cho cán bộ Vân Hồ.

Điều này không thể coi như không quan trọng.

- Là như vầy, Bí thư…

Phạm Hồng Vũ lập tức đem tình huống của đoàn chuyên gia và quyết nghị trong cuộc họp Hội nghị thường vụ UBND huyện buổi sáng hướng Lục Cửu báo cáo lại.

Lục Cửu cau mày, trầm ngâm nói:

- Chủ tịch huyện, làm như vậy có thích hợp không? Có phải là động tĩnh quá lớn?

Mặc kệ Lục Cửu suy nghĩ thế nào, là Bí thư Huyện ủy, y nhất định phải nói như vậy. Nhất là trong giai đoạn tranh luận “Họ gì” thì lại càng phải chú ý cẩn thận.

Phạm Hồng Vũ nói rất nghiêm túc:

- Bí thư, đây là thảo luận về nghiên cứu xây dựng kinh tế, không dính đến những phương diện khác. Quốc gia đang làm cải cách mở ra, chính là muốn kinh tế phát triển đi lên, làm cho dân giàu nước mạnh. Cải cách mở ra chỉ có một điều kiện tiên quyết, nhất định phải liên kết với thế giới, nhắm mắt làm liều là không được. Tôi cho rằng, chúng ta có thể đem chuyện này nhìn một cách đơn giản, không cần phải phức tạp như vậy.

Lục Cửu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Hơn mười vị chuyên gia, ba mươi mấy người cùng đi khảo sát, tôi thấy nên nghiên cứu trong hội nghị thường vụ một chút, để lắng nghe ý kiến của những đồng chí khác.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Bí thư, tôi cho rằng đây hoàn toàn là công tác thuộc bên UBND huyện. Hội nghị thường vụ của UBND huyện đã nghiên cứu qua, tạo thành quyết nghị. Vừa rồi văn kiện cũng đã đi xuống. Tôi thấy, cũng không cần thông qua Hội nghị thường vụ huyện ủy nghiên cứu.

Lục Cửu không lên tiếng, yên lặng hút thuốc, hai hàng lông mày cau lại chặt hơn.

Y thật sự là rối rắm.

Trong nội tâm của Lục Cửu, y không đồng ý chuyện này. Cạnh tranh là phải mạo hiểm quá lớn. Nếu chẳng may xuất hiện vấn đề, thân là Bí thư Huyện ủy, y cũng phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa Lục Cửu cho rằng, việc này khả năng xảy ra vấn đề rất lớn. Người khác không nói, nhưng ít nhất Trịnh Mỹ Đường sẽ đặc biệt chú ý.

Có liên quan đến mâu thuẫn giữa Trịnh Mỹ Đường và Phạm Hồng Vũ, Lục Cửu tất nhiên có nghe thấy. Trịnh Mỹ Đường là cái loại tính cách ăn miếng trả miếng, bị bại trận trước Phạm Hồng Vũ, nếu không tìm cách trả thù thì bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cục tức đó.

Cho nên Lục Cửu rất rối rắm.

Y không muốn mạo hiểm, nhưng rồi lại hy vọng có người ra mặt sửa chữa Phạm Hồng Vũ một chút.

Trước đó vài ngày, Hạ Vân xuống Vân Hồ, mời họp đại hội cán bộ, trước mặt mọi người đọc tuyên bố quyết định bổ nhiệm Lý Văn Hàn làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy công an, lập tức khiến cho quan trường Vân Hồ sóng to gió lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ uy vọng tăng vọt. Không cần nói mặt mũi Tạ Hậu Minh bị mất, cho dù là Lục Cửu, trong thời khắc đó là cũng là thần sắc ảm đạm.

Trong đại hội tuyên bố bổ nhiệm Lý Văn Hàn, diễn viên chính không phải là Lý Văn Hàn, cũng không phải Lục Cửu hay Tạ Hậu Minh mà là Phạm Hồng Vũ.

Lục Cửu cảm nhận được nguy cơ sâu nặng, thật giống như Phạm Hồng Vũ là một con mãnh thú đang lộ ra răng nanh dữ tợn. Lục Cửu thậm chí ngửi được mùi tanh của máu trong hơi thở phát ra từ Phạm Hồng Vũ.

Mặc cho ai ở vào vị trí của Lục Cửu đều như đang ngồi trên đống lửa.

Lục Cửu rất rõ ràng ý thức được, muốn ngăn chặn Phạm Hồng Vũ, chỉ dựa vào năng lực của y thì rõ ràng không đủ, nhất định phải có một nhân vật mạnh mẽ, cứng rắn ra tay mới được.

Trịnh Mỹ Đường là khá thích hợp.

Phạm Hồng Vũ hiện tại gây ra động tĩnh lớn như vậy, tương đương với việc đem một nhược điểm lớn trao vào trong tay Trịnh Mỹ Đường.

Đây chính là điều mà Lục Cửu chờ đợi.

Cho dù là vì thế mà phiêu lưu, dường như cũng rất đáng.

Nhưng chân chính khiến Lục Cửu rối rắm chính là, Phạm Hồng Vũ đối với ý tưởng trong nội tâm của y lại nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên mới ương ngạnh. Chuyện lớn như vậy, Hội nghị thường vụ UBND huyện lại tự tiện làm ra quyết định, căn bản không báo cáo với Huyện ủy gì cả.

Phạm Hồng Vũ đây chính là nói cho Lục Cửu biết. Việc này chính là Phạm Hồng Vũ tôi quyết định, không quan hệ với Huyện ủy, lại càng không quan hệ với Bí thư Lục anh. Thật có cái gì phiêu lưu, một mình Phạm Hồng Vũ tôi sẽ gánh vác, không để liên lụy các đồng chí khác.

Đem khả năng gặp phải phiêu lưu của Lục Cửu giảm tới mức thấp nhất.

Cùng lúc đó, Phạm Hồng Vũ cũng muốn đạt thành mục đích của mình, việc tuyển cán bộ đi cùng đoàn khảo sát, tuyển cái gì, hình thức nào thì chỉ tôi quyết định, mời Bí thư Lục không cần can thiệp.

Việc điều phối cán bộ trước nay đều do Bí thư Huyện ủy quản. Phạm Hồng Vũ lại cứng rắn duỗi tay ra, một hơi muốn tuyển đi ba bốn chục cán bộ.

Lục Cửu cũng không tiện phản đối.

Nếu y muốn nắm toàn diện việc này trong tay thì phải mời dự họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy để thảo luận, nhưng một khi đưa lên hội nghị, làm ra quyết nghị, trong tương lai mới thật sự là phiêu lưu. Y lúc đó chính là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm. Cây gậy của thượng cấp trực tiếp đánh vào mông của y. Đương nhiên, hắn cũng có quyền phủ quyết quyết định của Hội nghị thường vụ, không cho đoàn chuyên gia hongkong bước vào địa giới Vân Hồ.

Nhưng bởi vì như vậy thì y chẳng khác nào xé toang da mặt của Phạm Hồng Vũ. Từ nay về sau thế như nước với lửa, không còn chút khoan nhượng. Muốn cho Phạm Hồng Vũ phạm sai lầm, sau đó “mượn đao sát nhập” cũng không thể thi triển.

Chỉ bằng sức mình, có thể đánh bại Phạm Hồng Vũ hay không, Lục Cửu một chút cũng không nắm chắc.

Giống như một người đàn ông vạm vỡ đang cực đói, Phạm Hồng Vũ mang y đến trước một cái mâm lớn có thịt có rượu, nhưng lại cố tình trộn lẫn một nửa cát sỏi vào, khiến cho y không ăn cũng không được, mà ăn cũng không được.

“Người này có thật là trẻ tuổi không? Sao lại có thể gian hoạt như thế?”

Trong phút chốc, Lục Cửu trong lòng không khỏi dâng lên cảm thán như vậy, xem ra Trần Hà đã hiểu đúng về Phạm Hồng Vũ.

- Chủ tịch huyện, trên nguyên tắc tôi đồng ý với ý kiến của cậu. Cải cách mở ra, hẳn là cử động không thể giống như bình thường. Đoàn chuyên gia hongkong không cần chúng ta phát tiền lương, chẳng khác gì không ràng buộc chúng ta trợ giúp. Chúng ta hẳn là nên tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Tuy nhiên, cán bộ cùng đi với đoàn khảo sát có phải là hơi nhiều không? Tôi thấy hay là một kèm một. Hongkong đến bao nhiêu chuyên gia thì bên chúng ta liền đi bấy nhiêu. Hơn nữa, văn phòng UBND huyện làm tốt công tác tiếp đãi cũng không khó khăn lắm.

Trầm ngâm một chút, Lục Cửu rốt cuộc quyết định, chậm rãi nói, hai mắt sáng ngời nhìn Phạm Hồng Vũ.

Tôi nhường một bước nhưng cậu cũng đừng quá tham lam. Cậu mới đến hơn một tháng, cũng đã đổi Bí thư Đảng ủy công an thành người của mình. Hiện tại, lại cho cậu thêm một cơ hội bồi dưỡng cán bộ dòng chính của mình, khiến cậu được lựa chọn thêm mười mấy cán bộ nữa, hẳn là đã đủ rồi. Cậu công phu sư tử ngoạm, lập tức ngoạm ba mươi mấy người, lại còn yêu cầu nhất định phải là cán bộ cấp phó phòng trở lên, có phải là hơi quá đáng hay không?

Cậu coi Lục Cửu tôi dễ bắt nạt à?

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Bí thư, khả năng là tôi vừa rồi không có giải thích rõ ràng. Những cán bộ cùng đi với đoàn khảo sát, kỳ thật nhiệm vụ chủ yếu không phải cùng đi mà là học tập. Bí thư, chuyên gia tới từ Hongkong, trong đó có một số người là giáo sư tại trường đại học Hongkong. Chúng ta không ngại suy nghĩ lại một chút, nếu chúng ta đem ba bốn chục cán bộ đến đại học Hongkong tham gia huấn luyện hai tháng thì sẽ chi tiêu bao nhiêu? Ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, hoặc hơn triệu. Cho nên tôi cho rằng cơ hội này là khó có được. Nếu không suy xét đến ảnh hưởng công tác bình thường thì tôi càng muốn đem nhiều cán bộ đưa đi nữa. Bí thư, tôi nhận thấy, phát triển kinh tế, quan trọng nhất không phải là nhân tố khách quan hay điều kiện tự nhiên, mà là sự thay đổi quan niệm tư tưởng của cán bộ, làm quen với quản lý hiện đại hóa xí nghiệp.

Lục Cửu thở dài nói:

- Chủ tịch huyện không hổ danh là từ cơ quan lớn xuống, quan niệm tư tưởng không giống với chúng tôi. Xem ra tôi ở cơ sở quá lâu, một lòng một dạ chỉ muốn công việc được triển khai bình thường, lo lắng điều động cán bộ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến công tác khác.

Lục Cửu cũng không phải là người dễ dàng bị thuyết phục.

- Bí thư, tôi nhận thấy vì cái này mà lo lắng là không cần thiết. Những cán bộ cùng đi với chuyên gia khảo sát nghiên cứu trong huyện Vân Hồ, cũng chẳng phải đi ra bên ngoài. Nếu có công việc quan trọng, bọn họ vẫn có thể chiếu cố được.

Phạm Hồng Vũ một bước cũng không nhường.

Có lẽ Lục Cửu đã hoàn toàn hiểu lầm hắn làm vậy là tranh quyền, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không để ý tới. Sự tình liên quan đến nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ cũng không dễ dàng thỏa hiệp. Giống như lời hắn nói, đây là một cơ hội cực kỳ khó có được.

Thay đổi tư tưởng quan niệm của cán bộ, quả thật là mấu chốt để phát triển kinh tế một phương.

- Chủ tịch huyện, văn kiện đã phát xuống?

Lục Cửu đột nhiên hỏi.

- Vâng, vừa mới phát xuống.

Lục Cửu gật đầu, thân mình hơi dựa ra sau, hút một hơi thuốc.

Nếu văn kiện đã được phát xuống dưới, Lục Cửu cũng không tiện nói cái gì nữa rồi. Phạm Hồng Vũ nhất định muốn gây phiền toái, vậy thì cứ cho hắn đi. Tổng cũng muốn nhìn xem, hắn còn muốn gây sức ép như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.